Nữ Chính Đều Cùng Nam Phụ

Chương 112: Chương 112: Tôi còn muốn hai chai bia ướp lạnh




“Tổng giám đốc.” Bí thư gõ gõ cửa. “Tập đoàn Lệ thị không hợp tác với khách sạn của chúng ta nữa, vừa gửi tới thư đơn phương giải ước.”

Ngụy Tiêu đang cau mày gõ bàn phím, nghe vậy thực không kiên nhẫn nói: “không hợp tác thì đổi người hợp tác, đối tác tốt hơn bọn họ vẫn còn nhiều, cái ngốc bức gì. Tiếp theo.”

Bí thư không chút nào ngoài ý muốn với phản ứng của hắn, tiếp theo nói: “Hơn nữa vừa rồi Weibo tập đoàn Lệ thị đã ngắt kết nối với Weibo tập đoàn chúng ta, tổng tài trẻ tuổi của Lệ thị còn phát Weibo tuyên chiến, tỏ vẻ sẽ vượt qua chúng ta, đoạt lại vị trí đệ nhất.”

Ngụy Tiêu: “Bệnh nghiêm trọng như vậy, nhà hắn không ai đưa hắn đi bệnh viện khám xem?” hắn vẫy vẫy tay: “Được rồi loại việc nhỏ này đừng lấy ra phiền tôi.”

Bí thư lễ phép đóng cửa lại đi xuống lầu, quen cửa quen nẻo tìm được Ban mỹ thuật, đứng ở cửa gọi to một tiếng: “Tổng giám đốc phu nhân.”

Mọi người đang vùi đầu làm việc ở Ban mỹ thuật, nhất trí ngẩng đầu, nhìn về phía vị trí rộng mở của đồng sự nào đó. Trâu Nhạn trong miệng nhai một miếng thịt heo khô, ngẩng đầu nhìn về cửa, nhìn thấy là bí thư, nàng lộ ra vẻ mặt ‘bệ hạ kia lại làm chuyện xấu gì’.

Bí thư chắp tay trước ngực, tựa như vào miếu thành kính bái Bồ Tát: “Tổng giám đốc hôm nay nhìn qua tâm tình không tốt lắm, đến trưa phiền toái ngài khuyên một chút, buổi chiều chúng tôi phải mở đại hội, suy nghĩ vì an toàn của thể xác và tinh thần, chúng tôi cầu phu nhân cứu mạng! Tín đồ nguyện ý trưa nay ăn chay, hồi báo phu nhân.”

Trâu Nhạn: “…… đã nhận.”

Kỳ thật nàng không thực hiểu rõ vì sao gả vào hào môn còn phải ở lại vị trí công tác cũ, tiếp tục sáng lên nóng lên, chẳng lẽ biến thành vợ của lão bản cũng không có một chút đãi ngộ đặc thù sao? Ví dụ như nói thêm chút tiền lương cũng được a, kết quả ông xã tổng giám đốc nói với nàng, đặc thù đãi ngộ của phu nhân tổng giám đốc chính là có thể quang minh chính đại ăn đồ ăn vặt trong lúc làm việc.

Vì thế chỗ làm việc của nàng rất rộng, bên cạnh bày đầy đồ ăn vặt, làm một đám đồng sự dị thường hâm mộ, thường thường nuốt nước miếng với nàng. Ngẫu nhiên buổi tối tăng ca, không đặt bữa ăn khuya, một đám người vây quanh chia nhau đồ ăn vặt của nàng —— dù sao chỉ cần hết tổng giám đốc sẽ đưa thêm, tất cả đều rất ngon. Đương nhiên tiền đề là không thể bị tổng giám đốc phát hiện, một khi bị phát hiện có người đoạt đồ ăn vặt của vợ hắn, hắn sẽ trừ tiền lương để xử lí.

Hoa tươi trái cây và đồ ăn vặt, Trâu Nhạn mỗi ngày đều nhận. Ngẫu nhiên còn thu hoạch một tổng giám đốc đi xuống giải sầu, người khác công tác mệt mỏi sẽ đi khu nghỉ ngơi vận động một chút hoặc là vào khu phong cảnh nhìn ngắm, chỉ có Ngụy Tiêu sẽ xuống dưới lầu gặp vợ, hắn duỗi chân dài ở một bên nhìn Trâu Nhạn mắt cá chết vẽ vẽ và ăn đồ ăn vặt, xem đủ rồi, tâm tình sung sướng, mới có thể lại lần nữa được nhóm bí thư mời về làm việc tiếp.

Bí thư tới không bao lâu, Ngụy tổng giám đốc đã đi xuống, ngồi ở bên Trâu Nhạn, tiến hành thị sát của lãnh đạo.

“Bộ đồ này em vẽ màu sắc quá xấu, đổi phối màu.” hắn khoa tay múa chân.

Trâu Nhạn theo hắn yêu cầu, thay đổi ba loại phối màu, cuối cùng Ngụy Tiêu nói: “Vẫn là bộ đầu tiên đẹp.”

Trâu Nhạn lộ ra giả cười với hắn: “Lão bản thật là có thẩm mỹ.” một khối bánh quy giòn vỡ nát ở trong miệng nàng phát ra tiếng kêu răng rắc.

Ngụy Tiêu lấy di động lật lật, cho nàng nhìn Weibo của tổng tài Lệ Dạ tập đoàn Lệ thị, nói sang chuyện khác, “Em nhìn ngốc bức này, vừa rồi tuyên chiến với chúng ta, cũng không xem hắn là khối bánh quy nhỏ nào.”

Trâu Nhạn biết tập đoàn Lệ thị này, tổng tài còn trẻ, nghe nói đổi bạn gái so với đổi quần lót còn cần mẫn hơn, nhưng lớn lên thật ra rất soái. “Em nhớ đã xem ảnh chụp của hắn, hình như lớn lên rất soái a, tổng tài bá đạo này.” Trâu Nhạn nói.

Ngụy Tiêu mặt căng ra, nhìn hình cái đầu của Lệ Dạ trên Weibo, ánh mắt nhìn ngốc bức tức khắc biến thành ánh mắt nhìn địch nhân. hắn hừ lạnh một tiếng, đứng dậy đi rồi, chỉ để lại một cái ghế xoay quay tít tại chỗ, biểu hiện chủ nhân trước khi rời đi tức giận đến cỡ nào.

Trâu Nhạn nhún nhún vai, tiếp tục ăn bánh quy giòn.

Vội vàng tìm kiếm tin tức nữ chính và con trai, Lệ Dạ bị mười hai cuộc điện thoại của ban bí thư triệu hồi về công ty mở họp. hắn trước kia làm tổng tài thực dễ dàng, về đại sự chỉ quyết định một chút là được, ngày thường đều bận gái gú, hưởng thụ sinh hoạt thanh sắc khuyển mã. Nhưng hắn vừa phát thư tuyên chiến, sự tình đột nhiên chuyển biến bất ngờ.

một cái hợp tác nhỏ với Ngụy thị đến kỳ hạn, hắn quyết định không hợp tác nữa, tìm kiếm đối tượng hợp tác mới chất lượng tốt hơn, kết quả một cái hợp đồng lớn hắn xem trọng, ngay lập tức bị Ngụy thị kí mất. không chỉ như vậy, Ngụy thị còn thả ra tin tức chuẩn bị mở rộng quy mô làm ăn của khách sạn dưới trướng, mà khách sạn đúng là bản sự dựng thân của tập đoàn Lệ Thị. Ngụy thị từ trước chủ yếu là trò chơi và Internet, hiện giờ kinh doanh khách sạn của bọn họ phát triển ầm ầm, nhanh chóng quật khởi tất nhiên sẽ đè ép không gian sinh tồn của Lệ thị.

Tóm lại Ngụy thị giống như bị tuyên ngôn của bá tổng Lệ Dạ chọc giận, dùng hành động miệt thị hắn. một đám cổ đông cũ của tập đoàn ngồi không được, túm lấy tổng tài Lệ Dạ không làm việc đàng hoàng này mở họp, các loại yêu cầu giải quyết công việc tầng tầng áp lên người hắn, khiến cho hắn hoàn toàn không có thời gian rời công ty, càng đừng nói đi tìm tung tích nữ chính trời nam biển bắc.

Lúc Lệ Dạ một thân khí lạnh ngồi ở công ty ứng đối chuyện xấu ùn ùn không dứt từ Ngụy thị, nữ chính Quách Nhung và con trai Quách Tiền tạm thời bị quên đi, đã vào ở nhà đại lão nữ trang Thuần Vu Tức.

Vì sao chuyện lại nhảy lên phát triển trở thành cái dạng này đây? Vậy còn phải nói từ sau khi kết thúc cuộc họp báo của Ma kiếm thiên hạ. Công việc chủ yếu ở thành phố S xong xuôi, Quách Nhung cảm thấy không cần thiết về sớm như vậy, dứt khoát nhân cơ hội này mang theo Quách Tiền ở thành phố S chơi thêm hai ngày, rốt cuộc cầm phí lên sân khấu xa xỉ, phong cảnh trứ danh ở thành phố S có nhiều như vậy, tới một lần không xem cũng quá đáng tiếc, con trai còn chưa từng biết thành phố lớn phồn hoa đâu.

Quách Tiền liều mình bồi mẹ ruột, còn nhỏ xíu đã phải chịu đựng áp lực nó không nên nhận. Nó phải cầm di động chụp ảnh lưu niệm cho mẹ mình ở những nơi phong cảnh đẹp đẽ, nhìn tư thế chụp ảnh không có ý tứ gì mà tìm ra góc chụp tốt nhất—— nếu không hài lòng, Quách Nhung sẽ la lối khóc lóc lăn lộn nhất định phải bắt nó chụp mình thật đẹp mới được.

Chơi ba ngày, Quách Tiền mang đầu ra bảo đảm mình đã nhìn đủ thành phố lớn, xin được về nhà, nó đã gấp không chờ nổi muốn trở về chơi trò chơi.

Quách Nhung đáp ứng, hai người lúc này chuẩn bị mua ghế ngồi tàu cao tốc về nhà, trên đường đi nhà ga, gặp móc túi, sửa đúng là cướp bóc, rõ như ban ngày đoạt túi sách đặt ở bên chân các nàng. Kẻ cướp có một đôi chân thối siêu nhanh, sau khi bay ra ngoài lại nhảy lên một chiếc xe, chớp mắt không thấy bóng dáng.

Quách Nhung theo bản năng đuổi theo một đoạn, phát hiện mình đuổi không kịp, dừng tại chỗ thở dốc, tức giận đến mắng to.

Quách Tiền cũng thở hồng hộc đuổi theo: “Mẹ, nhanh báo nguy.” đã biết rõ thành phố lớn phồn hoa, nó cũng biết thêm móc túi ở thành phố lớn so với ăn trộm ăn cắp ở thành phố C cấp huyện chạy nhanh hơn nhiều.

Quách Nhung: “Mẹ kiếp, di động cũng ở trong túi!”

Toàn bộ đồ vật của bọn họ đều đặt trong túi. Hai mẹ con hai mặt nhìn nhau, tìm khắp toàn thân, chỉ tìm được một tờ năm mươi đồng trong túi Quách Tiền.

Hai người báo cảnh sát, kết quả cảnh sát nói đó là kẻ tái phạm, thường xuyên có một đám người lui tới vùng đó, nhưng không bắt được bọn họ, khả năng tìm đồ vật về không phải rất lớn, làm ghi chép gì đó rồi cho hai người đi về trước, chờ hai ngày xem tin tức.

đang tha hương bị cướp bóc, tổng cộng chỉ còn năm mươi đồng, hai mẹ con hơn nửa đêm lưu lạc đầu đường. đi xe và ăn cơm không sai biệt lắm dùng gần hết năm mươi đồng rồi, mấy đồng tiền cuối cùng mua bánh mì, hai người mỗi người một nửa ngồi gặm ở bên đường cái.

Sơn cùng thủy tận.

Thuần Vu Tức vào lúc này xuất hiện, hắn mới từ phòng làm việc ra, chuẩn bị về nhà, lái xe nghe radio quảng cáo ưu nhã chậm rãi ngâm thơ, hưởng thụ đêm tối buông xuống, một mình một người trên đường tịch mịch, đột nhiên trong lúc vô tình nhìn ra ngoài cửa sổ, liền thấy hai mẹ con này trong gió đêm hiu quạnh.

Căn cứ ý tưởng là tốt xấu gì cũng là người quen, dừng xe chào hỏi.

“Chào buổi tối, không ngờ gặp ở chỗ này.” Thuần Vu Tức chuẩn bị nói vài câu khách sáo rồi đi.

Quách Nhung ngẩng đầu nhìn hắn, phát hiện là đại soái ca, nhất thời còn không kịp phản ứng lại đây là ai, trong chốc lát mới a một tiếng, “A, là anh!” không mặc nữ trang, thiếu chút nữa nàng không nhận ra.

Thuần Vu Tức: “đã trễ thế này cô còn mang con trai ra tản bộ?”

Quách Nhung chậm rãi lắc đầu, biểu tình đau đớn kịch liệt nói: “không phải, chúng tôi gặp cướp, hiện tại toàn thân trên dưới không xu dính túi, buổi tối hôm nay còn không biết đi nơi nào, cho nên tôi chuẩn bị mang con đi xin cơm.”

Thuần Vu Tức: “???”

“cô đang nói đùa với tôi?” Thuần Vu Tức hỏi.

Quách Nhung: “Trừ câu cuối cùng đi xin cơm là vui đùa, cái khác đều là thật.”

Thuần Vu Tức: “…… Vậy cô không liên hệ với chồng cô?”

Quách Nhung: “Tôi lại không có chồng, cha của đứa bé này cũng không biết là ai, hơn nữa tôi không quen ai ở bên này, di động, chứng minh cũng không còn, phải đợi tin tức của cục cảnh sát bên kia. Tôi chuẩn bị đi tìm một chỗ xin việc tạm thời, như là rửa chén ở quán ăn khuya, kiếm một chút lộ phí trở về, trước đó, có thể cho tôi mượn một trăm đồng tiền không? Buổi tối cũng không thể ngủ ngoài đường, tôi muốn đưa con đến tiệm net qua một đêm.” Nàng nói chuyện, vẻ mặt dường như không có việc gì.

Quách Tiền diễn tinh nhập vào người, bỗng nhiên ôm đùi nàng khóc chít chít, giống như một bó cải thìa đáng thương, “Mẹ, con đói bụng.”

Vậy cũng quá thảm rồi! Thuần Vu Tức phi thường khó được một lần mềm lòng, nhịn không được mở miệng nói: “Nếu cô không ngại, có thể đến nhà tôi nghỉ ngơi một đêm.”

Sau đó hai mẹ con nhanh chóng lên xe hắn, mẹ một lời con một câu, nhiệt tình dào dạt khen hắn là người tốt. Thuần Vu Tức thanh tỉnh lại, hoài nghi mình vừa rồi là đầu óc làm sao mới có thể buột miệng thốt ra lời này, nhưng con người hắn tinh xảo ưu nhã như vậy, sao có thể nói lời rồi không tính toán gì hết, nếu đã nói, thì ban đêm vẫn phải chiêu đãi tốt người ta.

hắn dừng xe ở gara dưới lầu, mang theo hai người đi thang máy lên lầu, thuận miệng hỏi: “Cứ như vậy đi theo người xa lạ về nhà, cô cũng không sợ tôi có ý xấu gì?”

Quách Nhung liếc mắt nhìn hắn một cái, cười hì hì, “anh xác định giữa hai chúng ta ai nguy hiểm hơn?”

Thuần Vu Tức nghĩ đến mỹ mạo của mình, đột nhiên cả kinh, thầm nghĩ: không sai a! Luận mỹ mạo vẫn là mình càng đẹp hơn, mình mới là người bị nguy hiểm!

hắn có chút lo lắng về trinh tiết của mình.

Nội tâm Thuần Vu Tức tràn đầy diễn đại mỹ nhân, trên mặt thân sĩ mười phần mà đưa hai người vào chung cư cao tầng của mình. Quách Tiền vừa vào cửa liền oa một tiếng.

“thật lớn, thật đẹp a!” Đối lập với cái ổ chó nhà mình kia, bạn nhỏ Quách Tiền cảm thấy chỗ ưu nhã ấm áp sạch sẽ như vậy, quả thực chính là cấp bậc truyền thuyết.

“Lão bản, nhà anh thật sự tuyệt siêu cấp a, cho người ta cảm giác giống như anh, xinh đẹp lại đại khí!” Quách Nhung liếm cẩu đến trôi chảy, phối hợp con trai chân tình thật cảm mà tán thưởng, càng có vẻ chân thành tha thiết.

Thuần Vu Tức bị khen đến toàn thân thoải mái, đặc biệt như hiền thê lương mẫu cầm dép lê cho hai người, còn đi rửa sạch trái cây đãi khách.

Quách Tiền ngồi ở trên sô pha mềm như bông, hạnh phúc thiếu chút nữa nằm xuống, còn Quách Nhung thì đã nằm xuống rồi. Thuần Vu Tức bưng trái cây đã cắt xong trở về, phát hiện một lớn một nhỏ nằm ở trên sô pha nhà mình, biểu tình thật sung sướng giống như là nằm ở trên mây.

Sô pha nhà mình thoải mái như vậy sao? Thuần Vu Tức nghĩ thầm, bất động thanh sắc duỗi tay sờ sờ, cảm thấy cũng vẫn như vậy a, không nằm thoải mái như giường.

Bụng Quách Tiền ục ục vang lên, bụng Quách Nhung cũng đồng thời vang lên, bị Thuần Vu Tức nghe thấy rõ ràng. Quách Tiền còn không có da mặt dày như mẹ nó, tức khắc khuôn mặt nhỏ đỏ lên, rầm rì nói: “Bảo bảo thật đói a.”

Quách Nhung bò dậy ôm con, đau đớn kịch liệt vuốt đầu hắn, “Con trai, con nhịn một chút, chúng ta hiện ở nhà người khác làm khách, không thể đòi này muốn nọ, chờ ngày mai mẹ đi tìm một chỗ rửa chén kiếm tiền, lại mua đồ ăn cho con.”

Thuần Vu Tức: “……” Có nhất định phải diễn nhiều như vậy sao?

hắn ho khan một tiếng, đoan trang ngồi ở trên ghế sô pha đơn, rút di động ra gọi cơm hộp, “đã đói bụng thì làm sao ngủ được, tôi gọi cơm hộp cho hai người, các người muốn ăn cái gì?”

Quách Tiền: “KFC!”

Quách Nhung: “Buổi tối rồi còn ăn thực phẩm chiên dầu gì, không được!”

Thuần Vu Tức: “Ừm, mẹ con nói đúng, đã trễ thế này, ăn thực phẩm chiên dầu xác thật không tốt lắm a.”

Quách Nhung: “Đúng rồi, bữa ăn khuya nên ăn tôm hùm đất, phiền toái gọi bốn cân đi.”

Thuần Vu Tức: “……?”

Quách Nhung: “Tôi còn muốn hai chai bia lạnh.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.