Nữ Chính, Đừng Tưởng Tôi Sợ Cô!!!

Chương 13: Chương 13




Âu Thiên Lãnh ngồi trong thư phòng của mình, sắc mặt âm trầm nhìn số tài liệu trước mặt. Âu Tử Kỳ ngồi bên cạnh sắc mặt đồng dạng cũng cực kém, đập mạnh tay lên bàn, nghiến răng nghiến lợi nói:

-Rốt cuộc thì Nam Cung gia và Diệp gia muốn gì đây? Cư nhiên cùng nhau hợp tác chèn ép chúng ta.

-Xem ra chúng ta cần cùng hai nhà này nói chuyện cho rõ ràng rồi. - Âu Thiên Lãnh híp mắt nói, sâu trong đáy mắt toát lên sự phẫn nộ đến tột cùng.

Cửa phòng chợt mở, hai cha con Âu thị quay đầu lại nhìn, trông thấy là Âu Tử Tuyết sắc mặt mới khá hơn một chút. Âu Tử Tuyết bưng khay trà vào, rót ra hai ly cho hai người, nói:

-Ba, anh hai, uống chút trà đi.

Hai người cầm tách trà lên, một hơi uống sạch, tâm trạng cảm thấy khá hơn không ít. Âu Tử Tuyết lúc này mới hỏi:

-Ba, anh hai, công ty có chuyện gì à? Nói cho con nghe được không?

Âu Tử Kỳ không dám nhìn thẳng cô, lấp lửng trả lời:

-Không có gì đâu. Tiểu Tuyết, em về phòng ngủ đi, anh và ba cần bàn việc một chút.

Âu Tử Tuyết biết bản thân không giúp được gì, đành ngoan ngoãn trở về phòng, trong lòng âm thầm suy đoán, có lẽ là đám nam chủ đang giở trò. Cô phải nhanh chóng tìm cách lật mặt nữ chủ mới được, bằng không thì Âu thị chắc chắn sẽ phá sản.

Trong một nhà hàng năm sao sang trọng, Lục Sắc Vi vẻ mặt ngọt ngào ngồi đối diện một người đàn ông trẻ tuổi vô cùng tuấn tú. Người đàn ông này thần sắc thoạt nhìn có điểm lơ đãng, không biết đang nghĩ gì. Lục Sắc Vi dường như cũng đã nhận ra người đàn ông này không hề chú ý đến mình, đáy mắt loé lên mấy phần tức giận, nhưng rất nhanh liền đổi thành vẻ mặt ngây thơ, hỏi:

-Ngạo, anh đang nghĩ gì vậy?

À vâng, người đàn ông đang ngồi ăn cùng Lục Sắc Vi chính là Nam Cung đại thiếu của Nam Cung gia - Nam Cung Ngạo. Nam Cung Ngạo nghe gọi thì giật mình, mỉm cười trả lời:

-Không có gì. Anh nghĩ tới chút việc trên công ty thôi. Anh phải đến công ty, em cứ ở đây ăn đi nhé.

Dứt lời liền đứng dậy bỏ đi. Lục Sắc Vi sắc mặt cực độ âm trầm, hai tay gần như vò nát tà váy, khiến cô nhân viên đứng gần đó cảm thấy lạnh cả người, trong lòng khinh bỉ một hồi. Loại hồ ly giả tạo thế này cũng lừa gạt được Nam Cung thiếu, đúng là ghê gớm. Không được, cô phải tìm cách báo cho Nam Cung thiếu việc này.

Lại nói, cô nhân viên này, cũng chẳng phải loại đàn bà không biết xấu hổ mong muốn trèo cao gì, chỉ là năm xưa cô nhân viên này năm xưa từng nhận ân của Nam Cung gia nên bây giờ muốn báo đáp mà thôi.

--- ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ----

Tại Âu gia, Âu Tử Tuyết cảm thấy không khí trong nhà có phần ngột ngạt, sắc mặt ba và anh hai luôn rất khó coi, vì vậy quyết định tự mình đi chợ nấu một bữa bồi dưỡng cho hai người. Nhưng cô vừa ra khỏi nhà chưa được bao xa thì một giọng nói quen thuộc vang lên, phun ra một câu thật đáng đánh đòn :

-Chị xinh đẹp ơi, chúng ta lại gặp nhau nữa rồi. Chúng ta thật có duyên nha. Đây là ông trời tác hợp thành đôi, chị đồng ý làm vợ em nha~~

Chủ nhân giọng nói này không ai khác chính là thằng nhóc Tiêu Nhân mà cô cứu được mấy hôm trước. Âu Tử Tuyết nghe xong trên trán xuất hiện mấy vạch hắc tuyến, cực kỳ thô bạo nắm lấy lỗ tai thằng nhóc, vặn một vòng tròn.

-Nhóc, có phải ít lâu không gặp, lỗ tai liền cảm thấy ngứa rồi không?

Tiêu Nhân vẻ mặt méo mó, thực sự là có điểm khóc không ra nước mắt rồi. Bình thường cậu nói như vậy, không phải đám nữ sinh xung quanh sẽ đồng loạt ôm tim ngất xỉu sao? Sao chị xinh đẹp lại không có chút phản ứng nào hết vậy? Lỗ tai đau đến mức sắp mất cảm giác luôn rồi. Nhưng mà cũng hay, giỏi như vậy mới xứng đáng với anh hai của cậu chứ!!!

Nghĩ thế, Tiêu Nhân lộ ra vẻ mặt lấy lòng, cười nịnh nọt, nói:

-Chị xinh đẹp, là em sai rồi, chị tha cho em đi.

-Đúng vậy, thằng nhóc này bình thường tôi có chút chiều chuộng nó quá mức nên mới như vậy. Tôi thay mặt nó xin lỗi cô.

Âu Tử Tước ngước mặt lên nhìn. Đó là một người đàn ông vô cùng tuấn tú, đường nét trên khuôn mặt dịu dàng mà ôn nhu, là một vẻ đẹp hoàn toàn khác với những người đàn ông mà cô từng gặp. Cảm giác người đàn ông này giống như là vầng thái dương vậy, bất kể là nụ cười hay ánh mắt cũng sẽ khiến người bên cạnh cảm thấy thật ấm áp. Đương nhiên, Âu Tử Tuyết là một ngoại lệ. Cảm giác ấm áp này nọ, cô đều không thấy, căn bản chỉ đang thưởng thức vẻ đẹp đặc biệt này một chút thôi.

Được rồi, cô cũng chẳng phải kẻ hẹp hòi hay thù dai gì, bàn tay buông lỗ tai Tiêu Nhân ra, đứng thẳng người dậy, đối diện với người đàn ông nọ, ánh mắt nhìn thẳng vào hắn, không chút úy kỵ, sợ hãi hay ngượng ngùng. Có chăng chỉ là một chút tò mò cùng hứng thú mà thôi.

Tiêu Nhân chạy đến bên người đàn ông, kéo hắn về phía cô, cười hì hì giới thiệu:

-Chị ơi, đây là anh hai của em, tên là Tiêu Lãm. Anh của em có phải rất đẹp trai không?

Âu Tử Tuyết gật gù cái đầu thừa nhận, trong đầu cũng bắt đầu hiện lên tư liệu về người này. Tiêu Lãm, chủ nhân thần bí của tổ chức Dark - nơi tập trung những quái tài hoặc kẻ thù sáu đại gia tộc trên khắp thế giới, thế lực hắc đạo chỉ sau Nam Cung gia, nhưng thế lực kinh tế chưa lớn lắm, vẫn còn kém xa sáu đại gia tộc, cho nên không được quá nhiều người chú ý tới tổ chức này. Ai mà ngờ chủ nhân của Dark lại là một người trẻ tuổi thế này nhỉ?

Tiêu Nhân thấy Âu Tử Tuyết gật đầu thì nghĩ là cô vừa mắt anh trai mình, vội vàng nói:

-Vậy chị lấy anh em đi, làm chị dâu của em nhé!

Âu Tử Tuyết cả người cứng đờ, ngay lập tức tặng cho thằng nhóc một cái cốc trời giáng, lại hung hăng mắng cho một trận, sau đó bực bội bỏ đi. Tiêu Lãm đối với Âu Tử Tuyết dường như cũng có điểm hứng thú, liền đưa bức danh thiếp cho cô, sau đó dắt Tiêu Nhân trở về. Âu Tử Tuyết cũng chẳng thèm để ý, chỉ tùy tiện nhét tấm danh thiếp vào túi áo, sau đó nhanh chóng đi về phía siêu thị mua thức ăn. Lát nữa cô phải nấu một bữa đãi ba và anh hai rồi. Hi vọng sau khi ăn xong tâm trạng của họ sẽ tốt hơn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.