Nữ Cặn Bã Đột Kích Vương Gia Chạy Mau

Chương 109: Chương 109: Nhưng đáng chết, Tiêu Dung Diệp ta thầm nghĩ muốn nàng




Từng tấc da thịt nhiễm một tầng sáng bóng quyến rũ, xinh đẹp như một ánh trăng sáng, làm yết hầu của Tiêu Dung Diệp cảm thấy quay cuồng lên xuống một chút.

Thấy ánh lửa nơi đáy mắt của hắn càng thêm thâm thúy, Lệ Ảnh Yên lập tức cảm giác chuyện lớn không ổn.

"Tiêu Dung Diệp, ngươi cút, không phải ngươi nói sẽ không chạm vào ta ư? Làm sao có thể nói không giữ lời?"

Lệ Ảnh Yên hoảng sợ, liên tiếp lui về phía sau, mở ra mười ngón ở sau người, bất an nắm lại.

"Ta có nói không chạm vào nàng sao?"

Tiêu Dung Diệp nhướng mi núi sắc bén chất vấn, bước tiếp bước chân trầm ổn tới gần Lệ Ảnh Yên.

"Cho dù từng nói thì như thế nào? Ta là nam nhân của nàng, ta không chạm vào nàng, chẳng lẽ muốn nam nhân khác chạm vào nàng hay sao?"

Bên môi Tiêu Dung Diệp nhíu lại nếp nhăn khi cười, mặt mày thâm thúy liếc nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn sắp chảy ra máu của Lệ Ảnh Yên.

"Biến, ngụy quân tử không giữ lời, nam cặn bã cầm thú!"

Lệ Ảnh Yên nổi trận lôi đình tức giận mắng, nam cặn bã này thật sự là càng ngày càng quá đáng, luôn tự cho mình thân phận là nam nhân của nàng, động một chút liền lên mặt?

"Đã có tinh lực mắng ta như thế, xem ra một lát nữa nhất định có tinh lực làm loại chuyện kia rồi!"

Tiêu Dung Diệp một bộ dáng lưu manh phố phường đùa giỡn vô lại.

Đưa tay ra, bàn tay to bế thân thể mềm mại của Lệ Ảnh Yên đến bên cạnh ao tắm.

"Biến, cầm thú, cách ta xa một chút."

Lệ Ảnh Yên giãy dụa, trong lúc lơ đãng, ngực trắng vuốt ve lồng ngực nóng rực của hắn.

Đáng chết! Tiêu Dung Diệp theo bản năng thấp giọng rủa thầm, xúc cảm mềm nhẹ đó như là đi trên mây, khiến cảm giác trống rỗng trong thân thể hắn càng cháy mạnh hơn.

Mẹ nó, cô gái này thật đúng là trời sinh để tra tấn Tiêu Dung Diệp hắn.

"Tiểu yêu tinh, nàng đây là dụ dỗ ta sao?"

Bởi vì do dục vọng, tiếng nói của Tiêu Dung Diệp đã nhiễm lên từ tính mê ly thâm thúy, mang theo cảm giác xao động khó có thể ức chế.

"Ta có bệnh sao? Dụ dỗ ngươi cái P?"

Lệ Ảnh Yên tiếp tục dùng lực giãy dụa, không nghĩ tới giãy dụa như vậy, chẳng những không có khiến hai người tách ra, ngược lại thân thể hai người càng tiếp xúc chặt chẽ, da thịt ma sát nhau, chậm rãi nhiễm lên một tầng đỏ ửng.

"Nam cặn bã, ngươi làm ta không thở nổi, cút!"

Cùng với lời của nàng, đột nhiên Lệ Ảnh Yên trực tiếp cảm giác chỗ bụng của mình, có một dị vật lửa nóng nào đấy để ở phía trên.

Lệ Ảnh Yên theo bản năng hít một hơi, nàng không ngốc, tự nhiên biết đây là cái gì, hơn nữa cảm nhận được rõ ràng là lửa nóng này hình như càng ngày càng... lớn!

"Đừng nhúc nhích, lại động, ta có thể không khống chế nổi rồi!"

Quả nhiên, lời nói của Tiêu Dung Diệp rất có lực sát thương, Lệ Ảnh Yên vội vàng ngừng giãy dụa, nhưng ánh mắt oán độc này vẫn trước sau như một giống như dao găm liếc nhìn hắn.

"Nàng càng nhìn ta như thế, ta lại càng muốn chiếm hữu nàng!"

Lời nói của Tiêu Dung Diệp lộ liễu mà nóng bỏng, vẻ mặt và lời nói chắc chắn như là đóng đinh trên ván, không thể bỏ qua.

"Tiêu Dung Diệp, ngươi - nam cặn bã không có tiết tháo, nữ nhân trên đời có hàng nghìn hàng vạn, vì sao ngươi phải chết cũng không buông tha ta?"

Lệ Ảnh Yên gần như là gào lên, vẻ mặt nức nở như đứa nhỏ bị thương bất lực vậy.

Nghe được lời nói lên án của Lệ Ảnh Yên, Tiêu Dung Diệp bỗng giữ chặt thắt lưng của nàng, lấn thân thể đến gần nàng.

"Đúng, nữ nhân trên đời quả thật có hàng ngàn hàng vạn, nhưng đáng chết, Tiêu Dung Diệp ta chỉ muốn nàng! Chỉ đơn giản như vậy, cho nên..."

Nói xong, bàn tay to của Tiêu Dung Diệp giữ chặt cằm Lệ Ảnh Yên, để nàng bốn mắt nhìn nhau với mình, nhìn chăm chú dung nhan mềm mại ngây ngô của nàng, gằn từng tiếng - -

"Nàng phải là của ta!"

Dứt lời, cánh môi sầm bạc như là giác hút dính lên miệng Lệ Ảnh Yên.

Lực hút lớn đến nỗi làm đầu óc Lệ Ảnh Yên biến thành trống rỗng, hỗn độn không rõ trạng thái, một lòng thầm nghĩ muốn cuốn lấy môi của hắn, để thân thể mình không bị đè xuống.

Thấy Lệ Ảnh Yên như là bạch tuộc giữ chặt cánh tay mình, Tiêu Dung Diệp càng thêm không chút khách khí dùng đầu lưỡi chui vào trong hàm răng của nàng.

Cạy mở hàm răng của nàng giống như là bơi lội trong đó, tiến hành khuấy đảo long trời lở đất, cuốn lấy lưỡi của nàng, mãnh liệt hấp mút.

"Ưm..."

Lệ Ảnh Yên bị lực lớn hấp mút tới không thể hô hấp.

Tiêu Dung Diệp dùng hơi thở nóng rực phun đến trên da thịt Lệ Ảnh Yên, xẹt qua từng trận cảm giác tê dại, khiến thân thể của nàng không khống chế được mà run rẩy.

Rõ ràng cảm nhận được nhiệt độ trên da thịt đang tăng cao, Tiêu Dung Diệp cười ngượng ngùng, phun ra hơi thở tà mị mang theo âm u - -

"Vật nhỏ, sao lại mẫn cảm như vậy? Ta thật sự sợ ta kìm nén không được đấy?"

Hơi thở ấm áp như là như lông vũ xẹt qua da thịt Lệ Ảnh Yên, khiến thân thể mềm mại của nàng càng run rẩy kịch liệt.

Nói xong, cánh môi ôn nhuận dừng ở trên vai Lệ Ảnh Yên, rơi xuống từng tấc một, từng dấu hôn ái muội lập tức như là hoa mai khắc ở trên da thịt trắng noãn.

"Đủ rồi!"

Lệ Ảnh Yên tức giận rống ra hai chữ này từ trong môi mỏng, quả nhiên ngay sau đó, Tiêu Dung Diệp liền dừng động tác.

"Nàng muốn nói cái gì?"

Tiêu Dung Diệp ngước mắt, nhìn chăm chú dung nhan hồng nhuận như lửa của nàng, hắn muốn hôn nàng. Nhưng giờ phút này, hắn cố nén xúc động theo bản năng, muốn biết nàng sẽ nói cái gì? Không biết vì sao, hắn cảm thấy lời của nàng nhất định sẽ hữu dụng với mình!

"Tiêu Dung Diệp, cho dù ngươi chiếm được thân thể của ta thì như thế nào? Cho dù ngươi tự cho mình thân phận là nam nhân của ta thì như thế nào? Ta không thích ngươi, trong lòng ta hoàn toàn không có ngươi!"

Lệ Ảnh Yên cắn môi đỏ mọng, nói ra từng chữ châu ngọc.

Câu nói này, mỗi câu mỗi chữ giống như là ma chú, kích thích thần kinh Tiêu Dung Diệp.

"Huống chi, ngươi có được thân thể của ta chỉ là thống khoái nhất thời thôi. Thời gian lâu, chúng ta đều sẽ chán, cho nên đừng ép ta nữa, ta sẽ đáp ứng ngươi, yên lặng ở bên cạnh ngươi một tháng. Một tháng sau, chúng ta không còn quan hệ!"

Lời nói khoét tâm như lưỡi dao sắc bén đâm thẳng vào sâu trong nội tâm của Tiêu Dung Diệp.

"Cứ như vậy phủi sạch quan hệ với ta sao?" Giọng nói của Tiêu Dung Diệp nhàn nhạt, vô lực chất vấn. Không biết vì sao, hắn rất sợ, rất sợ, rất sợ nàng sẽ rời khỏi mình, rời khỏi mình giống như bốc hơi khỏi nhân gian.

Nghĩ đến đây, đột nhiên trong mắt Tiêu Dung Diệp cháy lên lửa nóng nồng đậm không rõ chân tướng, bàn tay to bắt lấy cánh tay Lệ Ảnh Yên, cực kỳ bi ai kêu rên - -

"Ta không hiểu, Hoắc Thiếu Nghi mạnh hơn ta chỗ nào, lại làm nàng thần hồn điên đảo như vậy? Thậm chí không tiếc thời thời khắc khắc đều phải rời khỏi ta?"

Bàn tay to ngoan độc như là gông cùm xiềng xiếc bắt lấy cánh tay nàng, mày kiếm khẽ nhíu, cảm xúc phẫn nộ hiện rõ trên mặt.

"A... Đau! Buông ta ra! Biến thái... ưm..."

Lệ Ảnh Yên đau đến hít một hơi, khuôn mặt nhỏ nhắn đau đến nhíu chặt

"Đau? Thật sự có đau như vậy không?"

Giọng nói Tiêu Dung Diệp khàn khàn, rất yêu thương hỏi qua, nhưng chỉ trong giây lát, ánh mắt ngoan lệ này lại mạnh mẽ lóe lên.

"Một lát nữa mới khiến nàng thật sự đau, cho nàng biết được cái gì gọi là sống không bằng chết!"

Níu chặt bàn tay to của nàng, thừa dịp Lệ Ảnh Yên chưa đề phòng, cấp tốc xé rách làn váy hỗn loạn không chịu nổi phía dưới của nàng, hơi thở lạnh bạc nhàn nhạt xẹt qua, chỉ còn lại quần nhỏ đơn bạc che giấu thuần khiết của nàng

"Tiêu, Dung, Diệp!"

Vạt áo của Lệ Ảnh Yên bị xé rách khi đến hoàn toàn thay đổi, theo bản năng bạo rống về phía Tiêu Dung Diệp.

Nhưng Tiêu Dung Diệp giận đỏ hai mắt, còn có lý trí gì đáng nói, bàn tay to tội ác để trên phòng tuyến cuối cùng, cuồng loạn mạnh mẽ kéo một cái, đạo phòng tuyến cuối cùng lập tức tan rã trong bàn tay to kia.

Vòng eo nhỏ nhắn mềm mại của phái nữ, thánh địa không hề bại lộ như thế, dễ dụ người ta phạm tội.

Lệ Ảnh Yên xấu hổ đến mức muốn chui xuống lỗ, vội vàng che đậy cấm địa riêng tư của mình.

Nhưng Tiêu Dung Diệp đáng chết giống như là muốn trêu chọc nàng, lôi kéo cổ tay nàng, đánh chết cũng không chịu buông ra.

"Thế nào? Thẹn thùng rồi hả? Thân thể của nàng có chỗ nào ta chưa nhìn qua, xấu hổ cái gì?"

Bộ dáng ngượng ngùng vô lại của Tiêu Dung Diệp khiến Lệ Ảnh Yên giận đến khuôn mặt tròn trịa đỏ lên.

Nâng tay muốn vung cho hắn một bạt tai - -

"Tiêu Dung Diệp, ngươi vô sỉ!"

Lệ Ảnh Yên gần như là dùng hết khí lực toàn thân muốn vung cho hắn một bạt tai, nhưng tay nàng cứ như vậy trực tiếp bị ngăn lại ở giữa không trung.

"Thế nào? Đánh ta bị nghiện à?"

Tiêu Dung Diệp cau mày nói qua, lại nói tiểu nữ tử càn rỡ này năm lần bảy lượt muốn vung bạt tai cho mình, nhưng may là mình phản ứng nhanh, chỉ bị nàng tát một lần, nhưng một lần đó đối với Tiêu Dung Diệp hắn mà nói, đã là một sỉ nhục rồi.

"Buông ta ra, nam cặn bã!"

Lệ Ảnh Yên liều chết giãy thoát cổ tay của mình, nhưng sức lực nàng làm sao có thể là đối thủ của Tiêu Dung Diệp - nam cặn bã kia!

Lệ Ảnh Yên càng giãy dụa kịch liệt, Tiêu Dung Diệp ngược lại càng đứng lặng không nhúc nhích như thái sơn.

Đột nhiên, Lệ Ảnh Yên nhấc chân muốn đá vào chỗ dưa chuột đang quấn quýt với sa mỏng của Tiêu Dung Diệp.

Thấy vô ảnh cước của Lệ Ảnh Yên đánh úp về phía mình, Tiêu Dung Diệp theo bản năng né tránh, nhưng tránh không kịp, bản thân gọn gàng dứt khoát ngã bổ nhào về phía Lệ Ảnh Yên.

Mà Lệ Ảnh Yên ngốc nghếch không ngực này hoàn toàn phản ứng không kịp, theo bản năng ngửa ra sau.

"Bùm!" Một tiếng, hai người trực tiếp ngã vào trong bồn tắm gỗ.

"Ưm... Khụ khụ... Ưm."

Đột nhiên khí quản bị sặc nước, Lệ Ảnh Yên giãy dụa giống như mất đi hô hấp, nhưng càng giãy dụa, nước giống như càng tập trung ùa vào khí quản.

"Này, nữ cặn bã, đừng đập nước! Sẽ sặc chết chính mình, nhưng đừng kéo ta xuống địa ngục theo!"

Tiêu Dung Diệp mang theo ý tứ uy hiếp độc ác, nhưng ở trong lỗ tai Lệ Ảnh Yên lại giống như là phóng p, không có lực sát thương.

Thấy Lệ Ảnh Yên tiếp tục giãy dụa, thậm chí càng sặc nước nhiều hơn, Tiêu Dung Diệp vội vàng chế trụ sau gáy Lệ Ảnh Yên, môi lạnh sầm bạc nhắm ngay môi anh đào của nàng hôn xuống.

Lệ Ảnh Yên sặc nước đến phân không rõ nguyên do, theo bản năng le đầu lưỡi trượt vào trong khoang miệng Tiêu Dung Diệp, theo dẫn dắt lưỡi của hắn, liền như con thuyền tìm được chỗ dựa trên biển lửa, gắt gao níu chặt không tha.

Tiêu Dung Diệp bị động tác ngây ngô của Lệ Ảnh Yên quyến rũ, thấy nàng như là lục bình phiêu đãng giữ chặt vòng eo của mình, hơn nữa phân thân của hắn liền để ở nơi nhỏ hẹp kia, đột nhiên cảm giác cực nóng bùng nổ từ trong đáy lòng lại thổi quét về phía hắn.

Tiêu Dung Diệp không khống chế được suy nghĩ, nắm thắt lưng của Lệ Ảnh Yên, tay không an phận vuốt ve trên tấm lưng tuyết trắng của nàng.

Đột nhiên, bên ngoài truyền đến tiếng nói của cung nữ - -

"Bẩm Thần vương điện hạ, nô tì đã chuẩn bị tốt y phục ngài cần!"

Tiếng nói cung nữ không đúng lúc cắt ngang triền miên không dứt giữa hai người.

Nghe được tiếng nói của cung nữ, Tiêu Dung Diệp vội vàng kéo thân thể Lệ Ảnh Yên chỉ còn hơi thở mong manh nổi lên mặt nước, vì không để Lệ Ảnh Yên xấu hổ, Tiêu Dung Diệp hiểu lý lẽ che giấu thân thể nàng ở trong nước, bàn tay to giữ chặt vòng eo của nàng, gắt gao nắm chặt, giống như sợ nàng sẽ đào tẩu, không chịu buông ra.

"Đặt ở bên ao trì là được rồi!"

Bởi vì hơi thở tình dục vừa rồi chưa lui, Tiêu Dung Diệp nói chuyện còn lộ ra vài phần gợn sóng tình triều.

"Vâng!"

Hai cung nữ thức thời để y phục xuống, nhưng mắt cũng vô ý cố ý nhìn vào trong phòng, thấy gò má tuấn dật và ngực của Tiêu Dung Diệp lộ ra bên ngoài.

Bởi vì dính nước, tóc Tiêu Dung Diệp chảy nước "Tí tách", ngay cả trên ngực cũng bởi vì bọt nước mà nổi lên vẻ sáng bóng quyến rũ, thậm chí mang theo tà mị làm người ta khó có thể dời mắt.

Nhìn đến đây, khuôn mặt nhỏ nhắn của hai tiểu cung nữ không khỏi đỏ hồng, theo bản năng cường ngạnh nuốt một ngụm nước miếng.

Thần vương gia của bọn họ quả nhiên là nam nhân cực phẩm, ngay cả bộ dáng ở trong nước cũng đẹp trai như là đi ra từ trong tranh.

"Nơi này không có chuyện của các ngươi rồi? Các ngươi có thể đi!"

Tiêu Dung Diệp không ngốc, tự nhiên biết hai tiểu cung nữ đang làm gì. Chỉ là các nàng quá non, cũng quá không có cảm giác chinh phục, Tiêu Dung Diệp tự nhiên khinh thường nhìn thêm một cái.

"À... vâng!"

Bị mệnh lệnh của Tiêu Dung Diệp kéo về hiện thực, hai cung nữ vội vàng thu hồi suy nghĩ, sắc mặt có chút xấu hổ gật đầu tạ lỗi với Tiêu Dung Diệp, sau đó khuôn mặt nhỏ nhắn nóng lên rời khỏi gian phòng tắm rửa.

Hai tiểu cung nữ này cũng hiểu rõ, hai người bọn họ là tắm uyên ương, một lát sau nhất định sẽ làm việc, các nàng cũng không thể không thức thời ở chỗ này quấy rầy, dù sao dỗ chủ tử của các nàng vui vẻ, mới là chức trách của cung nữ các nàng.

Đợi sau khi hai cung nữ rời đi, Tiêu Dung Diệp thở dài một hơi, cuối cùng không có người đến làm lỡ chuyện tốt của hắn rồi.

Vừa mới thu hồi suy nghĩ hỗn loạn, chỉ thấy Lệ Ảnh Yên trong ngực mình có hơi thở mong manh, trong đôi mắt trống rỗng không có thần sắc gì, cánh môi vốn hồng nhuận, giờ phút này cũng nhiễm tái nhợt vô lực, khuôn mặt nhỏ nhắn bị mồ hôi vây quanh, không có sinh khí giống như rối gỗ bị người giam cầm.

"Này, Cẩu Đản, nàng có khỏe không? Đừng dọa ta."

Nhìn thấy bộ dáng Lệ Ảnh Yên giống như là cà nhiễm sương, Tiêu Dung Diệp muốn yêu thương từ trong đáy lòng.

"Này, Cẩu Đản, nàng nói chuyện đi, phản ứng cho ta! Ngàn vạn lần đừng làm ta sợ, đừng dọa ta!"

Tiêu Dung Diệp vỗ khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch như tờ giấy của Lệ Ảnh Yên, trong mắt đều là khát vọng muốn nhìn thấy dao động rất nhỏ của nàng, nhưng đáng chết, Lệ Ảnh Yên chính là giống như người chết, không cho Tiêu Dung Diệp chút phản ứng nào.

Thấy bộ dáng trắng bệch như quỷ của Lệ Ảnh Yên, Tiêu Dung Diệp gấp đến độ kéo tóc của mình.

Nghĩ nghĩ, có thể vừa rồi nàng sặc nước quá nhiều, tiếp đó suy nghĩ nhanh chóng tìm thái y lướt nhanh trong đầu hắn.

Nâng đầu nho nhỏ của Lệ Ảnh Yên lên, kéo nàng lên bờ, để nàng dựa vào bên cạnh ao trì.

"Cẩu Đản, nàng trước kiên trì một chút, ta đi tìm thái y cho nàng, nàng nhất định phải chịu đựng!"

Tiêu Dung Diệp nhíu chặt mày kiếm, khẩn trương nói qua với Lệ Ảnh Yên.

Tiếp đó, kéo quần áo bên cạnh khoác lên người Lệ Ảnh Yên.

Sau đó Tiêu Dung Diệp đứng dậy, mặc bộ quần áo khác lên người, quay lại ngồi xổm thân thể xuống, hạ một nụ hôn lên trán Lệ Ảnh Yên.

Lè lưỡi, liếm cánh môi khô nứt của mình, gằn từng tiếng - -

"Ngoan, nhất định phải chờ ta, ta lập tức quay lại!"

Tiếp đó, Tiêu Dung Diệp đứng dậy, sải bước đi ra ngoài.

Đợi khi Tiêu Dung Diệp bỏ đi hoàn toàn, Lệ Ảnh Yên vội vàng vỗ ngực ho khan đứng lên.

"Ưm... Khụ khụ, thực mẹ nó nghẹn chết ta. Mẹ nó, vì lừa nam cặn bã này, ta chết tiệt dễ dàng sao!"

Lệ Ảnh Yên vừa ho khan, vừa không quên nói lảm nhảm.

Đột nhiên hơi thở lạnh lẽo trên trán khiến Lệ Ảnh Yên theo bản năng sờ sờ.

Không nghĩ tới, nam cặn bã kia hôn trán của mình.

Lệ Ảnh Yên không phải ngu ngốc, đương nhiên có nghe qua ý nghĩa thần thánh của hôn trán rồi.

Bất quá nam cặn bã kia hôn trán của mình, đại biểu ý tứ gì chứ?

Nghĩ rồi lại nghĩ, Lệ Ảnh Yên chỉ cảm thấy mình sắp nổi điên.

"A! A! A! Mẹ nó, đầu đều muốn nổ tung, không nghĩ, không nghĩ nữa!"

Lệ Ảnh Yên nâng tay gõ đầu mình.

Nhưng chưa đến một lát, Lệ Ảnh Yên giống là nghĩ tới cái gì, vội vàng phản ứng kịp từ trong suy nghĩ hỗn loạn.

Ôi hay, nam cặn bã này đi rồi, mình còn lằng nhằng cái gì? Mau chạy trốn thôi!

Nghĩ đến đây, Lệ Ảnh Yên vội vàng mặc quần áo lên thân thể xích lõa, sau đó lén lút nhìn tình huống.

Chợt phát hiện, hình như góc tây bắc ao trì có một cửa nhỏ, không chút suy nghĩ liền bước nhanh đến bên kia.

- - phân cách tuyến - -

"Đến đến đến, Hồ thái y, ngươi đi nhanh lên cho bổn vương, đi mau!"

Tiêu Dung Diệp sải bước lôi kéo một lão giả có chòm râu hoa râm, vội vã đi tới phòng tắm rửa.

"Thần vương điện hạ, ngài chậm một chút, cục xương già của cựu thần sẽ không chịu nổi ép buộc này của ngài đâu!"

"Bổn vương mặc kệ, ngươi mau chạy nhanh đi. Theo tốc độ rùa bò này của ngươi, ăn cứt đều không nóng hổi kịp rồi!"

Tiêu Dung Diệp nắm chặt cổ tay áo của Hồ thái y, cũng không quản người lớn tuổi như vậy có thể chịu được hay không, lôi kéo đi.

Vừa đến phòng tắm rửa, Tiêu Dung Diệp vội vàng hô lớn vô trong- -

"Cẩu Đản, thái y đến đây, nàng chờ sốt ruột rồi!"

Sau khi Tiêu Dung Diệp nói xong, hoàn toàn không có ai trả lời, hắn nghi ngờ, hơi giương mắt liền thấy trong phòng tắm rửa to lớn như vậy không có một bóng người.

Nhất thời, Tiêu Dung Diệp cực kỳ nổi giận.

Hồ thái y vội vàng đuổi kịp Tiêu Dung Diệp, vừa tiến đến liền thở hổn hển nói qua: "Thần vương điện hạ, ngài quả nhiên là tính đánh nát bộ xương già này của cựu thần!"

Hồ thái y còn chưa nói xong, giọng nói tràn đầy tức giận của Tiêu Dung Diệp liền cách không truyền đến - -

"Mẹ nó, nữ cặn bã rùa đen siêu lừa đảo lại mẹ nó đùa giỡn bổn vương!"

Sau khi Tiêu Dung Diệp tức giận nói xong, mang theo tốc độ giống như lúc trở về, lướt qua bên cạnh Hồ thái y, mang theo tức giận liền xông ra ngoài.

Bị sức gió mạnh mẽ do Tiêu Dung Diệp lắc mình quét đến, bộ xương già của Hồ thái y bị quất ngã xuống đất.

Vốn tuổi tác của Hồ thái y đã lớn, lúc này như là tiểu hài tử nhe răng trợn mắt khóc thút thít.

"Ta làm thái y thì trêu ai chọc ai, mình té ngã còn oán hơn cả Đậu Nga!"

"Oa!" một tiếng, Hồ thái y như là tiểu hài tử khóc lớn lên.

- - phân cách tuyến - -

Lệ Ảnh Yên trốn thoát từ trong phòng tắm rửa, lập tức chạy vui vẻ như kẻ phạt bị phóng thích.

"Oa ha ha, lão nương ta lại khôi phục tự do!"

Lệ Ảnh Yên rất giống một đứa trẻ nhặt được bảo bối, càn rỡ cười lớn, khuôn mặt nhỏ nhắn thiên chân vô tà này thật sự là cực kỳ đáng yêu.

Theo một đường hẹp quanh co, Lệ Ảnh Yên lại đi tới địa phương xa lạ, nhìn mọi thứ không quen thuộc, nàng như đã trút bỏ mọi thứ, mình và Tiêu Dung Diệp - nam cặn bã kia ép buộc như vậy, hiện tại đã là giờ sửu, người không có việc gì sớm đã ngủ hết rồi, vậy nàng phải đi đâu hỏi thăm đường đây?

"Aizz, một ngày này, thật là nghiệp chướng!"

Lệ Ảnh Yên bất đắc dĩ lắc đầu, mình ép buộc mù quáng cả một ngày, hiện tại hoàn toàn bối rối!

Bất quá ở chỗ này ngẩn ngơ cũng không phải biện pháp! Nếu không sớm muộn gì cũng bị nam cặn bã kia bắt trở về.

Vào lúc Lệ Ảnh Yên đang ủ rũ, đột nhiên cách đó không xa có vài ngọn đèn run rẩy lay động giống như lửa quỷ.

Dù sao mình cũng không có chuyện gì, còn không bằng đi xem một chút.

Nghĩ đến đây, lòng hiếu kỳ nổi lên làm cho Lệ Ảnh Yên nhặt được lá gan, liền thong thả bước đến trong phòng kia đang có vài ngọn đèn lay động kia.

Càng đến gần căn phòng đó, nàng càng cảm thấy có vài âm thanh khác thường vang lên.

Âm thanh như vậy càng ngày càng lớn, khiến lòng hiếu kỳ của Lệ Ảnh Yên tăng thêm vài phần.

Tới gần phòng ở này, Lệ Ảnh Yên tận lực thả nhẹ bước chân, sợ âm thanh rất nhỏ này của mình quấy nhiễu đến người ở bên trong.

Đến lúc ở trước phòng, Lệ Ảnh Yên liều lĩnh tiến tới.

Ngọn đèn trong phòng lúc sáng lúc tối, khi thấy hình ảnh trong phòng kia, Lệ Ảnh Yên cả kinh, lập tức không thể tin trừng lớn hai mắt.

Nàng... nàng không nhìn lầm đi! Trong đó... lại có thể...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.