(Cái video chẳng liên quan gì đến nội dung truyện đâu, au rất thích bài này nên mới để đó)
------Tui là giải phân cách thời gian------
Một tuần sau, vết thương của nó đã đỡ hơn trước rất nhiều, tâm trạng cũng tốt.Buổi chiều hôm đó, ở ngoài vườn, nó đang uống trà còn cô thì đang chăm sóc cho Boo- con chó giống samoyed.Nó nhìn ra chiếc cổng sắt lớn.Một người đàn ông trung niên lịch lãm bước xuống từ chiếc xe ôtô. Khi ông ta nhìn thấy nó thì vội vã đi đến gần nó. Lúc đó, nó chợt nhớ hôm nay nhà nó có khách, mẹ nó còn nói:“Người đó rất đặc biệt nên con nhớ tiếp đón ông ấy thật chu đáo“.Với cái đầu của nó thì rất dễ dàng suy ra người đó là ai.
Nó nói:“Bố!Mừng bố đã về!”
“Hả, con vừa gọi ta là bố sao!”Người đàn ông nói.
“Bác trai, cháu có thể nói chuyện với bác một lúc được không!”Cô nói rất nghiêm túc.
Cô và người đàn ông đó đi ra chỗ khác nói chuyện. Cô kể từ đầu đến cuối cho người đấy nghe. Nghe xong, ông choáng váng:“Sam mất trí nhớ sao, sao ta lại không biết gì, bà ấy không kể cho ta ư!”
“Chắc bác gái sợ ảnh hưởng đến công việc của bác nên không nói”Cô nói.
“Ừ, thôi được rồi, cháu ra chơi với Boo tiếp đi.”
Thấy bác trai nói vậy, cô liền chạy ra chỗ Sam và Boo.Người đàn ông đó cũng đi ra chỗ nó.
“Ừ!Ba đã về rồi đây, con đã đỡ hơn chưa!”Ông ân cần hỏi.
“Dạ đỡ hơn rất nhiều rồi ạ!Còn chuyện hôn ước thì ba hủy bỏ cho con.”
“Ừ hủy bỏ...Cái gì sao tự nhiên con lại hủy bỏ.”ông nói
“Bởi vì con muốn học tập và trở nên giỏi để điều hành công ti của ba. Tuần sau cho con đi học nhé, con ở nhà chán lắm rồi.”Nó năn nỉ ba nó.
“Con gái ba đã trưởng thành rồi, tuần sau đi học cũng được.”
Cả ba người cùng vào trong nhà, đúng lúc đó thì mẹ nó vừa về.Buổi tối hôm đó, bữa cơm đã trở nên đông đủ và ấm cúng(t/g:người hầu về hết rồi, bữa này là cô và nó tự đi chợ rồi tự tay vào bếp.)
End chap
Chương này siêu ngắn luôn vì nó ghép với chương trước mà.