Nữ Chính Đều Cùng Nam Phụ

Chương 114: Chương 114: Ba ba còn thiếu con gái nuôi sao?




Vấn đề Quách Tiền đi học, vẫn luôn làm Quách Nhung thực bối rối, chính nàng đọc sách đã không nhiều lắm, cũng không chuyên chú vào đó, sau đó lại luôn ở bản địa làm nữ lưu manh, một mình lung tung không lý tưởng. Nàng không nghĩ tới thành gia lập nghiệp, cũng không nghĩ tới sinh con, nhưng trời xui đất khiến trở thành một người khác, còn có một đứa bé, nàng phải bất đắc dĩ xử lý vấn đề còn lại của thân thể này, nuôi đứa bé lớn lên.

Nhưng nuôi trẻ con hiển nhiên không dễ dàng như nuôi chính mình, không biết bao nhiêu lần nàng đã từng bực bội nghĩ, sao không thể trở lại trong thân thể nguyên bản của mình đi, đứa nhỏ này cái quan hệ gì với nàng, nói đến cùng cũng không phải con trai nàng. Đáng tiếc là người đều có cảm tình, ở chung lâu rồi đến con vật còn không nỡ mặc kệ, huống chi là đứa bé sống sờ sờ.

Ngẫu nhiên nàng cũng muốn đứa nhỏ này sống tốt hơn một chút, ít nhất phải có được tương lai và cuộc sống khác với nàng. Quách Tiền không muốc đi học, nó cảm thấy lãng phí thời gian, đồng thời cũng là vì những trường học đó dạy thứ không thích hợp với nó. Quách Nhung liền nghĩ tìm cho nó trường học tư nhân tốt hơn. Đáng tiếc nơi bọn họ ở rất nhỏ, không có chỗ dạy học nào tốt, mà đi thành phố lớn nàng lại không có nhiều tiền tiết kiệm để sắp xếp cuộc sống hai người, tiền lương của nàng cũng không ổn định.

Suy xét khắp nơi, việc này cứ thế kéo dài, mà hiện giờ lại được một người giải quyết cho.

Quách Nhung là thật tình cảm thấy lão bản Thuần Vu Tức người đẹp tâm thiện, quả thực là Quan âm nương nương trên đời, nói muốn giúp bọn họ giải quyết vấn đề Quách Tiền nhập học, hỏi rõ ràng các nàng chuyển nhà xong không ai hỗ trợ, còn chủ động cùng họ về thành phố C dọn hành lý. Nếu không phải mỹ mạo của mình so ra kém người ta, nàng cơ hồ còn hoài nghi là lão bản có cái ý tưởng không an phận với mình.

Thuần Vu Tức đi vào căn phòng hai mẹ con Quách Nhung thuê đã ba năm, thiếu chút nữa quỳ xuống. hắn là loại người tinh xảo, thật sự chịu không nổi cách sống lôi thôi như vậy, xuyên qua cửa kính phòng bếp nhìn thấy máy giặt đặt ở trên ban công cùng với một đống quần áo, đôi mắt hắn cũng dời không nổi.

“Mẹ của Tiền Tiền, quần áo của hai người, ở bên kia, trước khi rời đi đã để như vậy?”

“Kỳ thật tôi cảm thấy dùng máy giặt để giặt một chút, cũng không tốn thời gian đúng không?”

Quách Nhung: “……”

“Mẹ của Tiền Tiền, phòng khách này rác rưởi có phải nên vứt đi hay không?”

“Mẹ…… Quách Nhung, cô nhìn thấy không, WC đã mọc rêu xanh, tôi chưa từng gặp WC nhà nào có thể mọc rêu xanh.”

Quách Nhung: “A ha, tôi cảm thấy màu xanh này tràn ngập sinh cơ, xem như bồn hoa thiên nhiên trong nhà đi.”

Bồn hoa thiên nhiên trong nhà? Thuần Vu Tức không còn lời nào để nói.

Quách Nhung nhìn lão bản biến hóa từ đoan trang đến hoa dung thất sắc rồi lại đến không thể nhịn nổi nữa, buông tay, nhặt cây chổi, cây lau nhà và bàn chải bắt đầu công việc. Tốt xấu về sau phải làm việc dưới trướng người ta, cũng nên lưu lại ấn tượng tốt.

Quách Nhung mở rộng cửa sổ phòng ở ra, tro bụi đầy trời, chọc đến hàng xóm lầu trên lầu dưới đều thập thò vây xem. một nhà dưới lầu cãi nhau nhưng bà cô hung dữ ở phía dưới lớn tiếng oán giận, nói bụi chỗ các nàng đều rơi vào nhà bọn họ, càng oán giận càng lớn tiếng. Quách Nhung lúc trước còn đang cười mà nói chuyện cùng lão bản đeo găng tẩy rửa, sau lưng nghe thấy phía dưới chửi đổng, cây chổi ném xuống, chạy phắt tới bên cửa sổ mắng lại bà cô dưới lầu kia, hai người dùng lời nói, đều là giọng quê cha đất tổ nơi này, Thuần Vu Tức có vẻ nghe không hiểu.

hắn nhìn Quách Tiền bên cạnh đang tự mình chải giày và xăng-̣đan, “Tiền Tiền, mẹ con đang nói cái gì?”

Quách Tiền bình tĩnh trả lời hắn: “Con nghe không hiểu. Mẹ con tới bên này năm thứ nhất đã học được cách nói nơi này, mẹ cãi nhau với ai, mắng chửi ai đều dùng loại lời này.”

Người đàn bà đanh đá chửi đổng cũng không mang đến cho người ta thể nghiệm gì tốt, nhưng Thuần Vu Tức lại ngoài ý muốn không sinh ra ác cảm với Quách Nhung, ngược lại có chút cảm khái. một phụ nữ độc thân mang theo một đứa bé, trừ khó khăn về vật chất, còn có rất nhiều mặt khó khăn khác, nếu làm mẹ không thể hung hãn một chút, họ sẽ thực dễ dàng bị người ta bắt nạt.

Thuần Vu Tức tràn đầy thể hội về điểm này, lúc trước mẹ hắn tính cách tương đối ôn hòa, thường bị láng giềng lạnh lùng nói xấu, bà sẽ không phản bác, nghe thấy mấy lời này liền buồn bực không vui, làm cho khi còn hắn nhỏ đã phi thường chán ghét những láng giềng đó.

Thuần Vu Tức nghe thấy vừa rồi người phụ nữ dưới lầu mắng vài câu, Quách Nhung cũng chưa có phản ứng gì, đến khi hình như bà ta nói câu con không cha gì đó, Quách Nhung liền đi đến. Thuần Vu Tức nghĩ, mặc dù là bộ dáng hung hãn, hay là lời nói tràn ngập hơi thở bản địa quê cha đất tổ này, đại khái đều cho thấy người này yêu thương con mình.

Tuy rằng không thể nghi ngờ nàng yêu con, nhưng mà, người mẹ này về phương diện chiếu cố con và chính mình, thật sự vô cùng không được!

Thuần Vu Tức đi xuống lầu mua nước giặt quần áo, Quách Tiền đi theo.

“Con đưa chú đi mua, nếu không chú không biết nơi nào mua rẻ đâu.” Quách Tiền nói như vậy.

Thuần Vu Tức dắt nó đi ra ngoài, ở dưới lầu cách đó không xa nhìn thấy mấy phụ nữ trung niên đang nói chuyện, trong đó một thanh âm chính là người lúc trước mắng nhau với Quách Nhung. Bà ta đưa lưng về phía bọn họ, nói đến nước miếng bay tứ tung, “Người đàn bà trên lầu nhà tôi kia, một chút công việc đứng đắn cũng không có, tiền từ đâu ra, mỗi ngày ở trên mạng chơi trò chơi có thể kiếm tiền a? Tôi thấy cô ta chính là không hiểu được đang làm những gì, mặc cái váy ngắn kia, ai da, tôi cũng chưa từng thấy, hồ ly tinh, đứa con của cô ta còn không hiểu được là sinh ra với gã đàn ông nào……”

Thuần Vu Tức phảng phất trở lại khi còn nhỏ, nghe láng giềng miệng rộng đàm luận mẹ mình, “Nhìn cô ta bệnh ương ưởng, khó trách chồng cũng chê, đến con cũng bỏ, đàn ông bình thường sao không cần con mình, nói không chừng đó không phải là của chồng cô ta……”

Quách Tiền nhíu lông mày nhỏ, trừng người phụ nữ kia, bỗng nhiên nghe thấy lão bản bên cạnh cười ra tiếng.

Thuần Vu Tức bế hắn lên, ở bên tai hắn nhỏ giọng nói câu gì, Quách Tiền cũng cười rộ lên, lớn tiếng vang dội nói: “Ba ba! Con đưa ba sang siêu thị bên kia mua đồ!”

Mấy người phụ nữ nghe thấy, quay đầu nhìn ra là Quách Tiền, còn có người đàn ông xa lạ Quách Nhung mang về, đều thực kinh ngạc, đặc biệt là nghe Quách Tiền gọi ba ba, đều hai mặt nhìn nhau, người phụ nữ vừa nói bậy càng kinh ngạc, trực tiếp hỏi: “Tiền Tiền a, đây là ba ba con, mẹ con mới tìm cho con ba ba mới?”

Quách Tiền ôm cổ Thuần Vu Tức, vẻ mặt thiên chân vô tội và kiêu ngạo, “không phải, là ba ruột, ba muốn đón chúng ta về nhà.”

Chờ Quách Nhung làm xong vệ sinh, đấm eo xuống lầu mua cơm, nàng mới phát hiện mình ‘bị kết hôn’, lão bản mỹ nhân Thuần Vu Tức trong miệng hàng xóm đã trở thành chồng của nàng, cha của con nàng. Còn câu chuyện tình yêu của nàng và Thuần Vu Tức vui buồn lẫn lộn làm các bà già dưới lầu thổn thức không thôi.

Bà cố nội kéo tay nàng nói: “Về sau a, con phải cùng cha đứa bé sống thật tốt a, thật vất vả chờ tới ngày này, về sau sẽ càng tốt hơn.”

Quách Nhung: “???”

Nghe nói nàng và Thuần Vu Tức tuổi trẻ quen biết yêu nhau, nhưng Thuần Vu Tức nhà hắn rất có tiền, cha hắn lại là tên cặn bã, khinh thường Quách Nhung trong nhà không có tiền, không cho phép bọn họ ở bên nhau, đuổi nàng đi, không cho nàng và Thuần Vu Tức gặp nhau nữa. Quách Nhung rời đi thì phát hiện mình đã mang thai, không đành lòng bỏ đứa bé cho nên sinh nó ra, nuôi đến lớn như vậy, hai người có tình cách biệt nhiều năm, hiện tại Thuần Vu Tức rốt cuộc gặp lại nàng, nhận nàng và con về, chuẩn bị đưa nàng về cùng nhau sống trong một nhà.

Quách Nhung nghe mùi ngon, cảm thấy lão bản khẳng định ngày thường xem không ít truyện cẩu huyết trên mạng, một chuyện xưa há mồm liền ra, quá trôi chảy.

Thuần Vu Tức đã ôm Quách Tiền trở lại, hắn mang theo một bình nước giặt quần áo, Quách Tiền ôm một đống đồ ăn vặt.

Quách Nhung trong ánh mắt hiền lành của bà cố nội mang theo hai người Thuần Vu Tức lên lầu, thấy chung quanh không có ai, nàng nói: “Ba anh biết anh bôi bác ông ấy như vậy sao, lão bản?”

Thuần Vu Tức: “Có quan hệ gì đâu, tôi nói ông ta tra, cũng không oan uổng a.”

hắn do dự, nói: “Có chuyện này, tôi muốn hỏi ý kiến cô một chút.”

Quách Nhung: “Chuyện gì?”

Thuần Vu Tức: “Tôi muốn nhận Tiền Tiền làm con nuôi, cô cảm thấy thế nào?”

Quách Nhung: “Cũng tốt a, dù sao tôi không ý kiến, anh hỏi nó một chút đi, nếu nó cũng đồng ý, cả nhà chúng ta liền toàn phiếu thông qua.”

Thuần Vu Tức: “cô…… cứ đơn giản đáp ứng như vậy, không suy xét một chút?”

Quách Nhung: “Chuyện tốt đừng do dự, suy xét lâu thì không còn.”

Quách Tiền đã bị Thuần Vu Tức hoàn toàn thuyết phục, đầu tiên Thuần Vu Tức là lão bản phòng làm việc trò chơi nó thích nhất, là ‘ba ba’ khốc nhất, tuyệt nhất trong tưởng tượng, thứ hai Thuần Vu Tức lúc nữ trang quả thực là người mẹ ôn nhu, Quách Tiền thích ‘người mẹ’ ôn nhu hiền huệ trí thức này.

Quách Tiền: “Con nguyện ý! Con nguyện ý! Ba, ba chính là ba ruột của con!”

Thuần Vu Tức nhanh chóng thăng cấp thành người cha, ba người đều thực vừa lòng. Thuần Vu Tức bất động thanh sắc cong môi, thực tốt, bây giờ thiên tài nhỏ đáng yêu này là con của hắn, thật là sảng. Quách Nhung quay lưng lại giả bộ làm việc, cười hắc hắc, con trai về sau rốt cuộc có người trị, lúc nó lại trốn học là có thể để cha nuôi nó đi xử lý, danh chính ngôn thuận, nàng giải thoát rồi! Quách Tiền tâm cơ híp mắt, không tồi, thành công thu phục một người cha đẹp đẽ lại có trách nhiệm, tâm còn thiện lương, kế tiếp chính là để cha nuôi và mẹ ruột thành một đôi, như vậy nhà bọn họ liền hoàn chỉnh, về sau mẹ cũng sẽ không bị người khác tùy tiện khi dễ.

Chuyển nhà có một loạt công việc thực vụn vặt, rất nhiều đồ vật lớn dọn không hết, Thuần Vu Tức chuẩn bị gọi điện thoại để công ty chuyển nhà chuyên nghiệp tới xử lý, kết quả láng giềng của Quách Nhung từ trên xuống dưới đến cửa cả một chuỗi, đem những vật lớn trong nhà đều bán ra ngoài với ‘ giá hữu nghị’, đồ cũ mang không đi cũng bán không xong thì đều được nàng đưa cho bà cố lầu dưới, đến cuối cùng chỉ còn lại hai cái túi.

Quách Nhung một mình có thể nhắc hai cái túi đó, “Dù sao đều đã cũ, ngàn dặm xa xôi chuyển đến thành phố S, phí chuyên chở đắt đến đều có thể mua cái mới, cần gì tốn sức lực, vẫn giải quyết ngay tại chỗ cho thuận tiện.”

Thuần Vu Tức nhìn nàng hấp tấp thu phục những việc này, cảm thấy tựa hồ nàng cũng không cần hắn hỗ trợ. Cũng đúng, một người phụ nữ có thể mang theo hài tử một mình sống nhiều năm như vậy, lại có thể sấm rền gió cuốn ký hợp đồng với hắn, không có khả năng mọi chuyện đều cần dựa vào người khác.

Nhưng con người hắn có tật xấu, càng nhìn Quách Nhung như vậy, hắn càng muốn hỗ trợ. Cũng không biết là xuất phát từ tác dụng của di tình hay là xuất phát từ quan tâm con nuôi.

Nếu có con nuôi, Thuần Vu Tức tự giác mình có càng nhiều trách nhiệm với hai người này, tính toán ban đầu đã bị chính hắn lật đổ, thay đổi thành cái khác.

hắn đưa hai người về thành phố S, trở lại tiểu khu xa hoa mình ở, trực tiếp để giỏ xách của họ vào ở căn phòng tầng dưới của mình.

“Tiền thuê nhà, xem ở mặt mũi con nuôi nên tôi không thu, nhưng mà, không thể biến thành bộ dáng lung tung rối loạn, cô đúng giờ quét tước cho tôi, nếu không muốn tự mình quét tước thì nỗ lực công tác cho tôi, mời một dì đúng giờ tới quét tước vệ sinh, tôi có thể giới thiệu người đáng tin cậy.” Căn hộ này cũng có nội thất hoàn thiện, trừ trống trải, nhìn qua so với chung cư xưa cũ bọn họ vẫn ở kia tốt hơn nhiều.

Quách Nhung nhìn khắp nơi, cười đến giống chó săn, “Ai nha thật ngượng ngùng a, căn hộ này cũng là của lão bản?”

Thuần Vu Tức để các nàng vào cửa, tìm ra chìa khóa, tùy ý đáp: “một toà nhà này đều là của tôi, cho thuê, căn này bởi vì diện tích nhỏ nên không có ai thuê, hai người ở vẫn rất thích hợp.”

Quách Nhung: “……!”

Quách Nhung: “Ba ba còn thiếu con gái nuôi sao? cái loại biết chơi game đó!”

Thuần Vu Tức: “…… cô gọi tôi là ba ba, Tiền Tiền gọi tôi là gì?”

Quách Nhung: “Ông ngoại hay là ông nội, tùy ba chọn, con hoàn toàn không thành vấn đề!”

Thuần Vu Tức biểu diễn mỹ nhân trợn trắng mắt, “Đừng làm trò nữa. Nhanh, dọn dẹp một chút, đưa các người đi ăn cơm, hai ngày này cũng không ăn cơm tử tế.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.