"Mẹ nó, các ngươi làm gì đây, giả quỷ hả?"
"Chúng ta làm gì liên quan ngươi cái P? Ngươi uống nhầm thuốc à?"
Lệ Ảnh Yên đang chơi hăng say, đâu quản là ai đến? Đừng nói là Tiêu Dung
Diệp ngươi đến, cho dù là thiên vương lão tử đến, Lệ Ảnh Yên nàng nên
mắng thì vẫn mắng!
Quả nhiên, lời nói của Lệ Ảnh Yên làm mặt Tiêu Dung Diệp lập tức biến xanh, nữ cặn bã này thật đúng là càn rỡ, ở
trước mặt nhiều người như vậy cũng không giữ thể diện cho mình, lấy thể
diện của Tiêu Dung Diệp trở thành rắm? Có thể tùy ý giẫm lên sao!
"Thế nào, miệng lại không thành thật phải không?"
Tiêu Dung Diệp tức giận nói qua, gân xanh giữa trán nhảy lên.
"Đại ca, ngươi có thể có chút ý mới không? Chỉ có một chiêu này, ngươi dùng hoài, không chán sao?"
Dù sao Tiêu Dung Diệp lấy một chiêu này dọa nàng, Lệ Ảnh Yên tức giận đến mức đầu sắp bùng nổ, hắn thật đúng là không chán?
Hai nam cặn bã và nữ cặn bã này ở đây mắng to đại chiến nước miếng, mấy
người nhìn thấy, khóe môi cố ý vô ý cười đến co rút.
Nữ tử
này là ai? Để lộ khí phách như vậy, đến Thần vương gia từ trước đến nay
đều trầm ổn thâm trầm cũng dám mắng? Rất xấu, đây quả thực là muốn
nghịch thiên rồi!
"Nàng khiêu chiến giới hạn nhẫn nại của ta sao?" Nói xong, Tiêu Dung Diệp tiến một bước dài lên, dùng lực kéo cánh tay Lệ Ảnh Yên.
"Ta nói ngươi có bị bệnh không? Ta đâu có
khiêu chiến giới hạn không tiết tháo của ngươi? Buông ta ra, ngươi...
ngươi làm đau ta!"
"Còn chưa có khiêu chiến cực hạn của ta?" Tiêu Dung Diệp nhăn mày kiếm đen nhánh, vì tức giận, trên mặt rõ ràng
xẹt qua hắc tuyến.
"Đại ca, vì sao ngài không chịu chữa trị?"
Đối với Tiêu Dung Diệp bệnh thần kinh này, Lệ Ảnh Yên cảm thấy mình và hắn
không có gì hay để nói, chỉ có thể
lại thiện lương khuyên hắn một lần - - đừng từ bỏ trị liệu!
"Nàng mới có bệnh?" Đối với việc Lệ Ảnh Yên nói mình có bệnh, Tiêu Dung Diệp tự nhiên là muốn phản bác.
"Vâng, ta có bệnh, lão nhân gia ngài bình thường nhất, cho nên đại ca, buông ta ra được không?"
Lệ Ảnh Yên mắc cỡ ngại ngùng tránh thoát, mấy người bên cạnh lại càng
không thể tin nhìn một màn này. Tư thế lôi kéo, rõ ràng chính là náo
loạn khó chịu giữa hai vợ chồng. Mà Thần vương gia của bọn họ lại có thể thích - - một nữ đầu bếp? Đúng lúc này - -
"Dung Diệp!"
Giọng nói ngọt ngào của Tư Đồ Lan Cẩn vang lên, làm động tác Tiêu Dung Diệp
lôi kéo Lệ Ảnh Yên hơi dừng lại, tiếp đó theo bản năng quay đầu.
"Lan Cẩn?"
Nàng... nàng ta không về nhà, sao lại xuất hiện ở nơi này? Những người đứng xem khác cũng đều tò mò quay đầu lại nhìn.
Chỉ thấy một nữ tử đẹp như thiên tiên, giống như một luồng gió mát, mang theo hương thơm đánh úp vào mũi mọi người.
Chỉ cần Tư Đồ Lan Cẩn nàng xuất hiện ở trước mặt mọi người, nhất định sẽ là người thu hút sự chú ý nhất.
Tư Đồ Lan Cẩn giống một cánh bướm nhẹ nhàng bổ nhào vào trong lòng Tiêu Dung Diệp, dùng giọng nói nũng nịu nói - -
"Dung Diệp, hóa ra chàng ở trong này! Thật sự là hại người ta tìm kiếm thật lâu!"
Tư Đồ Lan Cẩn gắt gao nắm chặt vạt áo bên hông Tiêu Dung Diệp, nhìn nàng ta giống như rất yếu đối,
nhưng ở nơi Tiêu Dung Diệp không nhìn thấy, lấy tay đẩy Lệ Ảnh Yên cách
Tiêu Dung Diệp vài thước xa.
Đột nhiên bị đẩy ra, Lệ Ảnh Yên lập tức chua xót ở trong lòng, như là bị cái gì đụng đau. Tư vị ngũ vị
tạp trần đánh trực tiếp lên người nàng, khiến nàng cảm thấy cực kỳ khó
chịu.
Một màn Tư Đồ Lan Cẩn bổ nhào vào trong lòng Tiêu Dung Diệp, đám người Tiêu Dung Vĩ đều thấy hết ở trong mắt.
Sao đây, Tứ hoàng huynh của hắn không chỉ quyến rũ một nữ đầu bếp, còn dính líu với một nữ tử xinh đẹp như vậy? Oa ha ha, tam giác tình yêu cực kỳ
rối rắm!
"Lan Cẩn, không phải nói ngươi về nhà lấy quần áo
ư? Sao đã trở lại rồi?" Tiêu Dung Diệp hơi đẩy Tư Đồ Lan Cẩn ra, tiếng
nói trầm thấp chất vấn.
"Ý phi nương nương nói, Lan Cẩn không cần trở về lấy quần áo, trong Thần vương phủ không thiếu thứ gì."
Lúc nói đến đây, Tư Đồ Lan Cẩn rõ ràng không có ý muốn thả thắt lưng Tiêu
Dung Diệp ra, ngược lại càng thêm dùng sức ôm sát hắn.
Rõ ràng cảm nhận được Tư Đồ Lan Cẩn không có ý buông mình ra, Tiêu Dung Diệp nhíu chặt mi núi, cảm thấy không khoẻ.
"Lan Cẩn, ngươi đừng như vậy!"
Nơi này nhiều người như thế, Tiêu Dung Diệp tự nhiên là muốn duy trì hình
tượng vương gia của hắn, huống chi tiểu Cẩu Đản cũng ở trong này...
Đột nhiên, Tiêu Dung Diệp theo bản năng nhìn xung quanh một chút, nhưng không phát hiện bóng dáng tiểu Cẩu Đản.
Người vừa rồi còn ở đây, sao lúc này lại không có? Chạy đi nơi nào rồi hả?
Tiêu Dung Diệp thấy thế liền hoảng hốt.
"Lan Cẩn!" Tiêu Dung Diệp khẽ gọi tên Tư Đồ Lan Cẩn, tiếp đó dùng lực đẩy nàng ta ra.
"Lục hoàng đệ, giúp ta chiếu cố Lan Cẩn một chút. Ta có việc phải xử lý, một lát trở về!"
Dứt lời, không hề để ý tới ánh mắt khác thường của toàn bộ mọi người, chạy ra ngoài.
- - phân cách tuyến - -
Không biết vì sao, Lệ Ảnh Yên cảm thấy trong lòng cực kỳ buồn bực, cảm giác
đè nén này khiến nàng muốn tìm chỗ phóng thích ra.
"Nam cặn
bã họ Tiêu, ngươi là tên vô lại, đồ siêu lừa đảo không tiết tháo, quỷ
đáng ghét, không phải rất thân thiết với vương phi tương lai ư? Sao còn
muốn nói với ta lời nói không rõ ràng, ta phi, nam nhân đều là kẻ lừa
đảo!"
Lệ Ảnh Yên vừa chậm rãi bước đi, vừa hùng hổ than thở.
Nàng thật sự sắp bị nam cặn bã kia ép phát điên, mục đích mang nàng tiến
cung là muốn biểu hiệu bọn họ là một đôi phu thê ân ái cho nàng xem sao? Phi, Lệ Ảnh Yên nàng mới không để ý đâu, một nam cặn bã bị người dẫm
đạp, có thể có cái gì khiến nàng để ý đây?
Lệ Ảnh Yên nàng
chẳng những không để ý, ngược lại sẽ toàn lực chúc phúc bọn họ. Chính
cái gọi là - - kỹ nữ phối với cẩu, thiên trường địa cửu! Nàng hận không
thể khiến đôi gian phu dâm phụ này có thể làm một đôi trứng thối bất tử
ngàn năm!
Đi tới đi lui, đột nhiên Lệ Ảnh Yên ngước mắt, phát hiện cách đó không xa, một bóng dáng cao ngất và một bóng hình nhỏ xinh hài hòa dựa vào nhau, đứng sừng sững ở hành lang dài trên mặt hồ.
Lệ Ảnh Yên cảm giác hai
bóng dáng này rất quen thuộc, mang theo tò mò, Lệ Ảnh Yên tiến lên vài
bước, núp ở chỗ kín phía sau thân cây, nhô thân thể ra nhìn về phía
trước.
"Đây là lý do chàng cho ta ư? Chàng không biết là rất gượng ép sao?"
Một tiếng khàn khàn mang theo bạo rống, Lệ Ảnh Yên nghe giọng nói liền đoán ra đó là ai.
Đó là Tiêu Uyển Nhu - - công chúa ương ngạnh không có tiết tháo kia!
Chợt, nam tử quay thân thể cao to lại, khuôn mặt kiêu căng tuấn mỹ này, Lệ Ảnh Yên liếc mắt một cái liền nhìn ra là ai?
Hoắc Thiếu Nghi - - nam tử mà mình luôn nghĩ đến, thời khắc này liền xuất hiện ở trước mắt mình.
"Uyển Nhu, nàng nghe ta giải thích, ta và 'Hắn' thật sự không có gì? Ngày đó
ra tay cứu giúp, hoàn toàn là ở góc độ người đứng xem đi cứu 'Hắn'!" Tay Hoắc Thiếu Nghi giữ hai vai Tiêu Uyển Nhu, ý đồ khiến nàng bình phục
lửa giận trong lòng.
"Đủ, ta không muốn nghe, chàng và hoàng huynh ta đều khuỷu tay rẽ ra ngoài, bênh vực nô tài kia. Ta không mù,
chàng không cần gạt ta nữa!"
Tiêu Uyển Nhu mở bàn tay Hoắc
Thiếu Nghi đang giữ chặt hai vai mình ra, ôm đầu khàn giọng gào thét,
như là một sư tử cái bị thương.
"Ta không có lừa nàng, Uyển
Nhu. Sao ta nỡ lừa gạt nàng chứ!" Hoắc Thiếu Nghi kéo hai tay Tiêu Uyển
Nhu đang bịt lấy lỗ tai xuống, nắm chặt ở trong bàn tay to của mình.
"Nàng muốn thế nào mới tin tưởng ta? Hiện tại chúng ta có hôn ước, nàng lập
tức sẽ là nương tử của ta, ta có thể nâng cục đá đập chân mình, lừa gạt
nàng sao?"
Hoắc Thiếu Nghi tự biết mình không thể cho Tiêu
Uyển Nhu lý do tin tưởng hắn, hoangdung_๖ۣۜdiễn-đàn-lê-๖ۣۜquý-đôn nhưng
hắn hoàn toàn có lý do lấy hôn ước thần thánh để khiến nàng tin tưởng
mình.
Nhưng lời hắn nói ra, nghe vào trong tai Lệ Ảnh Yên
chính là tuyên cáo chắc chắn. Hóa ra hắn thích Tiêu Uyển Nhu, hi vọng
nương tử của hắn cũng là Tiêu Uyển Nhu, không nỡ lừa gạt vẫn là Tiêu
Uyển Nhu. Vậy Lệ Ảnh Yên nàng được xem là cái gì? Nước mắt không khỏi
chảy ra từ hốc mắt, tràn ra khắp khuôn mặt nhỏ nhắn.
"Uyển Nhu, nếu nàng vẫn không muốn tin tưởng ta, liền thỉnh ý hoàng thượng, để người xóa bỏ hôn ước của chúng ta đi?"
Hoắc Thiếu Nghi khàn giọng nói, trong lời nói nhìn như thật để ý hôn ước với Tiêu Uyển Nhu, nhưng trong lòng Hoắc Thiếu Nghi tự nhiên là hi vọng
nàng ta đáp ứng. Hắn không thích Tiêu Uyển Nhu, hắn thích chính là Yên
Nhi của hắn, từ đầu tới cuối đều là Yên Nhi của hắn.
"Chàng nằm mơ đi, ta sẽ không đồng ý, ta sẽ không nhường cơ hội lại cho cẩu nô tài kia đâu!"
Lúc trước Tiêu Uyển Nhu cũng có nghe nói định hướng tình dục của hoàng
huynh không bình thường, nhưng nàng không nghĩ tới phò mã gia của mình
cũng có định hướng tình dục không bình thường, hơn nữa giữa bọn họ còn
là vì một nô tài.
"Chàng cũng đã nói không nỡ gạt ta. Được
rồi, ta nguyện ý tin tưởng chàng, nhưng ta có một yêu cầu, trước đại hôn của chúng ta, chàng phải thời thời khắc khắc bồi ở bên cạnh ta!"
Tuy rằng Tiêu Uyển Nhu có chút ương ngạnh, nhưng nàng cũng là suy nghĩ cho
mình, nàng không thể để cho hai người bọn họ có cảm tình với nhau, gây
ra việc rắc rồi gì trước hôn lễ. Nàng thích Hoắc Thiếu Nghi, nàng ngược
dòng thời gian nhớ lại thật lâu trước kia, hoàng huynh của nàng và Hoắc
Thiếu Nghi là bạn thân. Lúc nhỏ, lần đầu tiên nàng nhìn thấy hắn là lúc
hắn đánh cúc cầu với mọi người, hắn cắm rễ trong lòng nàng rồi! Cho nên
khi nàng biết muốn chỉ định Hoắc Thiếu Nghi làm phu quân của mình, nàng
không chút suy nghĩ đáp ứng!
"Ta không thể đáp ứng nàng.
Nàng có biết, gia tộc thương nhân chúng ta là buôn bán mậu dịch, ta
không thể có thời gian luôn ở bên cạnh nàng!"
"Vậy ta luôn luôn ở bên cạnh chàng!"
Tiêu Uyển Nhu một bộ dáng chưa tới phút cuối chưa thôi nói qua, hắn đã không thể làm bạn với mình, vậy nàng nguyện ý ở với hắn.
Sau khi
nghe được hai người bọn họ thân mật thề non hẹn biển, tâm Lệ Ảnh Yên như là bị dao găm cường ngạnh cắt qua, đau đớn như bị xé rách, nàng đau đến hoàn toàn không thở được.
Kẻ lừa đảo, năm năm trước hắn lừa gạt mình, năm năm sau gặp lại, hắn lại có thể nói ra lời nói ghê tởm
chỉ thích nàng, Lệ Ảnh Yên nàng thật đúng là xem nhẹ công phu miệng lưỡi dịu dàng của Hoắc Thiếu Nghi.
"Như thế nào? Tiểu Cẩu Đản của ta!"