Nữ Chính Không Định Dọa Người

Chương 107: Chương 107




Dịch: Lãng Nhân Môn

***

Mai Nhất Minh cảm nhận sự lạnh lẽo trên cổ mình, rồi lại nhìn gương mặt hung thần ác sát của người đàn ông kia, khóc không ra nước mắt.

Quả thật bản thân đã dùng tính mạng của mình để đi nhờ xe rồi.

Cố Thăng sửng sốt trong tích tắc rồi mới hiểu chuyện gì đang xảy ra. Anh nhìn tên bắt cóc đang ngồi ghế sau cùng Nam Sơn, khuyên:

- Bình tĩnh, có gì từ từ nói.

Anh đưa mắt ra hiệu Nam Sơn mau rời khỏi đây.

Chợt anh nghe thấy người tài xế bên cạnh cất giọng u tối:

- Đừng nghĩ đến biện pháp ngu ngốc nào đó.

Gương mặt Cố Thăng nhìn sang tên tài xế được chỉ định đầy khiếp sợ, anh hoàn toàn không ngờ rằng tên này và tên bắt cóc là cùng một phe.

Xem chừng là không thoát ra ngoài được, nhất định là cửa xe đã bị khóa rồi.

Thấy Cố Thăng nhìn về phía mình, tên tài xế cởi quần áo thể thao rộng thùng thình ra, bên trong có thuốc nổ quấn rịt vào người:

- Tới đây, đánh tao đi!

Tỏ vẻ, mày động vào tao thử đi.

Cố Thăng thấy kinh ngạc, nhìn tình hình của hai kẻ này, rõ ràng là đã lập mưu từ trước mà không phải gây án ngẫu nhiên.

Anh đưa mắt liếc nhìn Nam Sơn đang ngồi ghế sau thì thấy cô trao cho anh ánh nhìn “anh an tâm, đừng lo cho em“.

Anh dần bình tĩnh lại, bắt đầu bàn kiều điện với bọn bắt cóc với thái độ ôn hòa nhã nhặn:

- Các ông muốn tiền phải không, tôi có. Đợt lát nữa tôi gọi điện thoại cho người nhà bảo bọn họ mang tới. Hai người có thể thả hai người kia về nhà được không, bọn họ đều vô tội.

- Bớt nói vô nghĩa đi.

Vốn dĩ gương mặt tên tài xế đang tỏ vẻ thật thà chất phác, bỗng chốc đã trở nên dữ tợn trong nháy mắt.

Ông ta nói:

- Bây giờ không đến phiên mày bàn điều kiện với tụi tao. Thả hai đứa kia xong, đợi đến lúc tụi nó thoát rồi đi báo cảnh sát đến bắt tao và Bưởi à? Lấy hết tất cả dụng cụng truyền tin hay đồ đáng giá gì ra hết đây.

Bưởi?!

Bọn bắt cóc này rất cẩn thận, có lẽ đây là biệt danh hòng không để người khác biết tên họ thật của chúng. Cố Thăng nghĩ, nói không chừng biệt danh của tên kia chính là Mận cũng nên.

Giở trò khôn vặt trước mặt đám cùng hung cực ác là hành vi không chút lý trí.

Bởi vậy, Cố Thăng bỏ di động, đồng hồ vào túi mà bọn cướp chuẩn bị sẵn. Nam Sơn dứt khoát hơn, cô bỏ bao tay của mình vào trong túi. Cô đang mặc một bộ lễ phục dài, vốn dĩ không có chỗ nào giáu đồ được, bọn bắt cóc cũng không muốn lục soát thân thể cô.

Còn gã đeo xích vàng thì cũng tháo xích vàng, điện thoại, túi tiền cho vào trong túi.

Bọn bắt cóc vẫn còn lo nên lục soát cả người gã.

Bưởi nhìn đồ trong túi với vẻ hài lòng, song thái độ vẫn hung ác như cũ:

- Đừng giở trò gì ra, kẻ thiệt thòi cũng là tụi mày thôi, chớ trách anh mày không nhắc tụi bây trước.

Hắn đeo bịt mắt cho ba người rồi nói với tên tài xế:

- Mận, trói người ngồi cạnh mày lại đi.

Cố Thăng:... tên Mận thật rồi kìa. Đầu năm nay, bọn bắt cóc đặt biệt danh đúng là quá tùy ý.

Từ đây đến mãi về sau, nhất định là anh sẽ chẳng còn mấy thiện cảm với mấy loại trái cây như bưởi hay mận gì đó đâu.

Ba người bị trói, mắt không nhìn thấy gì, tay không thể cử động, chỉ có thể ngoan ngoãn để bọn cướp chi phối.

Xe khởi động, thay đổi phương hướng đến một con đường mà cả Cố Thăng lẫn Nam Sơn đều không biết.

Nam Sơn cảm giác gã đàn ông cạnh mình đã run lẩy bẩy, bộ dạng cực kỳ sợ hãi.

Thời gian qua, cô và Cố Thăng đã dấn thân vào quá nhiều chuyện nguy hiểm, và cũng vượt qua cả rồi.

Cô tin rằng lần này cũng không có vấn đề gì.

Nhưng Cố Thăng sở hữu thể chất hút tai nạn thế này mà anh có thể sống đến giờ, đúng là không dễ chút nào.

Xe chạy rất lâu.

Lâu đến mức cách xa ồn ào của thành thị, cảm nhận được gió núi lạnh lẽo.

Tâm trạng hồi hộp đã vơi đi, cơn buồn ngủ dần dần kéo đến vì ngồi xe thời gian dài.

Nam Sơn say xe, cô cảm thấy cực kỳ buồn nôn.

Cố biết nếu đề nghị bọn bắt cóc dừng xe để cô nôn một hồi cho thoải mái rồi trở về là một chuyện mơ giữa ban ngày, đành phải nhịn thôi.

Từ con đường bằng phẳng dần đi đến đoạn gập ghềnh, dạ dày Nam Sơn càng thêm không thoải mái.



Xe dừng lại đột ngột, bọn bắt cóc giục đám người Cố Thăng xuống xe.

Nam Sơn tưởng đã đến nơi rồi, cô ngửi được mùi cỏ cây trong núi, cảm giác khó chịu nơi dạ dày cũng được giảm bớt phần nào.

Không ngờ ba người bọn họ lại bị xua đến chiếc xe khác, thì ra là đổi xe hòng che giấu dấu vết tốt hơn.

Sau khi người nhà họ Cố ý thức được Cố Thăng mất tích, họ nhất định sẽ báo cảnh sát. Để điều tra được tung tích của anh, chiếc xe này là một trong những manh mối điều tra quan trọng.

Dù sao Cố Thăng và chiếc xe cùng mất tích, chắc chắn cảnh sát sẽ điều tra rốt cuộc thì chiếc xe đã đi đến đâu.

Xe khởi động, đi về một nơi xa lạ.



Lại đi thật lâu, đám người Cố Thăng bị tống xuống xe, bọn họ thất tha thất thểu lên lầu.

Đợi đến khi bọn họ được tháo bịt mắt thì phát hiện mình đang ở trong một gian phòng, cửa sổ đã bị phong kín bằng mấy thanh gỗ nhằm đảm bảo đám Cố Thăng không thể leo cửa sổ trốn đi.

Đây là một gian phòng ngủ, ngoại trừ hai chiếc giường ra thì chẳng còn gì khác, căn phòng hết sức trống trải.

Điều đáng mừng chính là bên cạnh căn phòng có một nhà vệ sinh.

Nam Sơn nhìn sang chiếc giường gần cửa sổ, tấm chăn có hoa văn hơi hé ra, dường như đang có người đang ngủ ở đó.

Bưởi chịu trách nhiệm trông coi bọn họ, còn Mận đã không thấy đâu nữa.

- Bọn mày ngồi xuống úp mặt vào tường.

Bưởi ra lệnh.

Hôm nay người ta là dao thớt, mình là thịt cá, ba người Nam Sơn chỉ có thể nghe lời.

Lát sau, cô nghe thấy tiếng xích sắt kéo lê trên mặt đất, thì ra Mận đã đến.

Mận bảo Cố Thăng đứng lên trước rồi đeo chiếc còng vào chân anh, còng này nối cùng với dây xích rất dài đang được mắc cố định vào chân giường.

Sau đó, Nam Sơn và gã đeo xích vàng cũng bị còng.

Im lặng một lúc, Mận mới nói:

- Từ đây về sau, phạm vi hoạt động của tụi bây là căn phòng này. Chỉ cần bọn mày ngoan ngoãn, tao sẽ không làm khó dễ tụi bây.

Ông ta nói với Cố Thăng bằng giọng điệu mềm mỏng:

- Giám đốc Cố, có muốn nói gì với người nhà của mày không? Tao và Bưởi sẽ thay mày chuyển lời đến bọn họ.

Tiếp đó, Mận lấy ra chiếc điện thoại từ trong túi áo, mở ghi âm rồi nháy mắt với Cố Thăng, ý bảo anh nói vài câu đi.

Cố Thăng mím mím môi, nói:

- Con và Nam Sơn bị bắt cóc rồi, bọn họ có yêu cầu gì thì mọi người cứ cố gắng thỏa mãn hết mức. Quan trọng nhất là mau chóng cứu bọn con ra ngoài.

- Đúng là rất thức thời.

Mận đưa mắt nhìn sang Nam Sơn, ông ta biết cô là bạn gái Cố Thăng. Bọn họ lập kế hoạch bắt cóc Cố Thăng, còn Nam Sơn chỉ là tiện thể, bọn họ không có ý muốn vơ vét tài sản người nhà cô.

Tiền chuộc một mình Cố Thăng đã đủ rồi!

Bưởi nhìn sang gã đeo xích vàng đang ở trong góc, hỏi:

- Tên gì đây?

- Mai... Mai Nhất Minh.

Mai Nhất Minh cất giọng run run trả lời.

Hắn ngồi xuống ra lệnh:

- Mày cũng nói vài câu với người nhà đi.

Bưởi nhìn gã đàn ông trước mặt mình, ăn mặc cũng ra dáng nhà giàu lắm, mới vừa rồi còn cướp được dây xích vàng cực kỳ to.

Tuy Mai Nhất Minh là người nằm ngoài kế hoạch nhưng có thể kiếm thêm được một khoản lời nữa.

Mai Nhất Minh không dám nhìn hắn, cố lấy hết can đảm nói:

- Nhà tôi không có tiền đâu, chỉ là gia đình bình thường mà thôi. Nhà tôi còn đứa em trai...

- Không có tiền mà đeo dây xích vàng to thế à?

Bưởi cắt ngang lời nói của gã, hắn chất vấn với vẻ không kiên nhẫn.

- Tôi mua vòng cổ này trên taobao ấy, nếu ông không tin thì dùng đá nhám chà lên thì biết ngay, lớp mạ vàng sẽ tróc ra ngoài.

Giọng nói của Mai Nhất Minh yếu hẳn đi.

Nghe thế, sắc mặt Bưởi trở nên khá khó coi.

Hắn lấy dây xích vàng ra rồi miết xuống đất chẳng chút thương tiếc.

Chưa được ba giây, màu vàng trên dây xích đã mất đi, để lộ màu sắc vốn có của nó.

- Tôi đâu có nói dối đâu!

Mai Nhất Minh nói tiếp:

- Tôi không có thứ mà mấy ông muốn đâu, có thể tha mạng cho tôi được không? Tôi chỉ là người qua đường vô tội muốn đi nhờ xe mà thôi.

- Không được.

Bưởi cự tuyệt, thả tên này về để báo cảnh sát à? Hắn cũng không ngu vậy đâu. Bưởi tròng chiếc xích vàng vào cổ Mai Nhất Minh lần nữa:

- Tự mày mang cái vòng này đi.

Nói xong, Mận và Bưởi đi ra ngoài, trước khi đóng cửa, bọn chúng cảnh cáo đám người Cố Thăng:

- Ngoan ngoãn nghe lời ở đây đi, đừng nghĩ ra mánh lới gì đó. Đợi đến khi người nhà Cố Thăng và Từ Á Vu giao tiền chuộc xong, sẽ thả bọn mày đi ngay.

Nghe thấy tên của một người đàn ông lạ hoắc từ miệng của Mận, Nam Sơn nhìn về phía chiếc giường, xem ra có một người khác bị bắt cóc đang nằm ở đó.



Chờ khi bọn chúng đi rồi, Mai Nhất Minh hỏi ý kiến Cố Thăng:

- Chúng ta làm sao bây giờ?

Cố Thăng trầm mặc, ngồi xổm xuống nhìn còng dưới chân mình. Với năng lực của anh hoàn toàn có thể tháo còng ra chẳng trở ngại gì.

Nếu bọn bắt cóc cho phép mọi người hành động tự do trong căn phòng này, Nam Sơn liền dò xét toàn bộ gian phòng.

Cô đánh giá cẩn thận chung quanh hết một vòng rồi hạ giọng nói với Cố Thăng:

- Tất cả các cửa trong căn phòng đều bị niêm phong hết rồi, ngay cả WC cũng thế.

Cô ngừng lại rồi nói tiếp:

- Hơn nữa, trong phòng không có đồ vật gì có thể làm vũ khí sử dụng.

Gian phòng trống hoác, trừ hai chiếc giường và một cái bồn cầu thì chẳng có vật gì khác.

- Ừ, anh xem thử coi có camera hay máy nghe lén gì không.

Năm xưa Cố Thăng đã từng học kỹ năng trinh sát nhằm phòng ngừa có người gắn máy nghe lén trong văn phòng anh mà bản thân anh không tự phát hiện ra được.

Anh đi một vòng quan sát chăm chú, thấy bể nước phía sau bồn cầu bị hủy, ổ điện đã bị tháo nhưng lại chẳng thấy những thứ như camera hay máy nghe lén gì cả.

Đương nhiên, cũng có thể anh không để ý đến một vài nơi.

Anh nói với Nam Sơn:

- Tạm thời không phát hiện ra.

- Lúc chúng ta nói chuyện, nhân tiện để ý một chút là được.

Cố Thăng gật đầu, bất chợt ôm lấy Nam Sơn, gác nhẹ chiếc cằm lên vai cô rồi nói:

- Thực sự xin lỗi em, để em phải lâm vào hoàn cảnh nguy hiểm thế này.

Anh hơi tự trách bản thân, rõ ràng đã đồng ý với bố mẹ Nam Sơn là sẽ chăm sóc cô ấy thật tốt.

Chưa được mấy ngày mà anh đã hại cô bị bắt cóc cùng mình.

Nam Sơn vỗ vỗ vai anh an ủi:

- Không trách anh được, bọn chúng chủ động tìm tới, có muốn đề phòng cũng không được.

Cô nói tiếp:

- Chúng ta rồi sẽ ổn thôi.

- Ừ.



- Á!

Tiếng thét không lớn không nhỏ vang lên, phá vỡ bầu không khí tĩnh lặng, đây là tiếng của Mai Nhất Minh.

Nam Sơn quay đầu, thấy Mai Nhất Minh đang che miệng, mắt mở to nhìn người trên giường đầy khiếp sợ:

- Ở đây... Sao ở đây lại có người?

Người đàn ông đang ở trên giường ngồi dậy, y đưa mắt nhìn Mai Nhất Minh, rồi quay sang đám người Cố Thăng, đáy mắt ánh lên tia sáng:

- Mấy người cũng bị bắt cóc hả? Tốt quá, có bạn rồi.

Y cất giọng hưng phấn, sau đó lại phát hiện ra mấy lời này không quá thích hợp nên sửa miệng:

- Có thể họp bàn tìm cách thoát khỏi đây rồi.

Cố Thăng và Nam Sơn biết có người trên giường từ lâu nên chẳng biểu hiện quá mức kinh ngạc.

Anh và Nam Sơn ngồi đối diện với y, hỏi:

- Cậu tên gì? Bị bắt tới đây bao lâu rồi? Sao lại bị bắt?

Y giơ hai ngón tay đáp:

- Hai ngày rồi.

Y tự giới thiệu mình:

- Tôi tên Từ Á Vu. Hai ngày trước tôi đến quán bar chơi, lúc tỉnh lại thì phát hiện mình ở đây rồi. Bọn bắt cóc đã ghi âm giọng của tôi rồi. Nhà tôi mở công ty nên tiền nhiều lắm, phỏng chừng người nhà tôi đã chuẩn bị tiền chuộc xong để giao dịch với bọn cướp.

Y vò đầu bứt tóc:

- Tôi không tin bọn chúng lắm, sợ chúng cầm tiền chuộc xong thì giết luôn con tin.

Y quay đầu, làm động tác cắt cổ.

Từ Á Vu vừa nói xong, Mai Nhất Minh đã khóc thút thít ở trên giường.

Từ Á Vu bực bội gắt:

- Khóc lóc như đàn bà con gái ấy, có còn là đàn ông không?

Mai Nhất Minh lau nước mắt, lớn giọng trả lời:

- Vốn dĩ người ta là nữ mà.

Hóa ra lại là nữ?!

Mai Nhất Minh vừa dứt lời, đám người Nam Sơn đã nhìn về phía cô, ai cũng sửng sốt.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.