Nữ Cặn Bã Đột Kích Vương Gia Chạy Mau

Chương 4: Chương 4: Thu phục nữ lừa đảo




Một nén nhang? Con tôm (1), ngươi chưa tỉnh ngủ hả?

"Được, trong vòng một nén nhang, nếu như tiểu sinh không tìm được nữ tử này, vậy lão tiên sinh liền đóng cửa đi!"

Vừa dứt lời, một bóng màu đen từ trên trời giáng xuống, chỉ nghe "rầm" một tiếng, sạp hàng của thầy tướng số bị đập nát vụn!

"Ôi chao, ôi chao, đau chết mất!" Một 'tiểu tử' bẩn thỉu nhe răng trợn mắt chống thân thể đứng lên từ trên mặt đất!

"Ôi!" Một cỗ tanh tưởi đập vào mặt, vài người vội vàng che mũi!

Lệ Ảnh Yên nhìn vài người che mũi đáng ghét, nhất thời cực kỳ giận dữ! Mẹ nó, so với ta có thơm hơn bao nhiêu đâu!

"Này, giả bộ cái gì?" Nói xong, liền kéo vạt áo Tiêu Dung Diệp qua lau mặt!

"Này, ngươi làm gì vậy? Chó điên xuất hiện từ chỗ nào đây!"

Con tôm? Chó điên? ! Mẹ nó, dám nói bản tiểu thư là chó điên! Không muốn sống nữa hả!

Lệ Ảnh Yên không chút suy nghĩ mở cái mồm to như bồn máu, cắn một cái về phía cánh tay của Tiêu Dung Diệp - -

"Á!" Cảm giác đau đớn rõ ràng đánh thẳng vào đáy lòng, gương mặt đẹp trai của Tiêu Dung Diệp cứng lại, kéo căng gân xanh giữa trán, nhìn Lệ Ảnh Yên như muốn cắn chết 'Hắn' !

"Buông công tử nhà ta ra!" A Quân một lòng bảo vệ chủ, tiến lên muốn kéo Lệ Ảnh Yên ra!

Nơi nào toát ra một đầu tỏi, cút đi!

Lệ Ảnh Yên tay mắt lanh lẹ, "bốp!" một cước, đá vào trên ngực A Quân, mà miệng vẫn còn không quên cắn Tiêu Dung Diệp!

"Bản công tử đếm tới ba, nếu còn không buông ra, đừng trách ta không khách khí!"

"1."

"2."

"3. Thế nào? Lão tử chính là không thả!" Lệ Ảnh Yên một bộ dáng lưu manh, rất giống một nữ du côn!

Mẹ nó, bản công tử không bao giờ có thể nhịn ngươi nữa!

Hít sâu một hơi, vận khí ở đan điền, giẫm hai chân!

Bỗng nhiên, một trận gió nổi lên!

"Ở nơi đó! Ở nơi đó! Mau bắt lấy hắn!"

Tiếng nói phía sau làm dừng lại động tác Tiêu Dung Diệp, quay đầu lại chỉ thấy mấy người đại hán, cầm gậy gỗ, hung thần ác sát chỉ vào Lệ Ảnh Yên!

Lại quay đầu nhìn 'tiểu tử' bám trên tay mình đang run rẩy, hai cánh môi đều trở nên tái nhợt!

"Thế nào? Là kẻ thù hay là chủ nợ của ngươi?" Tâm tình Tiêu Dung Diệp rất tốt, ở trong đáy lòng cười sắp đến phát ra tiếng!

Oa oa! Lệ Ảnh Yên ngước mắt, liền kinh ngạc đến ngây người, bộ dáng nam tử này sao lại anh tuấn như vậy! Khuôn mặt nhỏ nhắn thật mê hoặc, đường cong cương nghị, vẻ mặt thâm thúy, sóng mũi vừa cao lại đẹp, còn có tiếng nói vô cùng từ tính kia. Oa, thật muốn cắn một phát!

Đôi mắt như ngọc châu đen xoay vòng, đáng thương tội nghiệp nói: "Đừng... đừng giao ta cho bọn họ!"

"Chuyện ngươi vừa làm, bản công tử còn chưa có nguôi giận. Bản công tử làm sao có thể bỏ mất cơ hội trả thù ngươi!"

"Ngươi..." Lệ Ảnh Yên khó thở, hận không thể tiến lên tát nam cặn bã này mấy bạt tai!

Bỗng dưng, trong đầu lóe lên linh quang!

"Ta nói công tử này, giữa việc ngươi tự mình thu thập ta so với ngươi giao cho người khác thu thập ta, ngươi cảm thấy cái nào sảng khoái hơn?"

"Cái này còn phải hỏi sao! Đương nhiên là tự mình thu thập sẽ sảng khoái hơn rồi!"

"Vậy ngươi đuổi bọn họ đi, ta sẽ để ngươi tùy ý thu thập ta!"

"Nói điều kiện với ta?"

"Đây là trao đổi công bằng, ngươi thu thập ta, tự nhiên thể xác và tinh thần của ngươi đều sảng khoái, sao lại không làm đây?"

Thể xác và tinh thần? Tự mình? Đương nhiên, kinh nghiệm sống của Tiêu Dung Diệp còn thấp, không nghe ra được thâm ý khác trong lời nói của Lệ Ảnh Yên!

Chú thích:

(1) Con tôm: đây là một ngôn ngữ mạng ở Trung Quốc, nó phát âm gần giống với từ cái gì, tại sao (wei xia mi)


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.