-Sam?????-Tất cả mọi người cùng đồng thanh. Bọn nó thì gục xuống òa khóc. Điều này khiến cho Chris thật ngạc nhiên, từ trước tới giờ, anh chưa từng nhìn thấy nó cử động....
Dù sao thì cũng phải tiến hành đám cưới.
Nghi lễ đã hoàn thành, đến bữa tiệc...
-Con gái của mẹ!- Bố mẹ nó chạy đến ôm chầm lấy nó.
-Mẹ...đừng ôm chặt...con! Không...thở được!-Nó nói.
-À, mẹ xin lỗi!
-Em tỉnh thật rồi sao? Em có nhớ anh là ai không?-Alex hỏi.
-Có chứ! Alex...Kathy!-Nó nói.
-Cuối cùng mày cũng nhớ ra tên tao rồi!-Kathy vui mừng.
-Ừ...tao hơi mệt, mày có thể đưa tao về biệt thự được không?
-Ừ ừ!
Kathy đưa nó về biệt thự nghỉ, tĩnh dưỡng. Mọi người cũng định ở lại căn biệt thự đến hết tuần.
Ông bác sĩ cũng đã đến khám cho nó. Nó phải tĩnh dưỡng hơn một tuần. Sức nó yếu hơn bao giờ hết. Đi đâu cũng ngồi xe lăn và bắt buộc phải có người đi theo.
*cốc cốc*
-Ai đấy ạ?
-Anh Chris đây, anh vào nhé!
-Vâng, anh vào đi!
-Em có muốn đi hóng gió một chút không?
-Có ạ!
Nó ngồi lên xe lăn, rồi Chris đẩy đi...
Dọc theo bờ biển... sóng nhẹ nhàng đánh vào bờ... hàng cây dừa xào xạc.
-Sam....em có yêu anh không?
-Chắc có...
-Có hay không?
-Có!
-Vậy....-Chris dừng lại, đứng ra trước mặt nó, rút từ trong túi áo ra một chiếc hộp bé rồi quỳ xuống dưới chân nó...-Em lấy anh nhé!
-.....-Từng giọt nước mắt lăn dài trên má, đây là lần thứ hai nó khóc vì một người đàn ông...nhưng không phải là những giọt nước mắt đau khổ...
-Em đồng ý!
1 năm sau...
-Mày xinh thật đó Sam ạ!-Kathy đứng bên cạnh nó nói.
-Tao biết tao xinh mà! Mà hai đứa nhỏ đâu?
-Chúng nó đi chơi với hai ông bố rồi!
-Mà thôi, mày trang điểm nhanh lên, 1h nữa là đến rồi đấy!-Nó nói.
-Biết rồi!
Lúc này, nó và Kaythy đang ở khách sạn gần nơi tổ chức bữa tiệc. Sau khi trang điểm, làm tóc, mặc váy xong hết thì Kathy, nó rời đi.
Nó đi xuống tầng 1, rồi đi sượt qua hai người lao công. Nó cảm thấy thật quen thuộc nên đã quay lại nhìn.
-Rony...Ken? Sao hai người lại ở đây?
-...Đừng hỏi chúng tôi nữa!-Rony và Ken đồng thanh.
-Thôi, tôi có việc rồi, hai người ở lại nhé!
Vừa đến nơi tổ chức tiệc cưới thì nó đã thấy rất nhiều quan khách, từ lớn đến nhỏ, đều là người quen của nó.
-Mẹ!-Oliver chạy đến chỗ nó cùng với Alice.
-Oliver của mẹ, Alice trông cháu xinh thật đó, hai đứa ra chơi với mẹ Kathy đi!
-Vâng!
Nó đi tìm chồng mình.
-Chris à! Chúng nó đi đâu hết rồi?-Nó hỏi.
-Vào trong biệt thự rồi, nghe nói là đang tổ chức cái gì đấy!
-Cái gì cái gì cái đầu nhà anh ý! Hôm nay là sinh nhật của cháu anh mà anh cũng không nhớ là sao?-Nó tức giận.
-Cháu nào?
-Ơ kìa, con của Johnny với Eva đó! Anh quên à?
-Ừ ha, thôi chúng ta vào nhanh kẻo trễ, nó lại trách.
-Để em đi gọi Kathy!
-Ok
Nó đi gọi Kathy, bỗng nhiên ở gần đó, có một cơn sóng to nổi lên, rồi một cô gái bước từ dưới biển lên.
-Mary, đến lúc chúng ta phải về vị trí của nhau rồi....
-Ý cậu là sao?
-Cậu phải quay trở về thế giới thật thôi, cậu đã nán lại ở đâu quá lâu rồi!
-Nhưng mà mình muốn sống ở đây!
-Vậy còn ba mẹ cậu thì sao? Cậu nên nghĩ cho cả những người thân đi chứ!
-Nhưng mà mình yêu Chris, cậu đâu thể nào bắt mình rời đi...bỏ lại tình yêu duy nhất của mình được!
-Tùy cậu, nhưng bọn họ đã gia hạn rồi! 2h nữa, cậu sẽ rời khỏi đây, mình xin lỗi!
Nó tức giận không nói lên lời nào. Nó chạy vội về căn biệt thự để chúc mừng sinh nhật cháu mình...
2h sau...
Nó đang nằm trên giường, bỗng nhiên, cảm thấy rất buồn ngủ...
-Aaaaaaa!-Nó hét lên.
-Con gái của mẹ! Cuối cùng con cũng quay lại rồi!
-Bố mẹ nhớ con lắm!
-Vậy sao....đã trở về rồi sao?...vậy còn Chris...
-Chuyện gì vậy con? Có vấn đề gì sao?
-Không ạ!
Bố mẹ nó tổ chức một buổi họp báo để thông báo rằng nó chưa chết. Sau khi nghe tin này, tất cả mọi người trên thế giới đều ngạc nhiên và hoảng hốt.
Nó đi về nhà....ngồi trên giường một lúc. Cầm quyển truyện lên rồi ước...
-Con ước gì...tất cả các nhân vật trong truyện được lồng vào thế giới thật.
Nó biết thừa rằng chuyện đó đâu thể nào xảy ra. Nhưng nó vẫn quyết tâm lamt việc đó mỗi ngày.
100 ngày trôi qua...
Nó đang ở biển đi du lịch.
Nó vừa đi bộ dọc bờ biển, vừa nghĩ lại các kỉ niệm cũ. Nó đi về, đi qua một quán cà phê. Thì thấy một nhóm người rất đông, mải nhìn nhóm người đó mà đâm vào một người con trai.
-Tôi xin lỗi! Anh có sao không?
-Tôi không sao...nhưng mà tôi thấy cô khá quen...
-Chris, anh là Chris của em đây mà!
-Nhưng mà....tôi quen cô sao?
-Sam đây, Sam...vợ...anh đây!
-Mary? Người lấy anh đâu phải là Sam...phải là Mary chứ...
-Anh biết tên em sao?
-Ừ đương nhiên là anh biết rồi...Sam kể cho anh mà....em vào trong quán cà phê đi...mọi người đều ở đó cả đấy.
.......
.......
-Mary!!!!!!-Tất cả mọi người đều đồng thanh.
“Mọi người đã xuyên không vào thế giới thật rồi sao?” Nó nghĩ.
Một người nào đó thì thầm vào tai nó từ đằng sau...nó quay lại thì không thấy ai cả...thật kì lạ.
“Đúng rồi đó, tôi muốn đem lại hạnh phúc cho cô mà!”
The end