Nữ Cặn Bã Đột Kích Vương Gia Chạy Mau

Chương 97: Chương 97: Tiểu huynh đệ của ta thật đúng là mệnh khổ




Đột nhiên, Tiêu Dung Diệp nâng tay, giúp Lệ Ảnh Yên sửa lại những sợi tóc trước trán, động tác mềm nhẹ giống như coi nàng là bảo bối nâng niu trong lòng bàn tay!

"Tiêu Dung Diệp, ngươi nói với ta đi, ngươi làm thế nào để ta bỏ qua?" Tuy Lệ Ảnh Yên đã bình phục cảm xúc một chút, nhưng nghĩ tới khuất nhục này*, cảm xúc của nàng hoàn toàn không khống chế được.

"Đã xảy ra chính là đã xảy ra, đây là ý trời, chẳng lẽ ngươi còn muốn đối địch với trời?"

Giọng nói không chút xao động, Tiêu Dung Diệp không có ý định giải thích với nàng, chỉ đơn giản muốn nói, giữa chúng ta là số mệnh, không cần oán này oán nọ.

"Ta thừa nhận, đêm đó là ta không lý trí, không lo lắng đến cảm thụ của nàng. Tại đây, ta nói tiếng xin lỗi với nàng. Bất quá không phải nàng cũng khiến ta rất thảm sao? Nơi đó đều sưng lên cả một ngày, vừa mới giảm sưng một chút, tối hôm qua lại làm chuyện không thể tưởng tượng nổi với nàng. Aizzz, tiểu huynh đệ của ta thật đúng là mệnh khổ mà!"

Tiêu Dung Diệp hiếm khi lộ ra răng trắng tinh, cười ngượng ngùng.

Không thể không nói, hắn cười thật sự rất đẹp, hồn nhiên vô hại giống như trẻ con, một màn này khắc ở con ngươi của Lệ Ảnh Yên, khiến nàng không khỏi si mê rơi vào trong nụ cười đó.

"Cẩu Đản, trở về với ta đi?"

Lệ Ảnh Yên vốn đang sa vào nụ cười sáng rực này của hắn, đột nhiên tâm tư bị kéo về, không chút suy nghĩ liền từ chối hắn.

"Không cần, ta không về!"

"Vì sao không về? Nói với ta, nàng nháo cái gì?"

Ngón tay dài của Tiêu Dung Diệp nắm giữ cằm của nàng, bắt buộc nàng nhìn thẳng hai mắt hắn.

"Không có gì, ta chỉ là không muốn trở lại trong nhà giam đó!"

"Nàng yên tâm, ta sẽ không để bất luận kẻ nào khi dễ nàng!" Tiêu Dung Diệp tiếp tục dằn lại tâm tư nói qua với nàng.

Nhưng Lệ Ảnh Yên giống như rất quyết tâm, không chịu ngoan ngoãn đi vào khuôn khổ.

"Ta vẫn không muốn trở về!"

"Thế nào? Sợ ta lại làm cử chỉ không an phận gì với nàng sao?"

Tiêu Dung Diệp lấy tay vẽ dọc theo sóng mũi của Lệ Ảnh Yên, trêu chọc nàng.

"Ta... ta... Đúng, ta sợ làm việc cầm thú với ta, cho nên đánh chết ta cũng sẽ không về."

"Ta là nam nhân đầu tiên của nàng, dù có làm gì nàng cũng danh chính ngôn thuận, chẳng lẽ nàng còn có thể để nam nhân thứ hai chạm vào nàng sao?"

Tiêu Dung Diệp nói lơ đễnh, nhưng không phát hiện Lệ Ảnh Yên sớm bởi vì lời nói của hắn mà trên mặt nhiễm lên một tầng đỏ ửng.

Giờ phút này, sắc mặt Lệ Ảnh Yên đỏ như tôm chín, hận không thể tìm một cái lỗ để chui vào. Tại sao nam nhân này lại có thể nói lời thô tục, không tiết tháo đến thế, không biết nói như vậy với một nữ nhân? Nàng sẽ xấu hổ sao!

Thấy bộ dáng xấu hổ của Lệ Ảnh Yên, nếp nhăn khi cười ở bên môi Tiêu Dung Diệp càng thêm thâm thúy, * chìm đắm vào việc vuốt mái tóc lộn xộn của nàng.

"Đừng giận dỗi, ngoan, trở về với ta."

"Ta không muốn!"

"Nàng có thể lựa chọn không quay về, nhưng ta sẽ không rời khỏi nàng!"

"..."

"Chẳng lẽ ngươi tính để ta bỏ qua danh hiệu vương gia, cùng nàng ngủ qua ngày sao?"

Tiêu Dung Diệp vừa dỗ lại lừa, giọng nói còn mang vài phần làm nũng nói với Lệ Ảnh Yên.

Tiêu Dung Diệp khiến cho đầu óc hỗn loạn của Lệ Ảnh Yên hoàn toàn không thể suy xét, đầu óc trực tiếp trống rỗng.

Nhất là câu kia của hắn "Nhưng ta sẽ không rời khỏi nàng!" Càng làm lòng của nàng run rẩy kịch liệt.

"Ngoan, trở về với ta!"

Đang lúc Tiêu Dung Diệp tẩy não Lệ Ảnh Yên, giọng nói của Sơn Pháo và Thảo Bao không đúng lúc vang lên ở bên ngoài.

"Lão đại, chúng ta đã trở lại!"

Bất thình lình bị tiếng nói kia cắt đứt, khiến Tiêu Dung Diệp và Lệ Ảnh Yên đều ngẩn ra, nhưng Tiêu Dung Diệp phản ứng nhanh, vội vàng phát hiện bây giờ Lệ Ảnh Yên còn đang xích lõa toàn thân, không một mảnh vải. Nếu nàng bị phát hiện là nữ nhân, vậy nên làm cái gì bây giờ? Bất đắc dĩ, dùng thân thể to lớn của mình vội vàng che Lệ Ảnh Yên ở phía sau.

Vừa che tốt cho Lệ Ảnh Yên, Sơn Pháo và Thảo Bao liền đẩy cửa vào phòng.

"Này, Xuân Lư, ngươi ở chỗ này? Vậy lão đại đâu?"

Đối mặt chất vấn của Sơn Pháo, Tiêu Dung Diệp vội vàng nói dối.

"A... Lão đại, lão đại nàng, nàng trở về thôn dân chạy nạn rồi!" Cái khó ló cái khôn, hắn nghĩ ra lời nói dối đơn giản nhất, cũng dễ dàng khiến người ta tin tưởng nhất.

"Này không đúng, ta và Sơn Pháo mới trở về từ thôn dân chạy nạn, lão đại không có ở đó?"

"Hả? Không ở đó?"

Cảm giác kích đột tự nhiên sinh ra, Tiêu Dung Diệp tuyệt đối không ngờ, mình không thể tự bào chữa lời nói dối của mình, khi nào thì hắn trở nên ngu xuẩn như vậy rồi hả? Hắn không nghiêm túc nhìn rõ chính mình, nên hoàn toàn không biết, kỳ thực hắn là tự chột dạ, cho nên mới khẩn trương bất an như vậy.

"Ta nói này Xuân Lư, lão đại không ở đây thì thôi, ngươi cần gì phải đỏ mặt? Nói, có phải ngươi làm việc gì trái với lương tâm không?"

Đột nhiên bị chất vấn, Tiêu Dung Diệp gấp đến độ trong lòng bàn tay đều chảy mồ hôi lạnh. Nếu bất hạnh bị bọn họ phát hiện Cẩu Đản ở sau lưng mình, vậy hậu quả thật khó có thể dự đoán được?

"Ôi chao, Xuân Lư, sao thân thể ngươi cứng ngắc như vậy? Có phải ngươi chột dạ rồi không? Hay xảy ra chuyện gì rồi?" Sơn Pháo và Thảo Bao, hai kẻ ngu ngốc này chính là ép hỏi một chút, nhưng lại sắp bức điên Tiêu Dung Diệp rồi, mà Lệ Ảnh Yên trốn sau lưng hắn cũng không bình tĩnh nổi.

Thân thể mình xích lõa như vậy, lỡ bị phát hiện, bản thân không phải là thân bại danh liệt rồi sao.

"Ôi chao, ta nói hai người các ngươi sao lại lằng nhằng như vậy? Lão đại không ở chỗ ta!"

"Không ở thì không ở, ngươi la cái gì? Chê giọng ngươi lớn à? Còn có, chúng ta đi thôn dân chạy nạn bên kia cũng không có tin tức lão đại, đến kỹ viện nhìn thử, ngươi đen mặt làm gì? Giống như ai thiếu nợ ngươi. Đừng tưởng rằng ngươi mới tới, chúng ta không dám thu thập ngươi, nói cho ngươi biết, chọc ta nóng nảy, ta liền thay lão đại thu thập ngươi!"

Sơn Pháo hùng dũng oai vệ, khí phách hiên ngang nói qua, hoàn toàn không có cơ hội nhìn thấy phía sau Tiêu Dung Diệp, Lệ Ảnh Yên đã sớm xanh mặt.

Thật sự chịu không nổi bộ dáng ba hoa của Sơn Pháo, Lệ Ảnh Yên theo bản năng tức giận nói tục.

"Sơn Pháo, ngươi giỏi lắm, không sợ gió lớn quét đầu lưỡi sao?"

Đột nhiên giọng nói mạnh mẽ vang dội làm Tiêu Dung Diệp theo bản năng run lên.

Lời nói của Lệ Ảnh Yên như một thanh đao, vọt về phía Sơn Pháo.

Vừa nghe giọng nói của Lệ Ảnh Yên, Sơn Pháo lập tức mềm chân.

"Bùm!" Một tiếng, liền quỳ ở trên mặt đất.

"Lão... lão đại! Ta... ta, ta sai lầm rồi!"

Hai tay Sơn Pháo ôm quyền, run rẩy nói, giọng nói tan thành những mảnh nhỏ, sớm sợ tới mức nói không thành câu rồi.

Sơn Pháo rất sợ tiểu lão đại này, lại nói năm đó hắn là một kẻ lưu manh mạnh nhất ở phố phường, nhưng sau khi gặp Lệ Ảnh Yên, tất cả liền không giống rồi.

Lại nói, tiểu lão đại của hắn không chỉ có thiết sa chưởng, công phu dùng ngực đập đá, còn biết một ít kỳ môn độn giáp, cái gì mà cách không đổi vật, di chuyển đồ vật. Hắn không hề nói chơi, cho nên bang Tiểu La bọn họ đều sùng bái, phục lão đại sát đất.

Bọn họ hoàn toàn không dám đắc tội của lão đại, bằng không sẽ chết ở dưới vô ảnh chưởng sét đánh của lão đại, không còn thân xác.

"Lão... lão đại, người, người ở trong này ư?" Thảo Bao cũng run rẩy chất vấn.

"Mẹ nó, ta ở nơi nào còn phải báo cáo với các ngươi sao? Mau biến, hai người các ngươi cút ra ngoài cho ta, không có sự cho phép của ta không được tiến vào!"

"Dạ dạ dạ!"

Lệ Ảnh Yên hung tợn nói qua, làm Sơn Pháo và Thảo Bao vội vàng xám xịt lui ra khỏi cửa phòng.

Đợi sau khi hai kẻ ngu ngốc bọn hắn đi ra ngoài, Lệ Ảnh Yên giống như trút được gánh nặng, thở dài nhẹ nhõm một hơi. Kỳ thực vừa rồi nàng cũng liều mạng giữ bình tĩnh nói qua, nếu bị phát hiện thì coi như nàng xui xẻo, không bị phát hiện thì coi như mệnh nàng tốt.

Thấy Lệ Ảnh Yên nhẹ nhàng thở ra, Tiêu Dung Diệp cũng âm thầm đổ mồ hôi lạnh vì nàng, đây * thật đúng là lớn mật, cũng không sợ bọn họ tiến lên tìm hiểu đến cùng.

"Vẫn nhanh trở về với ta đi? Ngốc ở trong này, sớm muộn gì bọn họ cũng sẽ phát hiện thân phận thật của nàng."

"Vẫn là câu nói kia, ta không muốn trở về!"

"Vẫn là không chịu trở về với ta đúng không?" Tiêu Dung Diệp lại chém đinh chặt sắt chất vấn nàng.

"Đúng!"

Sau khi nghe lời nói kiên định không đổi đó, đáy lòng Tiêu Dung Diệp xẹt qua một ánh lửa không rõ.

"Nếu nàng không trở về với ta, ta truyền ra giới tính thật của nàng, ta nghĩ nàng không đến mức ngốc để mọi người biết giới tính thật của nàng chứ?"

Bất đắc dĩ, Tiêu Dung Diệp suy nghĩ ra biện pháp không tiết tháo nhất như vậy, đã không cưỡng cầu được, liền thử uy hiếp một lần.

"Ngươi đang uy hiếp ta? Ngươi có biết, ta không sợ gì hết không?"

"Thật sự không sợ gì à? Người trong thôn dân chạy nạn đều không biết bí mật của nàng đúng không? Còn nữa, ta nghĩ Hoắc Thiếu Nghi cũng rất thích nàng..."

"Đủ! Ngươi muốn nói cái gì?"

Lệ Ảnh Yên khó thở cắt đứt lời của hắn, nàng không muốn nghe đến bất kỳ tin tức gì của Hoắc Thiếu Nghi.

Nói thật, cho tới nay nàng không muốn nhất chính là để mọi người trong thôn dân chạy nạn biết thân phận thật của nàng, cho nên luôn luôn lấy tên gọi là Cẩu Đản.

Lệ Ảnh Yên luôn luôn che giấu, kỳ thực không biết, cụ ông cụ bà đã sớm biết giới tính thật của nàng. Bọn họ chỉ không nói mà thôi.

"Ta muốn nói, rất đơn giản, trở về với ta!"

"Nếu ta vẫn không muốn?" Hai tay Lệ Ảnh Yên vòng trước ngực, dùng giọng nói thanh lãnh, lưu manh nói qua.

"Vậy chúng ta liền cá chết lưới rách, Thiếu Nghi bên kia..."

"Câm miệng, ta không muốn nghe nữa." Nghe được Tiêu Dung Diệp cố ý kéo dài âm cuối, Lệ Ảnh Yên mở miệng lạnh lùng cắt đứt lời hắn.

Lẳng lặng trầm tư một chút, nói: "Được, ta đáp ứng ngươi trở về, nhưng cho ta một kỳ hạn."

"Ba tháng!"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.