"Ta biết ta và 'hắn' không có khả năng, cho nên ngươi có thể yên tâm vị trí vương phi của ngươi sẽ không có người đoạt đi. Còn nữa, đối với mỗi một người nam nhân, ngươi đều có thể thần kinh mẫn cảm tới tìm ta hưng sư vấn tội, ta sẽ cảm thấy thật - - phiền!"
Một chữ cuối cùng, Tiêu Dung Diệp gần như là nặn ra từ trong kẽ răng, một đôi mắt ưng thâm thúy dừng ở trên khuôn mặt trang điểm tinh xảo của Tư Đồ Lan Cẩn.
Thấy mắt ưng sắc bén của Tiêu Dung Diệp giống như dao găm đang nhìn mình, lưng Tư Đồ Lan Cẩn nhất thời lạnh lẽo, thu hồi bàn tay nắm chặt vạt áo hắn về bên hông, bước chân có chút lảo đảo lui ra phía sau hai bước.
Thấy bộ dạng sa sút của Tư Đồ Lan Cẩn, Tiêu Dung Diệp không có một tia thương hại, bước chân ngược lại không chút do dự đi ra phía ngoài.
- - phân cách tuyến - -
Thoát khỏi Tiêu Dung Diệp, Lệ Ảnh Yên bước nhanh ở trong cung đình to lớn. Nàng hoàn toàn không phân rõ nơi nào ra nơi nào, một lòng thầm nghĩ tìm một nơi thanh tĩnh để bản thân được yên tĩnh một chút.
Sau khi trải qua nhiều chuyện, thể xác và tinh thần của Lệ Ảnh Yên đều mệt mỏi, chuyện mấy ngày nay đều sắp ép nàng tới không thở nổi rồi. Đầu tiên là bị nam cặn bã họ Tiêu chiếm tiện nghi không nói, đi vào cung thiếu chút nữa chết ở trong tay bà điên Ý phi; sau đó lại gặp Hoắc Thiếu Nghi khiến nàng nóng ruột nóng gan năm năm, toàn bộ lý trí của bản thân đều không tồn tại nữa, nàng không thể không thừa nhận bản thân vẫn để ý đến hắn, năm năm không thấy, nỗi nhớ nhung đối với hắn vẫn dài điên cuồng như cỏ rêu.
Hiện giờ nghe được hắn muốn đại hôn với công chúa, bản thân làm sao có thể vẫn giả bộ làm người giống như không biết chuyện gì.
Kỳ thực nàng vốn nên biết bản thân và hắn không có khả năng ở cùng nhau, nhưng nàng chính là chưa từ bỏ ý định, dù sao hắn từng cho nàng hi vọng, từng cho nàng ấm áp, từng cho nàng tình cảm như thân nhân.
Nhớ đi nhớ lại, nước mắt không khống chế được từ từ chảy ra khỏi hốc mắt.
Lệ Ảnh Yên tức giận lau nước mắt, nhưng nước mắt hoàn toàn không khống chế được cứ chảy mãi, thậm chí càng ngày càng hung.
Dần dần, Lệ Ảnh Yên mệt mỏi đến cực hạn, ở dưới đại thụ phía sau hoa viên xụi lơ ngồi xổm xuống, hai tay gắt gao ôm lấy thân thể mềm mại của mình, vội truyền cho bản thân một chút ấm áp.
Nàng gắt gao níu chặt quần áo của mình, tận lực làm cho tâm tình bản thân bình phục lại, không khóc nữa. Nhưng càng như thế, tình cảm sâu đậm đó giống như con ngựa hoang bị kéo dây cương, hoàn toàn không thể nào phát tiết.
"Yên Nhi." Một tiếng nói ôn nhuận như nước, Hoắc Thiếu Nghi thử hỏi.
Giọng nói này giống như một giọt nước suối khiến thân thể Lệ Ảnh Yên theo bản năng ngẩn ra, đó là giọng nói của hắn. Cho dù không ngẩng đầu nhìn là ai, nàng cũng biết chủ nhân giọng nói này là người nào, bởi vì giọng nói này chính là nguyên nhân mỗi đêm tỉnh dậy, bản thân đều phải cười ngây ngô đến khóc lóc thảm thương.
Thấy Lệ Ảnh Yên không có ý ngẩng đầu nhìn mình, Hoắc Thiếu Nghi ngồi xổm thân thể cao lớn của mình xuống, xoay khuôn mặt hoa lê đái vũ của nàng về phía mình.
Kỳ thực vừa rồi ở trên yến hội, hắn liền thấy nàng, lúc đầu nàng trầm mặc, tiếp là tranh chấp với Tiêu Dung Diệp, sau đó nàng tức giận rời đi, hắn đều nhìn thấy toàn bộ. Nhìn nàng không còn ngây ngô và hồ đồ giống năm năm trước, hắn liền có nhiều vấn đề muốn hỏi nàng, vì sao nàng lại nữ giả nam trang? Vì sao lại vào hoàng cung? Vì sao có thể có liên quan với Tiêu Dung Diệp? Nhưng khi nhìn thấy nàng chảy nhiều nước mắt như vậy, hắn chỉ có một vấn đề muốn hỏi nàng - - mấy năm nay, nàng sống tốt không?
"Yên Nhi, Vậy... mấy năm nay, nàng sống tốt không?"
Giọng nói của Hoắc Thiếu Nghi nghẹn ngào, hỏi Lệ Ảnh Yên, hắn biết rõ lúc trước hắn rời đi vào năm nàng mười hai tuổi khiến nàng rất tổn thương, nhưng hắn cũng vì có lý do bất đắc dĩ, hơn nữa không thể nói lý do đó với nàng, cho nên dù nàng sẽ oán hắn thì hắn cũng sẽ gánh nỗi oan này cả đời.
"Không có Hoắc Thiếu Nghi ngươi, Lệ Ảnh Yên ta sống rất tốt!" Lệ Ảnh Yên ngước mắt mang theo hận ý nhìn thoáng qua nam tử trước mắt, lạnh giọng nói qua.
Đối với hắn, nàng có yêu, có hận, có oán, nhưng hiện tại thầm muốn phân rõ giới hạn với hắn. Sau này hắn đi đường Dương Quan của hắn, nàng đi cầu Độc Mộc của nàng, từ đây tình cảm ân oán nhiều năm đều tiên tan.