Nữ Cặn Bã Đột Kích Vương Gia Chạy Mau

Chương 90: Chương 90: Hôm nay Cẩu Đản ta sẽ vì dân trừ hại, phế ngươi - Tứ hoàng tử đáng chết




"Ưm... Được rồi, đến đây đi, nàng tới gãi gãi đi!"

"Thật để ta gãi gãi sao?" Lệ Ảnh Yên cường ngạnh nuốt ngụm nước miếng, nam cặn bã này thật đúng là không có tiết tháo!

"Thế nào? Có vấn đề?" Tiêu Dung Diệp nhíu mày núi, khinh thường co rúm hạ khóe miệng, "Này, sắc nữ, lại nói ai đáp ứng ta, nói là nguyện ý dùng toàn bộ chiêu thức của mình làm ta vui vẻ đến lật trời, sao lúc này lại không giữ lời hả?"

"Không có, không có, Cẩu Đản chỉ cảm thấy giúp người gãi gãi, chuyện này rất vất vả, không bằng chúng ta trực tiếp phế nó, ngươi nói được không?"

"Cái gì?" Không đợi Tiêu Dung Diệp phản ứng kịp, Lệ Ảnh Yên đã cười xấu xa, lấy từ phía sau ra một cái kéo. Ánh sáng bạc lấp lánh, xẹt qua con ngươi như hắc diệu thạch của Tiêu Dung Diệp.

Thấy Lệ Ảnh Yên cười ghê tởm đến không có tiết tháo, cúc hoa của Tiêu Dung Diệp căng thẳng.

"Này này này, nàng muốn làm gì?"

"Làm gì? Dùng câu nói 'phế ngươi' của ngươi!" Nói xong, Lệ Ảnh Yên đưa kéo tới trước mắt Tiêu Dung Diệp, đưa qua đưa lại.

Ánh sáng màu bạc lấp lánh, Tiêu Dung Diệp nhìn thấy vậy, tâm đột nhiên căng thẳng, hàng... hàng này không phải muốn làm thật chứ?

"Này, nàng có thể đừng dùng câu nói 'phế ngươi' của ta không?" Tiêu Dung Diệp tức giận nói qua, cho dù là dùng, cũng đừng dùng câu nói độc quyền "phế ngươi" của hắn ở trên người hắn chứ!

"Vì sao không thể dùng? Động, ngươi sẽ thành nam cặn bã họ Tiêu độc nhất vô nhị trao quyền rồi?"

"Ngươi nói ngươi đối xử với ta như vậy, có thể không cần lúc nào cũng nói phải chiếm lấy ta không?"

Nghe lời nói của Tiêu Dung Diệp, nàng cảm thấy dù sao cũng phải hủy đi gốc rể của hắn, như vậy sẽ không cần dùng lời nói độc quyền của hắn ở trên người mình rồi!

"Không cần cũng được, vậy thì đổi thành phế ngươi! Như vậy là có thể rồi?"

Trong ngoài Lệ Ảnh Yên chỉ có một chữ, gốc rễ của nam cặn bã họ Tiêu nhất định hủy ở trong tay mình!

Tiêu Dung Diệp thật sự luống cuống, đối với Cẩu Đản - đại sắc nữ lừa đảo không tiết tháo mà nói, không có chuyện gì là nàng không dám làm. Hoàng phi nàng còn dám mắng, công chúa nàng còn dám đánh, gốc rế của người vương gia như hắn - - nàng cũng sẽ dám phế!

Cho nên, Tiêu Dung Diệp hắn hoàn toàn tin tưởng, nàng tuyệt đối dám phế đi gốc rễ của hắn!

Bất quá nói đi thì phải nói lại, sao lúc nãy mình lại có thể thần kinh thô đáp ứng nàng, nguyện ý chơi trò trói buộc không có tiết tháo đó hả? Giờ tốt lắm, thành lý do nàng trói mình lại rồi. Bản thân thật đúng là mua dây buộc mình mà!

"Cẩu Đản, nàng là đồ bạch nhãn lang siêu lừa đảo. Ta... ta năm lần bảy lượt cứu nàng, nàng còn tính phế đi ta, có phải nàng muốn nhìn thấy ta biến thành thái giám, nàng mới không khó chịu đúng không?"

Tay Tiêu Dung Diệp để ở hai bên sườn đã nắm thành nắm đấm, giờ phút này hắn hận không thể bật dậy từ trên giường, sau đó kéo tiếu gia hỏa không biết trời cao đất rộng này lên, hung hăng chà đạp.

Nhưng những thứ đó chỉ có thể là do hắn tưởng tượng thôi, bởi vì hiện tại hắn thật đúng là không thể động đậy. Lại nói nữ cặn bã này buộc thật đúng là chặt mà, hắn muốn động một chút, đều phải rất vất vả!

Nghe thấy Tiêu Dung Diệp nói chuyện kéo dài thời gian, đột nhiên Lệ Ảnh Yên cảm thấy lỗ tai bị hắn làm cho run lên.

Nàng tức giận đi thẳng tới đống quần áo rơi bên cạnh, tìm từ bên trong ra một chiếc tất của mình, sau đó vẻ mặt đắc ý đi đến cạnh giường, nhét tất vào trong miệng đang mở to la oai oái của Tiêu Dung Diệp.

"Ưm..." Đột nhiên bị một vật thể không rõ ràng đánh úp, Tiêu Dung Diệp ấp úng giãy dụa.

Mẹ nó, giờ phút này Tiêu Dung Diệp nổi trận lôi đình, hận không thể đứng lên đập bẹp nữ cặn bã không có tiết tháo này. Nàng... nàng lại có thể lấy tất bẩn của nàng chặn miệng mình.

Thấy khuôn mặt tuấn tú của Tiêu Dung Diệp bởi vì miệng phá la bị mình dùng tất bẩn chặn lại mà đỏ bừng, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, miệng Lệ Ảnh Yên giống như ngựa phi, điên cuồng cười ha hả.

"A ha ha, thật sảng khoái, sảng khoái! Sảng khoái! Sảng khoái chết rồi!"

Thấy Lệ Ảnh Yên cười đến vô cùng dâm đãng, lửa giận trong ngực Tiêu Dung Diệp như là dã thú hung mãnh, hoàn toàn không ổn định được.

Nhưng tay chân và thân thể của hắn bị trói như vậy, hoàn toàn không thể động đậy. Cho dù miệng muốn nói gì đó, nhưng lại bị bịt chặt.

Bất đắc dĩ, hắn chỉ có thể dùng ánh mắt ác độc của mình liếc nhìn đại sắc nữ rùa đen siêu lừa đảo.

Ánh mắt thâm thúy, tỏ rõ phản kháng không tiếng động của hắn, nhìn thấy Lệ Ảnh Yên cười càng ngày càng không đàng hoàng.

"A ha ha, sao, muốn nói cái gì? Lớn tiếng chút, ta không nghe được!"

"..." Tiêu Dung Diệp bị Lệ Ảnh Yên chọc giận đến đầu óc trống rỗng, không biết bản thân nghĩ như thế nào, lại lắc đầu.

"Hả, sao? Lại không muốn nói à? A, được rồi, vậy ngươi liền giữ ở trong lòng đi?"

"Ưm..." Tiêu Dung Diệp giãy dụa quơ quơ bàn chân, ý bảo Lệ Ảnh Yên, ngàn vạn đừng để cho hắn có cơ hội trở mình, bằng không nàng liền phế đi!

"Mẹ nó, đừng lắc lư nữa, còn lắc lư, ta sẽ cắt đứt gốc rễ của ngươi!"

Lệ Ảnh Yên hung tợn uy hiếp, Tiêu Dung Diệp lập tức yên tĩnh trở lại, bởi vì hắn hoàn toàn có lý do tin tưởng nữ cặn bã này dám phế đi hắn.

Khinh thường liếc nhìn Tiêu Dung Diệp một cái, Lệ Ảnh Yên hận chết nam cặn bã này từ trong đáy lòng, nguyên nhân chính là hắn bá đạo mãnh liệt cướp đi lần đầu tiên của nàng. Tuy rằng nói Lệ Ảnh Yên nàng cuồng đãng không kềm chế được, nhưng dù sao vẫn là tiểu nữ tử, sẽ để ý lần đầu tiên của bản thân.

Cho nên, nàng muốn phế gốc rễ của hắn, báo thù rửa hận cho lần đầu tiên của mình!

Bất quá, nàng vẫn không muốn phế đi hắn quá sớm, chậm rãi trêu chọc hắn, mới gọi là sảng khoái!

Sau khi suy nghĩ, Lệ Ảnh Yên liền giống như một đứa bé tò mò, đưa tay nắm giữ ...của hắn

"... Ưm..." Tiêu Dung Diệp theo bản năng hít một hơi, gốc rể của mình bị nàng dùng tay chơi đùa như vậy, gà con bị trêu chọc khiến hắn càng thêm chịu đựng cảm giác hưởng thụ, làm hắn không khỏi thở gấp liên tục, bởi vì miệng bị chặn, nếu không hắn nhất định sẽ tận tình phóng đãng rên lên.

"A, vương gia, nhìn biểu cảm này của ngài, đủ hưởng thụ đi! Đến, Cẩu Đản lại đoán thêm một chút, khiến gà con của ngài trong nháy mắt biến hùng ưng!"

Nói xong, Lệ Ảnh Yên càng thêm dùng lực nhẹ nhàng chà xát.

"Ư..." Tiêu Dung Diệp nhíu chặt mày kiếm đen tuyền, cảm giác kích thích ở phía dưới, làm hắn đang không ngừng sưng lớn.

Bỗng nhiên, một luồng nhiệt phóng ra từ dưới bụng, trực tiếp tuôn ra...

Xong rồi, hắn sắp đạt tới cao triều rồi !

Yết hầu của Tiêu Dung Diệp nhanh chóng lên xuống vài cái, phía dưới hoàn toàn không chịu khống chế. Hắn rốt cuộc không chịu nổi, hắn muốn phóng thích luồng nhiệt này ra ngoài- -

"A, vương gia, vẻ mặt ngài thống khổ như vậy, có phải cảm thấy không thể rên lên tiếng, đặc biệt khó chịu không?"

Lệ Ảnh Yên không biết sống chết, không ngừng nói, hoàn toàn không chú ý tới nơi biến hóa đó của Tiêu Dung Diệp.

Đột nhiên, nàng cảm giác vật đang nắm trong lòng bàn tay căng chặt, theo bản năng liếc tới nơi đó, tính tìm kết quả.

Vừa cúi xuống, chỗ phía dưới của Tiêu Dung Diệp đột nhiên phun ra một luồng nhiệt, trực tiếp phun lên trên mặt Lệ Ảnh Yên.

"Ư... Khụ khụ, mẹ nó. Đây, đây là cái gì? Đặc sánh!"

Lệ Ảnh Yên bị chất lỏng không rõ từ đâu bắn lên, khiến cho vẻ mặt cứng đờ. Nàng lau lung tung, hoàn toàn không phát hiện biến hóa chỗ phía dưới của Tiêu Dung Diệp, bộ dáng từ cứng rắn biến thành mềm nhũn như con chi chi!

Sau khi đợi Lệ Ảnh Yên lau xong, lúc lơ đãng thấy biến hóa nơi đó, nhất thời lừa giận của nàng bốc cao 3000 trượng.

Mẹ nó, hắn... hắn... hắn lại có thể bắn thứ ghê tởm đó lên mặt mình.

"Tiêu Dung Diệp, ngươi không có tiết tháo, nam cặn bã không có tiết tháo. Ta nói cho ngươi biết, Cẩu Đản ta hơn mười năm không giết người, xem ra ta phải bắt ngươi trêu đùa. Ngươi mẹ nó. cho rằng là vương gia, ngươi liền có thói xấu đó, Cẩu Đản ta bước chân vào giang hồ nhiều năm, dạng người gì chưa thấy qua, ngươi mẹ nó là người đầu tiên dám làm như vậy với ta. Ta mẹ nó không đánh lão nhị của ngươi thành tàn phế, ta mẹ nó liền gọi là Lừa Đản!"

Nói xong, Lệ Ảnh Yên liền hùng dũng oai vệ, khí phách hiên ngang lên giường, nâng Phật sơn vô ảnh cước của nàng lên, đá vào trong ngực to lớn của Tiêu Dung Diệp.

Lệ Ảnh Yên đứng ở trong ngực Tiêu Dung Diệp, như giẫm trên đất bằng, không ngừng lắc lư giẫm đạp trên ngực hắn.

"Ta mẹ nó phải giẫm nát tám khối cơ bụng của ngươi, giẫm nát thịt khô lớn, sau đó lấy ra đút cho chó. Dám đối xử với ta như vậy, ta sẽ trả lại cho ngươi gấp bội, ta giẫm, ta giẫm, ta giẫm giẫm giẫm!"

"Ưm..." Tiêu Dung Diệp không ngừng hô đau, bởi vì động tác càn rỡ của Lệ Ảnh Yên, hắn đã sắp hộc máu, nhưng không nghĩ nữ cặn bã này nhìn ra nội thương của hắn, hắn nhẫn, lại nhịn nữa!

Rốt cục, hắn rốt cuộc không nhịn được nữa, "rầm" một tiếng, giường biến thành hai cái.

Cùng với một tiếng 'rầm' như vậy, trọng tâm Lệ Ảnh Yên không ổn định liền té xuống giường, nhất thời, một mảng lớn xanh tím xuất hiện trên hai xương bánh chè của nàng, trên da thịt trắng nõn, có vẻ rất là đột ngột.

"Mẹ nó, nam cặn bã này, ngươi thật tính phế hai chân ta sao?"

Vốn mắt cá chân bị thương, giờ liền đau đến muốn chết, lúc này hai xương bánh chè của mình cũng đau kịch liệt như vậy, xem ra chính mình không bị phế, Tiêu Dung Diệp sẽ không từ bỏ ý đồ đâu!

"Tiêu Dung Diệp, ngươi - Tứ hoàng tử bại hoại của An Nam quốc này. Ta phi, Tứ hoàng tử gì chứ, ta thấy là tử hoàng tử đi, hôm nay Cẩu Đản ta sẽ vì dân trừ hại, phế ngươi - Tứ hoàng tử đáng chết!"

Nói xong, liền nhặt kéo bị quăng ở một bên lên- -

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.