Liêu Đình Nhạn ngồi ở trong viện, nghĩ lại hành vi vừa rồi, cảm thấy có thể là đầu óc mình bị chập mạch, cái gì mà Quý Phi, bịa ra thân phận bình thường, nói mình bị kẻ xấu bắt cóc, muốn chạy trốn ra ngoài, nhờ người ta hỗ trợ kê cây thang thì tốt rồi, xong việc cho mấy lượng bạc đáp tạ tại chỗ. Sai là sai ở chỗ nàng không nên nói thật ra, quả nhiên trên thế giới này chân lý thứ nhất chính là, lúc nói thậtngười khác vĩnh viễn sẽ không tin.
Vú già đen mặt dọn đống bàn ghế xuống, lại đen mặt đi đến bên Liêu Đình Nhạn, tức giận nói: “khôngthể tưởng tượng được sức lực của nữ lang còn rất lớn, dọn nhiều đồ vật như vậy cũng không mệt, nô khuyên ngài đừng nghĩ đến chạy trốn nữa, ngài ở chỗ này người không quen đất không thân, dù có chạy ra, không có chứng nhận thân phận, ngay cả tòa thành gần nhất cũng không thể vào được, nếu một mình đi đến nơi hoang dã, gặp mấy sơn phỉ ác tặc thì không có gì tốt, lúc này sơn phỉ rất nhiều, vừa không cẩn thận, mạng nhỏ này của ngài đã có thể không còn.”
Liêu Đình Nhạn: Bác gái có việc gì sao? Làm cho rõ ràng, các ngươi là bọn bắt cóc, ta là người bị hại a. không chạy chẳng phải là có vẻ ta thực tiêu cực?
Vú già này là Trần Uẩn đưa đến sau khi Liêu Đình Nhạn vào viện ở, luôn trông chừng nàng thật chặt chẽ, đến đại phu tới đổi thuốc cho nàng, cũng nhìn chằm chằm toàn bộ quá trình, không để nàng và đại phu nói nhiều một câu. hiện giờ ý đồ chạy trốn bị phát hiện, nàng thấy bác gái này trông chừng mình càng khẩn trương hơn.
Thất sách.
Nhưng mà Liêu Đình Nhạn cũng không phải dễ dàng nhận thua như vậy, nàng yên lặng chờ đợi thời cơ, chuẩn bị tốt lộ phí và trang phục, quan sát thói quen của phụ nhân này, sau đó vào ngày nọ, nhân lúc bà ta đang ngủ gà ngủ gật liền đánh choáng—— về việc đánh người này Liêu Đình Nhạn không có kinh nghiệm, đánh xong rồi cầm cây gỗ, khẩn trương xem xét bác gái còn thở hay không.
Đánh nhẹ thì không choáng, đánh nặng lại sợ trực tiếp đánh chết, nàng chính là châm chước lực đạo một hồi lâu. không biết trong những tác phẩm văn học đó, nhân vật làm như thế nào khẳng định mức độ là đánh choáng mà không đánh chết.
Dù sao cũng là lần đầu tiên tự mình động thủ đánh người, vẫn hơi nhẹ. Liêu Đình Nhạn cúi đầu xem xét, vú già rên rỉ mở mắt ra, dùng tay túm lấy nàng, Liêu Đình Nhạn không chút do dự lại đánh một cái, lúc này người ta rốt cuộc hôn mê bất tỉnh.
Móc ra dây thừng đã sớm chuẩn bị tốt, trói vú già lại, thắt nút mai rùa, một đầu trói lên cây cột.
Làm xong việc này, nàng hung hăng thở hổn hển một hơi, lại đè đè chỗ cánh tay bị thương. Tiếp theo không lãng phí thời gian, lấy trang phục ra, đội mũ có rèm, từ trong ngực vú già lục soát ra chìa khóa đại môn, mở cửa đại môn, thần sắc như thường đi ra ngoài.
Nàng đã tính thời gian, Trần Uẩn hôm nay hẳn là sẽ không tới nơi này, hôm nay người đưa đồ ăn đưa củi đã tới từ buổi sáng, buổi chiều sẽ không ai tới, cho nên nàng hẳn là có đủ thời gian.
Tựa như vú già kia nói, nàng không có cách nào một mình rời khỏi tòa thành này, thời đại này khôngthể so với hiện đại, cho dù ở hiện đại một cô gái đơn độc ra cửa còn khó tránh khỏi gặp nguy hiểm, huống chi là thời đại này, nàng bây giờ tương đương với một người không có giấy chứng minh, khôngcó hộ khẩu, cửa thành đều ra không được. Bởi vậy Liêu Đình Nhạn trái lo phải nghĩ, cảm thấy hiện tại đường ra duy nhất chính là, đi phủ thứ sử.
Tuy rằng là đất phong của Tần Nam Vương, nhưng cũng vẫn có người của triều đình, đây là đương nhiên, bề ngoài hay là ngấm ngầm, hoàng đế dù sao cũng phải an bài nhãn tuyến ở bên cạnh vương gia khác họ. Lúc ở bên Tư Mã Tiêu, hắn và Cao thái bảo nói đến Tần Nam Vương, cũng không tránh nàng, cho nên Liêu Đình Nhạn nhớ rõ thứ sử Nghiêu Châu này hẳn là người của Tư Mã Tiêu. Nàng cũng chỉ nhớ rõ một người này.
Tìm người qua đường hỏi phương hướng phủ thứ sử, Liêu Đình Nhạn thuận lợi tìm được tòa phủ đệ có đại môn đóng chặt.
Sau đó, nàng không nghĩ tới chính là, mình vừa cho thấy thân phận đã lập tức bị bắt.
Nguyên lai thứ sử này đã không phải thứ sử cũ, thứ sử tiền nhiệm sau khi Hoàng đế bệ hạ tuyên bố muốn đánh Tần Nam Vương, đã bị Tần Nam Vương xử lý ngay. Liêu Đình Nhạn không nghĩ tới Tần Nam Vương này tay chân nhanh nhẹn như vậy, Nghiêu Châu và Lạc Kinh cách xa, tin tức truyền đến nhanh thế sao? Còn Tần Nam Vương sao cũng không giãy giụa một chút, theo lý thuyết lúc này hắn làm thần tử hẳn là nên nhanh chóng dâng tấu chương, bày tỏ mình trung thành và tận tâm, không có ý đồ tạo phản, thỉnh hoàng đế cân nhắc dĩ hòa vi quý, không cần đánh đánh giết giết, sao vương gia này lại trực tiếp bắt đầu tiến vào giai đoạn tạo phản, đây cũng quá cơ trí.
nói ngắn lại, Liêu Đình Nhạn xúi quẩy rơi vào tay địch. Vị tân nhiệm thứ sử này là trực hệ của Tần Nam Vương, hậu quả chính là không đến nửa ngày, Liêu Đình Nhạn chờ được đến Tần Vô Hạ, con gái của Tần Nam Vương.
Nữ xứng nguyên tác a.
“Ngươi chính là Liêu Đình Nhạn? Ngươi nữ nhân như vậy, trừ một khuôn mặt, còn có cái gì có thể làm Trần lang ta nhớ mãi không quên?” Tần Vô Hạ từ trên cao nhìn xuống nhìn nàng, hung hăng hừ mộttiếng biểu đạt mình chán ghét và khinh thường.
Liêu Đình Nhạn vừa thấy phản ứng của đại tiểu thư này liền minh bạch, vị này xem ra vẫn cứ đi lên lộ tuyến nguyên tác, coi nàng là tình địch. Oan uổng a, nàng và nữ chủ nguyên tác không giống nhau, nàng đối với Trần Uẩn không có một chút cảm tình!
Các ngươi yêu đương có dám không cần liên lụy đến người qua đường vô tội hay không?
Tần Vô Hạ nhìn tình địch, khuôn mặt nhỏ kia thảm đạm lại không dấu lệ sắc, một thân khí độ dù gặp nạn vẫn có vẻ thanh cao ngạo nghễ, còn có ngực lớn, tức đến muốn đánh người. Tiến lên một tay đẩy ngã Liêu Đình Nhạn lên mặt đất, chỉ vào nàng mắng to: “không biết xấu hổ, theo Tư Mã Tiêu bạo quân kia, giờ lại tới câu dẫn Trần lang nhà ta, ta vẫn nói Trần lang gần đây vì cái gì luôn bận rộn, hóa ra đều là đi gặp ngươi đồ tiểu tiện nhân này, kim ốc tàng kiều? Được a, tiện phụ, hôm nay thế nào ta cũng phải từ từ thu thập ngươi!”
Liêu Đình Nhạn trong lòng mắng ra tiếng, nhìn bộ dáng Tần Vô Hạ dậm chân, nghĩ thầm quả nhiên yêuđương làm thấp chỉ số thông minh, nhìn xem em gái này lớn lên kiều tiếu khả nhân, đầu óc lại sắp bị Trần Uẩn ăn luôn.
Lại tưởng tượng trong nguyên tác, em gái này coi trọng Trần Uẩn, dùng gia thế bức bách Trần Uẩn cưới mình, sau đó một đường theo vào trong cung, cùng nữ chủ hai người tranh tới tranh đi, vì nam chủ sinh hài tử, cuối cùng bị nam chủ dùng xong vứt bỏ, trước khi chết còn phải nhìn nam chủ và nữ chủ HE, thật có điểm muốn đồng tình với cô ta.
Phụ nữ tội gì khó xử phụ nữ, đáng tiếc Tần Vô Hạ nhìn qua hoàn toàn không muốn nghe nàng giảng đạo lý.
Liêu Đình Nhạn nghĩ nghĩ, bụm mặt khóc thút thít: “Người chính là quận chúa sao? Thỉnh người đưa ta về bên bệ hạ, tuy rằng những người khác đều cảm thấy bệ hạ tàn bạo, nhưng ta thật tình yêu hắn, ta không thể rời khỏi hắn, thỉnh quận chúa phát thiện tâm, để ta trở về, nghe nói Tần Nam Vương và bệ hạ có chút hiểu lầm, chỉ cần ta trở về, chắc chắn ta sẽ hỗ trợ khuyên giải bệ hạ!”
A, đương nhiên là giả.
không biết là trong thời gian này kỹ thuật diễn của nàng có tiến bộ, hay là em gái Tần Vô Hạ thật sự đãbị tình yêu làm ngu đầu óc, thế nhưng bán tín bán nghi, sau khi nghe xong, còn tin chuyện ma quỷ của nàng.
“Ngươi có ánh mắt gì? Thế nhưng yêu Tư Mã Tiêu cái loại tiểu bạch kiểm này?” Tần Vô Hạ khinh thường.
Liêu Đình Nhạn: Ánh mắt cô càng thật càng kém cỏi…… đột nhiên lại có tin tưởng với chỉ số thông minh của mình.
“Ngươi không cần nói như vậy, bệ hạ đối với ta thực tốt, chúng ta, chúng ta là lưỡng tình tương duyệt.” Liêu Đình Nhạn lau nước mắt. Thế nào, đại tiểu thư, cô yên tâm đi, ta cũng sẽ không đoạt Trần Uẩn với cô! Nam nhân này so với nam chủ nguyên tác không có gì khác, tùy tiện một người như cô muốn ngủ thì ngủ.
Liêu Đình Nhạn không nghĩ tới mạch não Tần Vô Hạ lại sẽ thanh kỳ như thế, nghe xong nàng nói, Tần Vô Hạ không yên tâm, ngược lại càng thêm tức giận, nàng ta nghiến răng nghiến lợi nói: “Trần Uẩn đối với ngươi rễ tình đâm sâu, tâm tâm niệm niệm đều là ngươi, còn riêng mang theo ngươi trở về, nam nhân ta thích như vậy, ngươi thế nhưng còn chướng mắt?!”
Liêu Đình Nhạn: không phải, người chị em, nếu ta không thích Trần Uẩn, cô hẳn là phải khắp chốn mừng vui vì tình địch không tranh với cô, ngược lại sao cô càng tức giận, là cái thao tác gì?
Tần Vô Hạ: “Mặc kệ ngươi đối Trần lang có tâm tư đó hay không, nhưng Trần lang đối với ngươi có tình, ngươi nhất định phải chết!”
“Các ngươi hai người, đi, bóp chết nàng cho ta!” Tần Vô Hạ tùy tay chỉ hai nô bộc. Phía sau nàng đitheo hơn hai mươi nô bộc, giờ phút này một người hầu đứng ở phía sau âm thầm lộ ra thần sắc nôn nóng, bất động thanh sắc lui ra ngoài.
không thể giảng đạo lý, một đường không thông liền đi một đường khác. Liêu Đình Nhạn mắt thấy Tần Vô Hạ ý chí của kiên định muốn giết chết mình, liền lau mặt cao quý lãnh diễm nói: “Ngươi nếu thật sựgiết ta, bị Tư Mã Tiêu biết, ngươi sẽ bị chết thực thảm, toàn bộ Tần Nam Vương phủ đều sẽ bị chết thực thảm. Cho nên, giết ta hay không, khuyên ngươi vẫn không nên quyết định khinh suất.”
Hổ thẹn, cái giác ngộ này nàng vẫn phải có. không chút khoa trương mà nói, vạn nhất nàng thật sự chết tại đây, Tư Mã Tiêu cử binh san bằng Nghiêu Châu, hoàn toàn có khả năng.
Tần Vô Hạ bị nàng chặn một chút, bộ ngực đều tức đến không ngừng phập phồng.
“Quận chúa không bằng hỏi Tần Nam Vương rồi lại nói?” Liêu Đình Nhạn thầm nghĩ, Tần Nam Vương loại người này, khẳng định sẽ không dễ dàng giết nàng, rốt cuộc còn giá trị lợi dụng.
Tần Vô Hạ gắt gao nhìn chằm chằm nàng, thét chói tai: “Ngươi còn dám uy hiếp ta! Ta bây giờ phải cho ngươi chết! Dù sao Tư Mã Tiêu sớm hay muộn đều sẽ mất nước, ta sợ hắn sao!”
Liêu Đình Nhạn: “……” Sao lại thế này, cảm giác nữ xứng so với trong nguyên tác càng thêm thiểu năng trí tuệ, trong nguyên tác ít nhất còn có một tí xíu ẩn nhẫn, hiện tại hoàn toàn chính là kiêu căng tùy hứng nâng cao thêm một bước, quả nhiên là hậu quả từ không bị suy sụp mài giũa.
“Các ngươi còn đang đợi cái gì, nhanh lên!” Tần Vô Hạ đá hai người hầu một cái.
Hai người hầu không có cách nào, chỉ có thể cọ tới cọ lui tới gần Liêu Đình Nhạn.
Liêu Đình Nhạn: không thành vấn đề, có thể chịu được! Bình thường thời điểm cuối cùng khẳng định có người tới cứu!
Nàng bị buộc đến góc tường, tránh cũng không thể tránh, đúng lúc này, có một bóng người bước vào, quát: “Dừng tay!”
Là Trần Uẩn. không hổ là nam chủ nguyên tác, lúc nào cứu người cũng là chuyện của hắn.
Liêu Đình Nhạn thở một hơi, nhìn một đôi oán ngẫu đương trường cãi nhau. Cuối cùng vẫn là Trần Uẩn cờ cao hơn một nước, dỗ Tần Vô Hạ đi ra, hai người ra ngoài nói chuyện.
“Vô Hạ, ta đưa nàng ấy trở về cũng không phải là là bởi vì trong lòng ta đối với nàng ấy…… Chỉ là vì phụ thân có thể đạt thành mong muốn. hiện giờ không thể giết, nàng ta có tác dụng khác.”
“Có tác dụng gì? Ta xem chàng chính là lấy cớ, rõ ràng chàng còn nhớ nàng ta, cho nên lấy công mưu tư!”
“Cũng không phải, không rảnh, nàng hẳn là biết, đại quân tới gần Nghiêu Châu, hiện giờ tình thế khôngthể lạc quan, phụ thân chuẩn bị thiết kế giết chết Tư Mã Tiêu, đến lúc đó quân tâm tán loạn, chúng ta có thể nhân cơ hội đoạt được thắng lợi. Vì giết chết Tư Mã Tiêu, Liêu nữ lang ắt không thể thiếu.” Trần Uẩn nói đến chỗ này thấp giọng: “không phải nghe nói Tư Mã Tiêu kia thập phần sủng ái nàng ta sao, có thể dùng nàng ta làm mồi dụ, dẫn Tư Mã Tiêu tới đây.”
Tần Vô Hạ hoài nghi nhìn hắn: “Chàng nói đều là thật?”
Trần Uẩn thở dài một hơi: “Ta vốn không muốn dùng loại biện pháp không sáng rọi này, nhưng phụ thân kiên trì, vì nghiệp lớn, cũng chỉ có thể như thế.”
Tần Vô Hạ không tình nguyện, “một khi đã như vậy, ta tạm thời bỏ qua cho nàng ta. Nhưng chàng không được đi gặp nàng ta nữa! Nhốt nàng ta vào Tần Nam Vương phủ, ta sẽ tự mình phái người trông!”
Nhìn Tần Vô Hạ rời đi, ánh mắt Trần Uẩn lộ ra vài phần chán ghét. Nếu không phải còn muốn mượn dùng thế lực Tần Nam Vương, nữ nhân kiêu căng lại không nghe lời như vậy, hắn đã sớm không thể nhịn.
Thôi đi, còn không bao lâu. Người đã mượn sức một nửa, thực nhanh hắn có thể làm Tần Nam Vương ‘tử vong ngoài ý muốn’, đến lúc đó thuận theo tự nhiên tiếp nhận hết thảy quyền thế, lại chờ Tư Mã Tiêu chết, kết cục còn không phải giống như cũ.
Chỉnh sửa quần áo, Trần Uẩn đi vào phòng trong, ngồi đối diện ở trên ghế, uống trà, an ủi Liêu Đình Nhạn lộ ra cười khổ: “Làm nàng bị sợ hãi, không ngờ quan hệ của chúng ta bị hiểu lầm, vừa rồi nàng ấy mới có thể vô lễ đối với nàng, bất quá ta đã giải thích rõ ràng. Ta cảm thấy đại khái là nàng đang hiểu lầm cái gì, mới có thể tự mình chạy ra, nếu nàng không thích ở chỗ này, thì vào Tần Nam Vương phủ đi, trong vương phủ rộng hơn, hẳn là nàng sẽ thích.”
Vì thế Liêu Đình Nhạn bị chuyển dời đến Tần Nam Vương phủ, Tần Vô Hạ giống nam chủ Trần Uẩn cẩn trọng mà đi lên lộ tuyến nguyên tác, đối với nàng căm thù phi thường, một ngày ba bữa tới nhục mạ. Liêu Đình Nhạn bình tâm tĩnh khí, cho nàng ta mắng.
Cái gọi là cãi nhau, cũng không phải lớn giọng hơn là thắng, phải xem cuối cùng ai càng tức giận, ai càng phát nổ mới là thua. Tần Vô Hạ mỗi khi tới cãi nhau, mắng đến miệng khô lưỡi khô, lại thấy Liêu Đình Nhạn có tai như điếc, bộ dáng bình tĩnh, đều phải làm nàng tức đến thất khiếu bốc khói.
Rốt cuộc có một ngày, Tần Vô Hạ chịu đựng không nổi Liêu Đình Nhạn cái bức dạng kia, buông lời hung ác nói: “Ngươi không phải yêu bệ hạ của ngươi sao, không bao lâu nữa hắn sẽ tới, đến lúc đó hắn rơi vào bẫy, là có thể cùng con mồi là ngươi làm một đôi uyên ương chết!”
Bẫy, mồi? Hai chữ cơ hồ có thể não bổ ra toàn bộ âm mưu —— cốt truyện yêu ghét! Còn là cốt truyện không có trong nguyên tác.
“Thế nào, ngày chết không xa, ngươi còn có gì muốn nói sao?” Tần Vô Hạ dào dạt đắc ý, nghĩ đến kết cục của tình địch liền cảm thấy cuối cùng ra được ngụm ác khí.
Liêu Đình Nhạn:…… Cảm ơn ngươi làm lộ kịch bản?