Rõ ràng cảm nhận được nhiệt độ trong lòng bàn tay của Tiêu Dung Diệp, ấm áp như vậy, tâm Lệ Ảnh Yên co rút đau một chút.
"Vì sao?"
Lệ Ảnh Yên lẩm nhẩm khiến Tiêu Dung Diệp nghi hoặc nhíu mày, sao không thấy nữ cặn bã này một lúc, nàng lại thay đổi giống như trở thành một người khác rồi vậy.
"Vì sao?"
Lệ Ảnh Yên lại lần nữa cất cao âm điệu chất vấn một tiếng, trong giọng nói run rẩy như là bao hàm ủy khuất rất lớn.
"Như thế nào? Chẳng lẽ vừa rồi sặc nước nên nước tràn vào đầu, sặc đến choáng váng ư?"
Tiếng nói Tiêu Dung Diệp ôn nhuận như nước, trêu chọc Lệ Ảnh Yên.
Nhưng bỗng nhiên, Lệ Ảnh Yên như đang phát tiết, bổ nhào vào lòng Tiêu Dung Diệp.
"Oa!" một tiếng liền khóc lên.
Thấy bộ dáng nức nở của Lệ Ảnh Yên giống như là một đứa nhỏ bị thương không được giúp đỡ, Tiêu Dung Diệp yêu thương nàng từ trong đáy lòng.
Tay nhẹ vỗ về đầu nhỏ của nàng như là có ma lực, vuốt tóc Lệ Ảnh Yên.
"Như thế nào? Bị ủy khuất gì sao? Nói với ta, ta bênh vực kẻ yếu cho nàng!"
Nhưng lời nói của Tiêu Dung Diệp hoàn toàn không hiệu quả, tiếng khóc của Lệ Ảnh Yên càng lúc càng lớn, tay nhỏ bé ôm sát thắt lưng của hắn càng dùng sức ôm chặt, giống như muốn dùng sức dung nhập hắn vào trong cơ thể của mình vậy.
Thắt lưng Tiêu Dung Diệp bị Lệ Ảnh Yên ôm chặt, cũng không muốn đẩy nàng ra, hoangdung_๖ۣۜdiễn-đàn-lê-๖ۣۜquý-đôn chỉ một lòng muốn nàng không buông tay ôm mình, cứ như vậy mãi cho đến vĩnh viễn.
Hắn không biết vì sao? Chỉ cần tiểu nữ nhân này muốn ôm hắn, hắn đều sẽ lựa chọn vô điều kiện tiếp nhận nàng, cho nàng cái ôm ấm áp nhất. Cứ đơn giản như vậy, không có suy nghĩ khác thường nào, để nàng dựa vào mình.
"Muốn khóc liền khóc đi, nhưng sáng mai mắt sưng lên thì đừng tìm ta tính sổ? Ta không phải là đối thủ của nàng đâu!"
Tiêu Dung Diệp hiếm khi thoải mái nói đùa với nàng, thấy nàng khóc ôm chặt mình, trong lòng hắn tràn đầy cảm giác thỏa mãn nho nhỏ, thật ấm áp!
Nhưng đột nhiên, Lệ Ảnh Yên phát giác mình luống cuống, suy nghĩ hỗn loạn tránh ra từ trong ngực Tiêu Dung Diệp, xoay xoay vặn vặn lau nước mắt trên mặt. Tiếp đó, giống như đang giận dỗi người nào đó quay mặt đi.
"Như thế nào? Vì sao khóc dữ như vậy?"
Đối với việc Lệ Ảnh Yên đột nhiên tránh ra từ trong ngực mình, trong lòng Tiêu Dung Diệp có chút đè nén khó chịu, hắn hoàn toàn không biết lời nói của mình có gì sai, tại sao nàng phải lui ra khỏi ngực mình.
"Không có gì, hạt cát bay vào trong mắt thôi!"
Lệ Ảnh Yên bĩu môi nói, hiển nhiên không muốn giải thích gì với hắn.
Sao nàng có thể nói chuyện đó ra khỏi miệng. Nói cho hắn biết, thân mẫu của ngươi ngoại tình sau lưng phụ hoàng ngươi, quấn quýt không rời với nam nhân khác?
Lời nói tổn hại tôn nghiêm hắn như vậy, nàng đương nhiên không thể nói. Huống chi dù nàng nói, hắn chưa chắc đã tin tưởng.
"Rốt cuộc nàng sao thế, cái gì cũng không chịu nói với ta? Cuối cùng nàng còn có bao nhiêu bí mật?"
Nhìn thấy thái độ xa cách của nàng, lửa giận trong lòng Tiêu Dung Diệp không hiểu tại sao dâng lên, hắn chán ghét bộ dáng nàng lừa gạt mình, hoangdung_๖ۣۜdien♥dan♥lequyd☺n☀c☺m nàng là nữ nhân của hắn, vì sao nhất định không chịu nói thật với hắn mà chỉ muốn gạt hắn.
Tiêu Dung Diệp rống to khiến Lệ Ảnh Yên rõ ràng nghe ra ẩn nhẫn trong đó, nhưng mặc kệ thế nào, giờ phút này nàng chỉ biết một điều, đó chính là không thể nói thật với hắn, đánh chết cũng không thể nói.
"Ta không có bí mật, cho dù có cũng không muốn nói cho ngươi biết. Ngươi là gì của ta? Có thể đừng giả bộ quan tâm ta không?"
Lại nghe được Lệ Ảnh Yên không chịu thừa nhận mình, ngọn lửa giận phẫn nộ của Tiêu Dung Diệp càng cháy dữ dội hơn. Duỗi cánh tay dài ra liền giữ chặt cằm Lệ Ảnh Yên, con ngươi thâm thúy, trong cơn giận dữ chất vấn nàng - -
"Ta là gì của nàng? Nàng nói ta là gì của nàng, thế nào, làm sao cũng muốn để ta dùng hành động thực tế nói cho nàng biết ta là gì của nàng ư?"
Tiêu Dung Diệp bá đạo nắm khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng trong tay, tuấn nhan tới gần nàng vài phần, hơi thở nam tính quen thuộc lại như hồng thủy đánh úp về phía Lệ Ảnh Yên.
Nhìn khuôn mặt gần trong gang tấc đang dần dần phóng đại ở trong mắt mình, trong lòng Lệ Ảnh Yên nhất thời vọt lên một loại dự cảm không tốt.
Quả nhiên, mắt nước của Lệ Ảnh Yên lập tức trừng lớn, cánh môi bạc lãnh của Tiêu Dung Diệp liền khi dễ đè lên.
Nụ hôn mãnh liệt mang theo sức lực cắn nuốt, nháy mắt chôn vùi hô hấp của Lệ Ảnh Yên.
"Ưm... Cặn bã..."
Còn chưa nói ra miệng, cánh môi liền bị môi cực nóng kia phủ lên, lưỡi dài linh động tiến quân thần tốc, trực tiếp đánh phá Hoàng Long.(1)
Lưỡi linh hoạt trượt vào trong khoang miệng của Lệ Ảnh Yên, tùy ý khuấy đảo chơi đùa, hoangdung_๖ۣۜdiễn-đàn-lê-๖ۣۜquý-đôn trong nháy mắt xẹt qua lợi, thân thể Lệ Ảnh Yên lập tức trở nên khẩn trương.
Tuy rằng không phải lần đầu tiên bị nam cặn bã này cường hôn, nhưng cảm giác mỗi lần đều không giống nhau, vẫn sẽ khiến cho nàng kinh hãi.
Lưỡi linh hoạt tùy ý chuyển động, mãnh liệt lại bá đạo lôi kéo cái lưỡi thơm tho của nàng, hút mỹ nước trong đó.
Gần như sắp hôn Lệ Ảnh Yên đến tắt thở, Tiêu Dung Diệp mới rút về lưỡi dài đang thăm dò.
Hắn dùng đầu lưỡi động tình liếm chỉ bạc đang treo vào trong miệng.
Thấy khuôn mặt nhỏ nhắn sạch sẽ của Lệ Ảnh Yên đỏ hồng, đang không ngừng thở hổn hển, ngực phập phồng cực kì nóng bỏng.
Nhìn thấy ngực nàng phập phồng, ánh mắt Tiêu Dung Diệp lại lần nữa trở nên đục ngầu thêm vài phần.
"Tiểu yêu tinh, xem ra nàng thế nào cũng muốn làm tức giận ta rồi đúng không?"
Hầu kết của hắn lên xuống một chút, tiếng nói khàn khàn nhiềm vài phần dục vọng, không thể không nói, một cái nhăn mày, một nụ cười của nữ cặn bã này đều có thể quyến rũ hứng thú của hắn, thật đúng là đạo hạnh sâu!
Chú thích
(1) Hoàng Long: đô thành nước Kim thời xưa, nay là huyện Nông An, tỉnh Cát Lâm, Trung Quốc. Sau dùng để chỉ sự hiểm yếu của địch
"Loại người bại hoại thối nát như ngươi, sao xứng sống trên cõi đời này, nói không chừng ngươi thật đúng là nghiệt chủng không gặp được người!"
Bị lời nói thô tục của Tiêu Dung Diệp chọc giận, Lệ Ảnh Yên không chút suy nghĩ liền nói ra bí mật không che giấu được.
Nếu Ý phi có thể tìm nam nhân ở sau lưng, nói không chừng hắn thật đúng là con riêng của Ý phi và dã nam nhân kia, nói không xuôi tai chính là nghiệt chủng không gặp được người.
"Nàng nói cái gì? Nói ta là nghiệt chủng không gặp được người?"
Bị lời nói của Lệ Ảnh Yên chọc giận, sắc mặt Tiêu Dung Diệp tối đen khó có thể che giấu, đen như một khối than đá.
Đột nhiên bàn tay to như gông cùm xiềng xiếc chế trụ cổ Lệ Ảnh Yên, gắt gao bóp chặt.
"Là ta quá dung túng nàng sao? Nên nàng không hiểu cái gì gọi là 'Dân không đấu với quan'? Lời nàng vừa nói cũng đủ để nàng bị lăng trì xử tử rồi!"
Tiêu Dung Diệp giận đỏ mắt, đáy mắt đau như bị xé rách, hắn dung túng nàng, hoàn toàn là quan tâm nàng, không nghĩ tới nàng lại là dùng lời nói lạnh băng đó để đối đãi mình.
Tiêu Dung Diệp hắn sai lầm rồi sao? Để nàng đối xử với mình như vậy, còn không nỡ phát giận với nàng.
Giờ khắc này, hắn thật sự khó thở, hắn dung túng nàng, không có nghĩa là sẽ tùy ý dung túng nàng làm chuyện bôi nhọ tôn nghiêm của hắn.
"Ưm... Ngươi buông ta ra... Buông ra, ta, ta thở không nổi rồi..."
Đối mặt gông cùm xiềng xiếc của hắn, Lệ Ảnh Yên theo bản năng muốn phản kháng, hoangdung_๖ۣۜdiễn-đàn-lê-๖ۣۜquý-đôn nhưng nàng càng giãy dụa, lực đạo Tiêu Dung Diệp giữ chặt cổ nàng càng lớn hơn, giống như tăng thêm vài phần lực đạo nữa là nàng có thể bị nghẹn chết.
"Nàng có biết, đừng tùy tiện chọc giận ta, bằng không nàng sẽ không có khả năng thừa nhận hậu quả. Ta thật sự là quá mức dung túng nàng, cho nên lần này ta không tính toán buông tha nàng, thế nào cũng phải cho nàng một giáo huấn, đau một lần triệt nội tâm, nàng mới có thể hiểu, trở nên ngoan ngoãn hơn!"
Nói xong, một bàn tay to khác liền cách vật liệu may mặc dán lên người Lệ Ảnh Yên.
"Ư..." một tiếng run rẩy tràn ra từ trong môi mỏng của Lệ Ảnh Yên, cái loại tra tấn lại mang theo cảm giác kích thích tràn ngập thần kinh của nàng, khiến nàng hoàn toàn không thể ức chế rên ngâm.
Dưới lớp áo đơn bạc, bàn tay to dạo chơi như là nhiễm ma lực, thăm dò xuống phía dưới từng tấc một.
Sau khi tìm được vạt áo phía dưới, bàn tay to ngoan độc xé vạt áo không chút do dự.
"Roẹt." Một tiếng, phía dưới lập tức bị hơi lạnh đánh úp lại.
Lệ Ảnh Yên hít một hơi, hai chân run rẩy ở trong không khí.
Bỗng nhiên, Tiêu Dung Diệp cười tà ác, ngón tay thon dài như là bút lông xẹt qua từng tấc da thịt trắng nõn.
Theo khe hở tiết khố, đầu ngón tay linh động mang theo thăm dò xâm nhập vào trong.
Vừa mới va chạm vào cấm địa tư mật, Lệ Ảnh Yên liền nhanh chóng kẹp hai chân, ngăn cản tiến công của hắn.
Nhưng Tiêu Dung Diệp há có thể dễ dàng bỏ phí thiên hạ, Lệ Ảnh Yên càng không cho hắn tiến vào, hắn càng vuốt ve xâm nhập.
"Ưm..."
Lệ Ảnh Yên hô hấp khó khăn, phát ra một tiếng rên ngâm kiều mị.
Nàng đây là sinh lý bình thường của nữ nhân, bị đụng chạm trêu chọc như vậy, hoangdung_๖ۣۜdien♥dan♥lequyd☺n☀c☺m tự nhiên sẽ có cảm giác. Nàng càng muốn áp chế cảm giác, nó sẽ càng bức nàng phải phóng thích ra, cái loại lý trí và thân thể đối kháng bức bách như vậy, khiến nàng không thể không tước vũ khí đầu hàng.
Đột nhiên, ngón tay dài tà ác của Tiêu Dung Diệp thăm dò vào bên trong.
Nhất thời, một trận trơn ẩm xẹt qua đầu ngón tay.
Tiêu Dung Diệp hơi hơi hạ mắt, cười tà mị, thấy Lệ Ảnh Yên bởi vì thẹn thùng mà cúi đầu, ý cười bên môi càng thâm thúy mê ly.
"Ta đã nói nàng đối với đụng chạm của ta là có cảm giác, đúng lúc ta cũng có cảm giác với nàng."
Lời nói tà tứ như là rượu ngon ủ nhiều năm, đê mê say lòng người.
Lại giống như là anh túc làm cho người ta sa đọa trầm luân.
Lệ Ảnh Yên xấu hổ đến mức lỗ tai cũng đỏ lên.
Nàng chán ghét cảm giác bị hắn thao túng, lại không thể không dựa vào hắn.
Thân thể xụi lơ bị từng đợt sóng nhiệt trong cơ thể thổi quét, làm biến mất toàn bộ lý trí của nàng, thân thể nóng lên liền gọn gàng dứt khoát ngã vào trong lòng hắn.