Không phải lão nữ nhân này thật sự muốn nuốt khối thịt tươi nhỏ này của mình chứ? Tiêu Dung Diệp không khỏi ném ánh mắt cầu cứu qua chỗ Lệ Ảnh Yên. Nhưng nào biết, Lệ Ảnh Yên kia hoàn toàn là một bộ dáng chuyện không liên quan tới mình, tư thái treo cao thật cao, thậm chí còn đang chơi đùa ở cõi thần tiên.
"Được, bà vú, nếu người dọa điên hoàng hậu kia, ta liền theo ý của người!"
"Cái gì? Nam cặn bã đáng chết, ngươi thật sự đồng ý sao?"
Thấy thế, Lệ Ảnh Yên giống như là xù lông lên, chống nạnh, là một bộ dáng thẩm vấn tình hình.
"Ừ hừ, đồng ý!"
"Á..."
Lời nói Tiêu Dung Diệp vừa mới nói ra miệng, Lệ Ảnh Yên liền tiến lên, cường ngạnh kéo lấy lỗ tai của hắn.
"Nam nhân xấu xa, nam cặn bã đáng chết, chàng dám can đảm phản bội ta, mau về nhà quỳ ván giặt đồ đi!"
Thấy bộ dáng Lệ Ảnh Yên thu thập Tiêu Dung Diệp, bà vú và Diên nhi không khỏi che miệng cười ha hả.
Xem ra thật đúng là vỏ quýt dày có móng tay nhọn, Cẩu Đản này đặc biệt buộc Tiêu Dung Diệp đầu hàng. Nữ cặn bã thu thập nam cặn bã, oa ha ha, lý lẽ chính đáng.
"Được rồi, Yên Nhi, sao bà vú có thể đoạt người yêu của con chứ! Chính là thử hắn một chút thôi. Không náo loạn nữa, nói chính sự!"
Dù sao bà vú cũng lớn tuổi nhất ở nơi này, nói chuyện nhất định có uy quyền.
Nghe được lời của bà vú, Tiêu Dung Diệp và Lệ Ảnh Yên liền thu tay, một bộ dáng nghiêm túc nghe bà vú lên tiếng.
"Dung Diệp, con tới nói với ta, hoàng hậu kia là một người nghi thần nghi quỷ đúng không? Còn có, bà ta từng hãm hại phi tần nào không. Những điều đó đều sẽ là nhược điểm trí mạng của bà ta, cũng sẽ là một điều kiện hữu hiệu nhất để chúng ta vặn ngã bà ta."
Nghe được bà vú nói như vậy, trong đầu Tiêu Dung Diệp liền nắm bắt được.
"Có đó bà vú, hơn nữa là còn rất nhiều. Không nói gì nhiều, chỉ đến phi tần và hoàng tự mà hoàng hậu hại chết sẽ không dưới hơn mười người, mẫu thân Đậu tiệp dư của Uyển Nhu chính là chết dưới thủ đoạn tàn nhẫn của hoàng hậu."
"Cái gì? Mẫu thân của Uyển Nhu thật là do hoàng hậu hại chết sao?"
"Nếu thật thì sao?"
Nghe được Lệ Ảnh Yên chớ có lên tiếng chất vấn, Tiêu Dung Diệp theo bản năng chất vấn lời nói của nàng.
"Ta... Ta tưởng nương chàng làm hại chứ. Sau đó vì giảm bớt tội nghiệt, mới thu Uyển Nhu làm nữ nhi!"
"Này, ngu ngốc, sao mẫu phi ta có thể tâm ngoan thủ lạt như vậy? Bà ấy đơn giản là ỷ vào yêu thích của phụ hoàng mới ương ngạnh một chút thôi, nào có ác như nàng nói vậy?"
Hiển nhiên, đối với chuyện Lệ Ảnh Yên ô nhục mẫu phi của mình, Tiêu Dung Diệp rất bất mãn giận dữ lườm nàng một cái.
"Sao? Nữ nhân hoàng thượng yêu nhất là mẫu phi của con hả?"
Bà vú ở một bên tò mò chớ có lên tiếng chất vấn.
"Đúng vậy, bà vú, người không biết, mẫu phi hắn ỷ vào hoàng thượng thương yêu nên cực kỳ làm ra vẻ đấy!"
Lệ Ảnh Yên khinh thường liếc mắt nhìn Tiêu Dung Diệp một cái, nàng có chút tức giận, nghĩ lúc trước Ý phi áp chế mình như vậy, nàng liền khinh người bôi đen Ý phi.
Mà Tiêu Dung Diệp nghe lời nói như thế lại không hờn không tức, còn cho là Lệ Ảnh Yên này ăn dấm chua mẫu phi của mình.
Tiến lên, cánh tay dài duỗi ra, không cố kị nhốt chặt bả vai Lệ Ảnh Yên, cười ôn nhuận như ngọc.
"Sau này ta sủng nàng, nàng cũng có thể làm ra vẻ mà!"
"Ta mới không cần đâu!"
Nói xong, Lệ Ảnh Yên tức giận hất bàn tay to giữ chặt hai vai mình của hắn ra, lại đá lông nheo với hắn, bày ra một bộ dáng tiểu nữ tử ngây thơ.
Chốc lát, Lệ Ảnh Yên liền nhảy nhót đến bên cạnh bà vú.
Không có chú ý tới thần sắc biến hóa của bà vú, giống như làm nũng tiến lên, giữ chặt cánh tay của bà vú, một bộ dáng vô cùng thân thiết.
"Bà vú, đêm nay con và người cùng đi xem kịch vui được không?"
Bà vú đang suy nghĩ chuyện của mình, thật lâu sau mới phản ứng kịp, cười nhạt đáp lại một tiếng.
"Được!"
Tiếp đó vuốt ve sợi tóc hỗn loạn của nàng.
- - phân cách tuyến - -
Đêm, rất nhanh liền buông xuống.
Giờ tý canh ba vừa qua khỏi, Lệ Ảnh Yên liền theo bà vú, mặc một thân y phục trắng thuần lên người.
Trang điểm khoa trương ở trên mặt mình, làm sợi tóc vốn mềm mại của mình đều trở nên lộn xộn, chật vật giống như một người lượm ve chai.
"Bà vú, người trước tiên lắc lư một vòng ở cửa sổ bên kia, sau đó ta chuồn êm vào trong phòng ngủ. Hai người chúng ta một trước một sau, tập thể giáp công hoàng hậu, không bức bà ta điên, thề không ngừng!"