Nữ Chính Đều Cùng Nam Phụ

Chương 102: Chương 102: Quả thật là một đôi trời sinh a




“không cần quá coi nàng ta là gì, thật gặp phải, có lệ một chút là được.” Trước khi Hề Trác Ngọc tách ra với Khương Vũ Triều, nói với nàng như vậy. hắn lúc trước thuận miệng nói mấy câu, Nạp Sa công chúa đã vài lần tìm hắn nói chuyện có chút phiền, fan cứng lập tức liền hùng hổ lên, nhìn tư thế cung phỏng chừng là đi đánh nhau. Hề Trác Ngọc nghĩ đến lời đồn Nạp Sa công chúa đanh đá có tiếng, có chút lo lắng cho Vương phi fan cứng bị người ta khi dễ.

Khương Vũ Triều: “Ca ca yên tâm, ta làm theo khả năng.” Nhưng nàng có từng sợ ai đâu.

Hai người tách ra, phân biệt đi gặp hoàng đế và Hoàng Hậu, sau đó lại cùng nhau đến Nhập Hà cung tham gia yến hội. Lan Kiều đi theo bên người Khương Vũ Triều, có chút kích động hỏi nàng: “Chủ tử, chúng ta bây giờ đi tìm Nạp Sa công chúa kia?”

Khương Vũ Triều: “Tìm làm gì. Chờ xem, nàng ta sẽ tự mình đưa tới.”

Lần này vào cung, có không ít nữ quyến đi tới hàn huyên với nàng, từ khi Khương Vũ Triều trở thành Ngọc Lăng Vương phi liền có đãi ngộ này, nhưng cũng có mấy người nhìn nàng khe khẽ nói nhỏ, trong ánh mắt tràn đầy vui sướng khi người gặp họa, đại khái các nàng đều nghe nói về Nạp Sa công chúa.

“Nghe nói lớn lên rất đẹp, lần trước có người thấy Ngọc Lăng Vương đơn độc nói chuyện với nàng ấy.”

“Ai, tới tới, chính là người đó đi!”

một mỹ nữ nóng bỏng bước tiến vào, nàng nhìn đám người một vòng, nhanh chóng lược qua góc của Khương Vũ Triều, làm bộ không phát hiện ra mà lớn tiếng hỏi: “Vương phi Ngọc Lăng Vương có phải tới rồi hay không, ra đây cho ta nhìn xem.”

Ánh mắt mọi người đều hướng về Khương Vũ Triều, trong ánh mắt mọi người xem kịch vui, Khương Vũ Triều nâng mí mắt lên nhìn Nạp Sa công chúa, dán cho nàng ta cái nhãn. Nếu nói lúc trước Thuần Hỉ quận chúa là thiên chân ác độc, thì Nạp Sa công chúa này chính là kiêu ngạo dã man. một là loại tuyển thủ dám nghĩ dám làm, một là loại tuyển thủ đấu đá lung tung.

Mà nàng, là loại tuyển thủ không phục ai còn dám làm.

“Xem quần áo này, là Nạp Sa công chúa đi.” Khương Vũ Triều cười một chút.

Nạp Sa công chúa đánh giá nàng, lắc lắc đầu, “Chính là ngươi? Quả nhiên không đáng nhìn, dung mạo thực tầm thường mà.”

Khương Vũ Triều: “Đúng vậy, ta diện mạo bình thườg, lúc trước còn lo lắng không tìm được hôn phu đâu, ai biết hiện tại thế nhưng tìm được người tốt nhất.”

Nạp Sa công chúa hừ một tiếng: “Mồm mép cũng nhanh nhẹn, có dám ra đây cùng ta không, sang một bên nói chuyện đi.”

Khương Vũ Triều: “Được a, xin mời.”

Nạp Sa công chúa nói tiếng phổ thông mang theo một chút khẩu âm, nhưng thực lưu loát, dáng người rất cao, mặc một thân nam trang kiểu đu săn, nhìn hẳn là có thể đánh nhau. Lan Kiều lo lắng chủ tử nhà mình bị khi dễ, thấy chủ tử đứng lên, cũng vội đi theo.

Nạp Sa công chúa đi ra ngoài, không chút khách khí nói: “Ta không muốn bị những nữ nhân đó nhìn như là con khỉ, nữ tử các ngươi nơi này cũng không dùng đươkc, một bàn tay ta có thể đánh mười người tám người các ngươi, ta xem các ngươi đến hài tử còn không sinh nổi, một đám yếu đuối mong manh, các nam nhân cũng không coi các ngươi như người, ta thấy thật đáng thương.”

Giọng nói của nàng ta đầy khinh thường và kiêu ngạo, Khương Vũ Triều nghe xong không tỏ ý kiến. Mặc kệ người khác thế nào, hành vi xuất phát từ tự mình cảm thấy ưu việt mà hạ thấp người khác, nàng không thích nhất. Trong nguyên tác, nàng cũng thấy Nạp Sa công chúa lên sân khấu, đoạt nam nhị với nữ chính, nữ chính cảm thấy tính cách nàng ta vừa khẩu vị, thưởng thức lẫn nhau, chắp tay nhường lại nam nhị.

Nàng chỉ xem đến chỗ này, chưa xem về sau. Cho nên lúc trước nàng xem nguyên tác tiểu thuyết bị tức giận như vậy, nguyên nhân thứ nhất chính là, nữ chính rộng lượng nhường nam nhị cho nữ xứng Nạp Sa công chúa. Cái gì? Nam nhị là của ngươi sao, ngươi nói rộng lượng như vậy, còn sung sướng nhường cho tỷ muội?

Khương Vũ Triều không thích nguyên nữ chủ, lần đầu tiên gặp Nạp Sa công chúa này, trên cơ bản khẳng định, nàng đồng dạng không thích Nạp Sa công chúa. Nữ tử không ngừng vươn lên thực tốt, nhưng vì thế ra vẻ tự đắc châm chọc cách sống và lựa chọn của nữ nhân khác, quả thực khôi hài. Thân ở địa vị bất đồng, tiếp thu giáo dục bất đồng, lớn lên trong hoàn cảnh bất đồng, nàng ta cho rằng mỗi người đều may mắn như mình sao? không có tâm cảm thông và từ bi, vĩnh viễn sẽ không hiểu cái gì là bình đẳng, cũng không phải là cường đại chân chính.

“Trước khi học được làm một ‘ nam nhân ’ hoặc ‘ nữ nhân ’, phải học được làm người trước.” Khương Vũ Triều đứng cách Nạp Sa công chúa vài bước, nhàn nhạt nói: “Nạp Sa công chúa, hẳn là không phải tới đàm luận với ta nơi này nữ nhân chúng ta có bao nhiêu đáng thương.”

Nạp Sa công chúa ôm ngực: “Vậy được rồi, ta cứ việc nói thẳng, ta tới nói cho ngươi, ngươi chủ động rời khỏi giữa ta và Ngọc Lăng Vương, vị trí Ngọc Lăng Vương phi này để cho ngươi quá đáng tiếc, nên thuộc về nữ nhân như ta đây.”

Khương Vũ Triều: “A? Vậy ngươi nói cho ta nghe một chút, vị trí này vì sao hẳn là thuộc về ngươi?” một khắc này, Khương Vũ Triều thậm chí cảm thấy mình giống cán bộ HR của công ty, đang phỏng vấn một người tìm công việc là làm Vương phi—— trên ý nghĩa nào đó, đây cũng không sai.

Nạp Sa công chúa: “Ta là công chúa Ngạch bộ, thân phận này đương nhiên cao quý hơn ngươi, ta mỹ mạo vô song, lại có trí tuệ, hơn nữa, ta và Ngọc Lăng Vương cùng thích nuôi chó, ta nuôi hơn mười con chó săn, ta với hắn đương nhiên xứng đôi nhất.”

Khương Vũ Triều: “Thân phận cao quý, mỹ mạo thông tuệ? Dùng một câu để hình dung, chính là ếch ngồi đáy giếng, không biết thiên địa có bao nhiêu rộng lớn.”

“Nạp Sa công chúa ngươi nhìn một đám vịt nước trên hồ kia, con vịt dẫn đầu không phát hiện thiên nga ở phía trước, cũng cảm thấy mình là con vịt nước đẹp nhất trong đàn, kỳ thật a, chỉ là vịt mà thôi.”

Nạp Sa công chúa mày liễu dựng ngược: “Ngươi nói cái gì!”

Khương Vũ Triều: “Ngươi nói ngươi thích nuôi chó, cho nên xứng đôi với Vương gia nhà ta?”

Nạp Sa công chúa khinh thường trừng nàng: “Đương nhiên, chúng ta có yêu thích chung, ta nuôi lang khuyển có thể bắt con mồi, còn ngươi, phỏng chừng nhìn thấy những con chó đó sẽ sợ tới mức không dám tới gần.”

“A, Vương gia nhà ta nuôi chó là bởi vì yêu, ngươi nuôi chó chính là gây tai họa.” Khương Vũ Triều nhét tay vào trong tay áo, đầy mặt trào phúng liếc Nạp Sa công chúa: “Ta có thích chó hay không cũng không sao, Vương gia chúng ta thích là được. Còn ngươi, thích chó như vậy, ta cảm thấy khả năng không phải ngươi xứng với Vương gia nhà ta, là mà càng xứng với chó.”

Nạp Sa công chúa tiến lên hai bước: “Làm càn, ngươi dám mắng ta!”

Lan Kiều khẩn trương chắn trước người Khương Vũ Triều, lại bị nàng đẩy ra phía sau, Khương Vũ Triều: “Đừng vội tức giận, ta còn chuẩn bị lễ vật muốn tặng cho ngươi đây.”

Nạp Sa công chúa có chút theo không kịp nàng ba giây lại biến đổi mặt, hoài nghi mà nhìn nàng, “Ngươi đang làm cái quỷ gì?”

Khương Vũ Triều rút thứ trong tay áo ra, lung lay ở trước mặt Nạp Sa công chúa, là cái lông chim trang trí rất xinh đẹp. “Đây là một lời nhận lỗi, tới, để muội muội đeo lên cho ngươi.” Động tác nhanh chóng cắm vật trang sức lông chim lên tóc Nạp Sa công chúa.

Nạp Sa công chúa: “hiện tại tặng đồ cho ta bồi tội, là biết ta lợi hại, không dám tranh cùng ta?”

Khương Vũ Triều nghiêm trang hỏi Lan Kiều: “Lan Kiều, ngươi nói thứ này xứng hay không xứng với Nạp Sa công chúa a?”

Lan Kiều ở một bên cười đến không khép được miệng, gật gật đầu vang dội trả lời: “Phi a!”

Khương Vũ Triều: Cái chữ phi này rất có linh tính.

Nạp Sa công chúa thấy các nàng tươi cười kỳ quái, lập tức cảm thấy không thích hợp, kéo lông chim trang trí trên đầu xuống, “Đây là cái gì?”

Khương Vũ Triều nói cho nàng: “Lông gà rừng, riêng chuẩn bị cho ngươi, rất xứng với ngươi.”

Nạp Sa công chúa bị nàng chọc tức run rẩy, “Ngươi dám nhục nhã ta như vậy.”

Khương Vũ Triều lộ ra ý vị tươi cười nhục nhã nàng, “Thế nào, ta nhục nhã ngươi, ngươi còn dám đánh ta sao, ta chính là Ngọc Lăng Vương phi.”

Nạp Sa công chúa từ trước đến nay kiêu ngạo, sao chịu được khiêu khích như vậy, hôm nay nàng ta tới đây, vốn dĩ không muốn động thủ với nữ nhân này, nhưng nàng khiêu khích như thế, Nạp Sa công chúa không thể nhịn được nữa.

Khương Vũ Triều quan sát biểu tình của nàng, thấy mắt nàng mang tàn khốc, lập tức quay đầu chạy tới cung điện của các nàng, vừa chạy còn vừa kinh hoảng thất thố hô to: “Người tới, cứu mạng, Nạp Sa công chúa muốn giết người!”

Cung điện vốn cách không xa, Khương Vũ Triều tốc độ lại nhanh, chớp mắt đã chạy tới trước cung điện, làm mọi người chú ý, Nạp Sa công chúa theo bản năng đuổi theo, thấy nàng giảo hoạt như vậy, tức giận đến không được, “Ngươi đứng lại đó cho ta!”

một phu nhân tiếp được Khương Vũ Triều chạy tới, ánh mắt hoảng sợ nhìn Nạp Sa công chúa biểu tình hung ác, thực nhanh trong đám người vang lên một ít câu như là: “Nữ nhân ngoại tộc chính là hung hãn.” “Dọa giết người, nghe nói nàng thật sự biết giết người.” “đã đến chỗ chúng ta còn kiêu ngạo như thế, vậy cũng quá không để chúng ta vào mắt.”

Nạp Sa công chúa khinh thường các phu nhân hậu trạch, khinh thường nói chuyện cùng bọn họ, làm sao từng biết lực sát thương của trào phúng tập thể này, đối mặt với các loại chỉ chỉ trỏ trỏ, nàng tức đỏ mặt mắng: “Ai muốn giết, là nàng ta tự mình dọa thành như vậy mới muốn chạy.”

Khương Vũ Triều chỉ lông gà rừng trong tay nàng: “Ngươi đến vũ khí còn cầm ở trong tay!”

Mọi người nhìn cái phối sức trong tay Nạp Sa công chúa, xác thật có hai cái đầu thoa bén nhọn, vừa nhìn chính là có thể đả thương người.

“Đây là chính ngươi đưa cho ta!”

Khương Vũ Triều ở trước mặt mọi người lộ ra vẻ ngạc nhiên, ngay sau đó bi phẫn nói: “Ngươi muốn cướp phu quân của ta, sao ta có thể tặng đồ cho ngươi, dù ta muốn đưa, cũng sẽ không đưa đồ vật lấy không ra tay đó!”

Chúng phu nhân: “thật là đáng sợ, ở trong cung kêu đánh kêu giết, bất quá một nữ nhi của tộc trưởng bộ lạc nhỏ mà thôi, khách khí gọi nàng một tiếng công chúa, thật đúng coi chính mình thành cái gì.”

“Là nha, chúng ta đều biết Ngọc Lăng Vương coi trọng Vương phi, thật sự thích, nữ nhân này khẳng định là tâm ghen ghét tác quái, muốn hại Ngọc Lăng Vương phi.”

“Ta xem đầu óc nàng ta không quá bình thường, thật sợ nàng ta một lát nữa sẽ thương đến chúng ta, sao còn không có người tới dẫn nàng đi, quá dọa người a.”

Nạp Sa cả giận nói: “Các ngươi lấy nhiều khinh ít, thiên vị Tiêu Cẩm Nguyệt kia!”

Khương Vũ Triều: Ha, bằng không thế nào, một mình ta đánh không lại ngươi, đương nhiên phải mượn dùng lực lượng người khác. không phải ngươi nói khinh thường những nữ nhân này? Vậy cho ngươi kiến thức miệng nữ nhân có bao nhiêu lợi hại.

pháp tắc xé bức: Nếu một người làm không được, phải nhập gia tuỳ tục, dùng lực đánh lực.

Nạp Sa công chúa bị chèn ép đến yến hội cũng không tham gia, trực tiếp quay đầu đi về.

Hề Trác Ngọc cũng nghe nói các nàng bên này phát sinh chuện, trên đường trở về nói chuyện phiếm với Khương Vũ Triều, “không phải cô và các nàng quan hệ chẳng ra gì sao, các nàng ấy sao lại đứng ở phía cô, thau cô nói chuyện?”

Khương Vũ Triều: “Bởi vì lúc đối mặt địch nhân ngoại lai, chúng ta là minh hữu thiên nhiên, đây là pháp tắc thống nhất để đối ngoại.” Đều là trong cùng một vòng. Hôm nay cho dù kỹ thuật diễn của nàng có kém, những phu nhân đó đều sẽ mắt nhắm mắt mở giúp nàng chèn ép Nạp Sa.

“Bất quá Nạp Sa công chúa người này, không phải đơn giản như vậy là có thể thu phục, ta phỏng chừng nàng ấy sẽ không từ bỏ.” Khương Vũ Triều phân tích.

Hề Trác Ngọc: “không có việc gì, sự tình nếu ‘ trợ lý ’ làm không được, liền có thể giao cho ‘ chưng nấu ’.”

Khương Vũ Triều: “…… Ca ca, không cần học từ ngữ của các fan, còn có, cách xa fans xé bức một chút.”

Hề Trác Ngọc: “…… Tốt.”

Nạp Sa công chúa quả nhiên không đơn giản từ bỏ, nàng càng cản càng hăng, trực tiếp tìm tới Ngọc Lăng Vương phủ. Nàng không phải tới một mình, còn mang một con lang khuyển đực nàng vẫn nuôi.

Hai con chó một đực một cái đánh nhau ở cửa, nháo ra động tĩnh không nhỏ, Khương Vũ Triều và Hề Trác Ngọc đi ra, nhìn thấy chó mẹ trông cửa của bọn họ đang đánh nhau với một con lang khuyển đực xa lạ hình thể lớn hơn. Con lang khuyển chơi lưu manh, ý đồ mạnh hơn, mẫu cẩu đương nhiên không làm được, cắn răng nó, đánh vô cùng náo nhiệt.

Đầu sỏ gây tội, Nạp Sa công chúa ở một bên xem kịch vui, trên mặt biểu tình tự đắc, “Con khuyển vương này của ta, dù là sói nó cũng có thể cắn chết, nếu nguyện ý lai giống cùng chó mẹ bình thướng trong phủ các ngươi, vẫn là các ngươi chiếm tiện nghi đó.”

Khương Vũ Triều: không biết vì sao đột nhiên cảm thấy Nạp Sa công chúa và Vương gia Dục Vương bá đạo quả thực trời sinh một đôi a.

Hề Trác Ngọc nhìn nhìn tình hình chiến đấu, bỗng nhiên quay đầu phân phó vài câu.

Chỉ chốc lát sau, vài hộ vệ thân hình cao tráng mặc khôi giáp toàn thân, nhanh chóng chạy tới bắt được con lang khuyển đang gây sự kia, kéo nó xuống.

Nạp Sa công chúa sắc mặt biến đổi, cười không nổi, “Các ngươi muốn làm cái gì! Các ngươi muốn giết khuyển vương của ta!”

Khương Vũ Triều biết ca ca nhà mình khẳng định sẽ không giết cho, nhưng nàng cũng không biết ca ca muốn làm gì. Kết quả Hề Trác Ngọc nói: “A, cho người dẫn nó đi xuống tuyệt dục, chính là cắt đi, như vậy về sau nó có thể bồi ngươi càng lâu, là chuyện tốt.”

Nạp Sa công chúa phẫn nộ hô to: “không được! Ai cho ngươi làm loại chuyện này!”

Khương Vũ Triều: “Công chúa bình tĩnh, là cắt chó của người, cũng không phải cắt nam nhân của ngươi, đồ vật kia dù sao ngươi cũng không dùng được, hà tất kích động như thế.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.