Nữ Cặn Bã Đột Kích Vương Gia Chạy Mau

Chương 261: Chương 261: Chương 207.2




Tiêu Uyển Nhu tức giận mở miệng quở trách Tiêu Dung Diệp, trên mặt trang điểm tinh xảo đều vặn vẹo ở cùng một chỗ.

“Trước đừng nói nhiều như vậy, đi nhanh, đi qua bên Thiếu Nghi, cướp Cẩu Đản về cho ta, nếu để cho hai người bọn họ bái thiên địa, ta đây còn có sống hay không hả?”

Giọng nói vô cùng lo lắng truyền đến, Tiêu Dung Diệp khoa trương lại giả tạo chạy như điên ra ngoài.

Kéo một con tuấn mã qua, cưỡi nó liền xông ra ngoài.

Lưu lại trong Thần vương phủ một đám khách mời không hiểu ra sao.

- - phân cách tuyến - -

Ra khỏi vương phủ, Tiêu Dung Diệp vung roi lên, giống như phát điên đánh tuấn mã chạy nhanh.

Hoắc phủ - -

“Hôm nay ngày tốt cảnh đẹp, Thiếu Nghi - con trai thứ ba của Hoắc thị kết liền cành với công chúa Hoàng thất, đúng là ông trời tác hợp, chúng khách vui vẻ, tiếp đó cho mời đôi tân nhân bái thiên địa!”

“Đợi một chút!”

Đột nhiên, dưới khăn voan đỏ, Lệ Ảnh Yên ngưng mi nghi hoặc, có phải người dẫn chương trình này uống nhầm thuốc rồi không?

Xuất phát từ tân nương tử không thể xốc khăn che đầu lên, nếu không tướng công sẽ gặp chuyện không may, Lệ Ảnh Yên cố nén xúc động nhấc khăn che đầu lên.

“Uyển Nhu, sao vậy?”

Tiếng nói nghi hoặc của Hoắc Thiếu Nghi truyền đến, Lệ Ảnh Yên hoàn toàn choáng váng.

Mẹ meo, thật là Hoắc Thiếu Nghi!

“Sai lầm, sai lầm rồi! Thiếu Nghi ca ca, ta là Yên Nhi!”

Nghe được Lệ Ảnh Yên nói như vậy, Hoắc Thiếu Nghi cũng hoàn toàn choáng váng.

“Cái gì? Muội là Yên Nhi? Sao lại thế này?”

“Ta nào biết, nâng sai kiệu hoa rồi!”

Lệ Ảnh Yên tức giận trả lời, tất cả chuyện này thật giống như vở hài kịch.

Nghe được lời nói của Lệ Ảnh Yên, Hoắc Thiếu Nghi theo bản năng chạy ra bên ngoài.

Ở dưới cái nhìn chăm chú kinh ngạc của khách mời, Hoắc Thiếu Nghi nhanh như chớp liền cưỡi lên một con khoái mã, roi da đánh ngựa giơ lên, phóng thẳng đến Thần vương phủ.

Hai nam nhân cưỡi khoái mã ở hai hướng, chạy như điên đến phủ đệ của đối phương.

Đột nhiên, hai con khoái mã đúng lúc đụng mạnh vào nhau ở chỗ ngả rẽ.

Không tốt!

Thấy đột nhiên xuất hiện tình huống không đúng, Tiêu Dung Diệp nhanh chóng nắm chặt dây cương.

“Hí... hí...”

Nhưng vẫn thật sự chậm một bước.

“Ầm!” bỗng chốc, hai con ngựa liền đụng vào nhau.

Nhất thời, người ngã ngựa đổ, cảnh tượng hỗn loạn rối tung.

Đứng dậy, không kịp nghĩ nhiều, Tiêu Dung Diệp và Hoắc Thiếu Nghi lại chạy như điên đến hai bên, đều không có thấy rõ mặt đối phương, chính là đứng lên nhanh như chớp.

Đợi Tiêu Dung Diệp chạy một đường như điên đến Hoắc phủ, đám người vây quanh, Tiêu Dung Diệp tóc tai hỗn độn tiến lên.

Giờ phút này Lệ Ảnh Yên đã vén khăn che đầu lên, bất an đợi ở một bên, vừa vào cửa, ánh mắt Tiêu Dung Diệp liền phát hiện sự tồn tại của Lệ Ảnh Yên.

Tiến lên cách đám người nhốn nha nhốn nháo, liền một phen ôm lấy Lệ Ảnh Yên vào trong lòng.

“Cẩu Đản! Thật là dọa sợ ta rồi! May là nàng không có bái thiên địa!”

Vẻ mặt Tiêu Dung Diệp khẩn trương vùi đầu ở trong cổ Lệ Ảnh Yên, con ngươi hẹp dài híp lại, dùng lực hút hơi thở hương thơm trên người nàng.

“Nam cặn bã, chàng...”

Thấy Tiêu Dung Diệp vô cùng lo lắng ôm mình vào lòng, đầu quả tim Lệ Ảnh Yên run lên.

Hắn, quả nhiên vẫn là tìm đến mình rồi!

“Cẩu Đản, đi, trở về với ta, chúng ta phải chạy về trước giờ lành, hoàn thành đại hôn!”

Nói xong, Tiêu Dung Diệp liền vô cùng lo lắng nắm tay Lệ Ảnh Yên, đi ra ngoài.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.