Nữ Chính, Đừng Xem Thường Ta

Chương 8: Chương 8: (tt)




Chiếc xe màu đen được dừng lại trước cổng của một căn biệt thự màu trắng.

Nếu bạn quan sát ở bên ngoài sẽ thấy: căn biệt thự được sơn màu trắng làm cho khung cảnh và không gian sáng sủa lại tươi trẻ. Khu vườn phía bên phải được trồng rất nhiều hoa hồng xanh , bên phía kia là một hồ bơi rộng, cùng với các loại hoa quý hiếm được người ta chăm sóc tỉ mỉ

Chiếc xe được dừng lại trước cửa chính, một người đàn bà đã qua tuổi tứ tuần, trên mắt còn những dấu chân chim hiện rõ.

Chắc là bà quản gia.

“Chào phu nhân cùng tiểu thư đã về. “Bà quan gia nói.

“Quản gia Linh, chồng tôi về chưa?”mẹ cô nói.

“Ông chủ đang uống trà trong phòng khách cùng thư kí Trần.” bà quản gia cung kính nói.

“Được rồi chúng ta vào thôi! Quản gia Linh ! Gọi người đem những thứ trong xe vào phòng tiểu thư đi.”

“Vâng! Thưa phu nhân.” Bà quản gia cuối đầu 45° nói.

“Tiểu My , cùng vào thôi!” Mẹ cô nắm vai cô nói.

“Vâng!”

Nảy giờ cô đang quan sát khắp ngôi nhà với vẻ choáng ngợp và xoa hoa của nó.

'Thật đẹp' cô nghĩ thầm.

Cô cùng mẹ bước vào thấy hai người đàn ông.

Một người dường như tuổi thanh xuân qua đã lâu nhưng lại không làm mất đi nét khôi ngô tuấn tú ngày xưa của ông. Trên người ông vẫn còn bộ comlê, trên mắt thì đầy quần thâm.

Chắc mấy ngày qua ông mệt mỏi lắm.

Và đó là ba cô.

Người còn lại chắc là thư kí Trần.

Mái tóc undercut, gương mặt như một bức vẽ được đấng sáng tạo ưu ái. Làn da sáng mịn làm con gái cũng phải ghen tị. Mặt chiếc áo sơmi trắng soắn tay, nhưng không làm mất đi bộ ngực sáu múi làm con trai hay con gái cũng phải thèm khát.

Soái ca!

Phía bên này anh cũng đang đánh giá vẻ đẹp của cô.

Mái tóc nâu mượt ngang vai, này lánh liễu, đôi mắt xanh ngọc bích cùng với đôi lông mi cong dài, chiếc môi nhỏ làm anh muốn nếm thử một lần.

Chiếc váy xanh không làm mất đi vẻ đẹp bên trong. Thân hình chữ S, đường cong 3 vòng là cánh đàn ông cũng phải khát khao muốn chiếm được.

'Thật đẹp'

Vừa suy nghĩ, anh vừa cảm nhận được dưới hạ bộ của mình đang dựng đứng lên.

'Bảo bối, em phải là của tôi' ý cười của anh vụt nhanh qua ánh mắt mà ngay cả cô cũng không nhìn thấy kịp.

“Tuyết My,con về rồi sao! Lại đây ngồi với ta nào.” Ba cô nói, tay còn vỗ vỗ vào chỗ ngồi bên cạnh.

“Vâng thưa ba!” Cô thoát khỏi suy nghĩ của mình , bước tới chỗ của baba cô.

Cô và baba cô ngồi đối diện thư kí Trần còn mẹ cô thì ngồi uống trà bên tay phải của baba cô.

“Tuyết My, đây là Trần Nhất Hy cũng là thư kí riêng của ta.”baba cô chỉ tay về phía thư kí Trần.

“Chào anh, tôi tên Hoàng Tuyết My!” Cô cười và nói với anh.

Khoan đã! Trần Nhất Hy chẳng phải là nam chính thứ hai của nữ chính hay sao?

Theo nguyên tác! Trần Nhất Hy thật ra là thiếu gia nhà họ Trần nhưng do anh ta muốn tự lập và làm những gì mình muốn nên mới làm thư kí cho baba cô.

Nguyên chủ lần đầu tiên gặp anh ta trong bữa tiệc của nữ chính và cũng từ lần đó nguyên chủ đã yêu anh nhưng anh lại yêu nữ chính. Nhưng rồi khi nguyên chủ biết thì cũng âm thầm chúc phúc nhưng nữ chính lại không buông tha cho cô.

Vào một ngày nọ, nữ chính gọi nữ phụ ra một khu sân nhỏ, hai người bắt đầu nói chuyện.

“Tôi nghe nói cô thích Hy caca thì phải” Liễu Ái Nghi vòng tay lại, càm ngướt lên cao ra dáng sang chảnh.

“Tôi...tôi...tôi...” nữ phụ nhút nhát nói.

“Không nói được chứ gì. Hừ! Tôi nói cho cô biết, Hy caca là của tôi mà những gì là của tôi thì cô đừng mong có. Haha! “ Liễu Ái Nghi độc ác nói.

“Tôi ...tôi không có ý đó mà!” Nữ phụ bối rối nói.

“Mày biết không, mày dù đẹp nhưng mày cũng như mẹ mày, một con điếm đi cướp người yêu của người khác!”

“Không bao giờ! Mẹ tôi không bao giờ cướp người yêu của người khác!” Nữ phụ nói.

Chát!

Một dấu tay in đỏ trên mặt nữ phụ.

Nhưng khi nữ chính thấy nam chính Trần Nhất Hy thì cô ta đở nữ phụ dậy, đánh một cái vào mặt mình, quỳ xuống nói.

“Xin cô, tôi và Hy caca yêu nhau thật lòng. Chúng tôi không làm gì sai hết, xin cô đó. Huhu!” Nữ chính giả vờ nặng vài giọt nước mắt ôm chân nữ phụ nói.

Chát!

Cái tát thứ hai in rõ trên mặt nữ phụ.

“Hoàng Tuyết My, tôi nói cho cô biết, cô nên loại bỏ cái tình yêu cô dành cho tôi đi. Và hôm nay cô cũng sẽ phải trả giá vì đã đánh tiểu Nghi. Hừ!” Anh ôm Liễu Ái Nghi đi.

Bây giờ tâm cô như chết lặng, một người mình yêu không tin mình còn những lời nói đó.

Nước mắt, nước mắt cứ lăn dài trên má và cơn mưa cũng ùa tới làm nước mưa hòa lẫn nước mắt.

Cô vẫn đang suy nghĩ theo kí ức của nguyên chủ mà mình có được.

Còn anh. Khi nhìn thấy nụ cười của cô.

Nụ cười của cô làm rung động trái tim băng giá của anh.

'Thật đẹp, thiên thần dành cho anh đây sao?'

Nhưng lúc đầu cô nhìn anh bằng ánh mắt say mê sao bây giờ lại hiện ra tia đau khổ, sợ sệt.

'Bộ anh làm gì cô sao?'anh đen mặt nghĩ thầm.

“Chào em, tôi là Trần Nhất Hy. Tôi có thể gọi em là tiểu My được chứ!”anh cười nói với cô.

Phụt!

Baba của cô đang uống trà thì phun ra hết!

'Tảng băng biết cười? ' ông nghĩ thầm.

Ông chưa bao giờ nhìn thấy thư kí Trần cười với một ai, cả ông cũng vậy! Mà hôm nay...

Có ý đồ gì đây!

Ông suy nghĩ đến đen mặt mà không biết người đối diện mình đang phát tán ra nguồn khí lạnh vì hứng chịu .

Vì đây là loại trà đen của Nhật bản nên áo anh bây giờ không còn nguyên vẹn như xưa, màu áo pha lẫn màu trà.

Anh còn đang tỏa ra nguồn khí lạnh thì bây giờ cô đang luốn cuốn lấy khăn giấy lâu người anh.

Anh nhìn xuống , thấy bảo bối đang loay hoay lau áo cho anh.

'Đáng yêu thật!' Anh mỉm cười vui vẻ nói.

Nhưng tay cô cứ ma sát vào người anh làm cho cậu nhỏ không đứng yên mà muốn thoát khỏi chiếc quần chật hẹp này.

“Anh không sao chứ?” Cô lo lắng hỏi.

“Ừ! Tôi không sao.”anh nói.

Ông bác nào còn đang suy nghĩ trong khi mama của cô cũng lau đi vết trà trên càm ông, thì ông cảm nhận được không khí nồng đậm' tình anh, tình em'

Khụ! Khụ! Khụ!

Ông ho khan vào tiếng phá vỡ bầu không khí lãng mạng.

“Thôi! Câu đi tấm và thay bộ đồ khác của ta đi. Tuyết My chắc con cũng mệt rồi, đi tấm rồi xuống ăn cơm. Mình à! Đi thôi.” Ông nói rồi cùng mama của cô đi về phòng.

Bây giờ chỉ còn mình cô với anh.

“Bây giờ anh đi theo quản gia Linh lên phòng thay quần áo. Chút nữa sẽ có người mang quần áo ngay cho anh” cô đứng dạy nói

Cô lần theo trí nhớ của nguyên chủ đi về phòng mình.

.....CÒN TIẾP :D

__________________________________

TA CẮT CHƯƠNG NHA ;P

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.