Dịch: Lãnh Nhân Môn
Khoảng hai ba phút sau thì thùng gỗ dừng lại.
Phùng Cường cảm thấy mình đã lên đến mặt đất rồi. Hắn nghe ngóng cẩn thận động tĩnh bên ngoài nhưng chẳng thấy âm thanh gì cả.
Dạ dày hắn bắt đầu quay cuồng, hắn đã ngửi thấy mùi xăng thoang thoảng, có chất lỏng gì đen sì len lỏi vào trong khe hở của chiếc thùng.
- Đậu má!
Phùng Cường không nhịn được mà chửi tục một câu.
Hắn có phải con ngựa què đâu mà ngồi chờ chết thế này!
Phùng Cường dùng hết sức lực cả đời húc mạnh lên nắp thùng.
Cái nắp này vốn không phải là nắp của thùng gỗ nên bị bật ra rất nhanh.
Mã Tự Lý không ngờ Phùng Cường đã bị trói nghiến tay chân rồi còn phản kháng kịch liệt như thế.
Một tay gã cầm nắp gỗ, một tay nắm chặt nắm đấm, toan đấm Phùng Cường một phát cho hôn mê. Thế nhưng lại không dám chắc là Phùng Cường hôn mê rồi có ảnh hưởng gì đến hiệu quả của việc hiến tế hay không.
Phùng Cường làm bộ như tay vẫn bị trói rồi liều mạng lắc đầu, ánh mắt tràn ngập vẻ cầu xin.
Hắn đánh giá hoàn cảnh xung quanh mình, thấy cỏ dại cạnh miệng giếng thì biết là đây là sân sau của ngôi nhà kia rồi.
Khi nắm đấm của Mã Tự Lý sắp giáng lên mặt Phùng Cường, hắn nghiêng đầu đi rồi rút phắt con dao vẫn giấu sau lưng ra.
Ở thời khắc sống còn, Phùng Cường ngày thường không dám giết một con gà lại dám hung hăng cắt một nhát lên cổ tay Mã Tự Lý.
Mã Tự Lý ăn đu, lại thấy hắn còn cắt được dây thừng thì hơi trố mắt lên nhìn.
Tranh thủ mấy giây ngắn ngủi ấy, Phùng Cường phóng ra khỏi thùng gỗ rồi lảo đảo bò lết theo hướng có ánh sáng.
Mã Tự Lý cầm thùng gỗ đuổi theo.
Phùng Cường dốc hết sức lực chạy trốn, dù trước đây hắn chạy 1000m tệ lậu cỡ nào thì lúc này chắc chắn cũng giành được quán quân.
Hắn chạy vào nhà, thở hồng hộc.
- Cường Tử!
Lão Răng Vàng đang chốt ở cửa lập tức đứng dậy rồi hô lên vui mừng:
- Chú trốn được ra rồi, may quá!
Lão Răng Vàng nhanh chóng bước đến chỗ Cường Tử rồi đỡ hắn ngồi xuống.
- Mã Tự Lý, tên… hung thủ… ấy, hắn đang đuổi tới đây.
Phùng Cường vừa thở hổn hển vừa nói.
Lão Răng Vàng rót cho hắn một cốc nước:
- Uống tí nước thở đi đã.
Gã nói tiếp:
- Chúng ta đông thế này thì sợ gì y?
Phùng Cường nghe thấy cũng có lý, sau khi uống một ngụm nước thì trái tim đang đập điên cuồng cũng bình tĩnh lại.
Cố Thăng không yên lòng. Anh cho rằng tên hung thủ Mã Tự Lý kia dám quang minh chính đại đuổi theo tới đây thì hẳn phải có gì đó làm chỗ dựa mới không e ngại gì như thế.
Anh tìm chiếc cờ lê trong túi, đưa cho Nam Sơn rồi bảo:
- Nếu tôi không để ý được cô thì nhất định cô phải bảo vệ mình an toàn đấy.
Nam Sơn cảm động gật đầu:
- Anh cũng thế.
Cố Thăng cũng không yên tâm về Tiểu Mi, nhưng lại thấy Tiểu Mi cầm trong tay một con dao quắm rồi vỗ ngực nói:
- Anh cứ chiến đấu đi, để em bảo vệ Nam Sơn cho!
Cố Thăng:
- …
Tiểu Mi lấy con dao quắm kia từ một nhà làm nông để mở đường vào đây, không ngờ bây giờ nó lại có tác dụng.
Mã Tự Lý một tay cầm thùng gỗ, tay kia xách một cây đại đao rất dài, đứng sừng sững ở cửa ra vào.
Dáng người to cao chỉ nhìn thôi đã thấy đáng sợ.
Cố Thăng và Lão Răng Vàng liếc nhau một cái: Không ổn!
Lão Răng Vàng xách một chiếc ghế lên, Cố Thăng cầm gậy gỗ, Tôn Nhược Hiên đứng bên cạnh không biết phải làm gì, cuối cùng cầm lấy chiếc liềm dựng ở mé tường.
Cố Thăng nhìn nhóm Nam Sơn ở sau lưng rồi nói:
- Các cô chờ ở đây, chạy được thì phải chạy ngay.
- Cường Tử, chú cũng ở trong này chờ với Nam Sơn đi.
Lão Răng Vàng dặn dò.
- Tôi là đàn ông, tôi cũng muốn chiến đấu!
Phùng Cường nói.
Lão Răng Vàng gật đầu:
- Ừ, anh biết, trách nhiệm của chú là bảo vệ mấy cô ấy.
Phùng Cường: nghe thì có lý đó, mà sao cứ cảm thấy có chỗ nào sai sai.
Dứt lời, Cố Thăng và Lão Răng Vàng cùng lao về phía Mã Tự Lý.
- Chúng tôi có thể giao mấy con rối bóng cho anh, anh…
Chưa đợi Lão Răng Vàng nói xong thì Mã Tự Lý đã ngắt lời gã. Thái độ gã rất cứng rắn:
- Tao muốn cả rối bóng, và cả mạng của chúng mày.
Tuyệt không chừa đường sống nào cho họ hết.
Vừa thấy cứu tinh đến thì Trần Lâm bị trói gô trên ghế đã cười híp mắt:
- Cứu tôi mau!
Mã Tự Lý liếc cậu ta:
- Đồ ăn hại!
Lúc này đám Nam Sơn đang ở trong phòng khách, mà Mã Tự Lý và Trần Lâm lại ở phòng ăn, họ không thể ngăn cản Mã Tự Lý cứu Trần Lâm được.
Trần Lâm được cởi trói thì lắc cổ mấy cái rồi cũng xách một chiếc ghế lên.
- Rốt cuộc anh là ai?
Lão Răng Vàng nhìn chằm chằm vào Mã Tự Lý:
- Có quan hệ gì với chủ nhà này?
Mã Tự Lý cười ngông cuồng:
- Để tao cho chúng mày chết rõ ràng vậy. Tao là Mã Tự Lý, mẹ tao từng làm vú em ở đây một thời gian.
Lão Răng Vàng nghe xong thì suy nghĩ một chút, vậy là gã hiểu rồi: Vú em của Liễu tiểu thư cũng trốn ở nhà họ Cừu ra, xem ra bà ta cũng biết được không ít bí mật.
Nếu nghĩ sâu hơn một chút thì có lẽ Liễu tiểu thư không hề tự sát, mà là bị bà vú này giết chết. Bà ta không mang mấy con rối bóng đi chắc là vì sợ mình không trấn áp nổi chúng nó mà thôi.
- Vì một thứ hư ảo không biết thực hư thế nào mà làm chuyện độc ác trái lẽ trời thế này thì không tốt lắm đâu.
Cố Thăng muốn thuyết phục y:
- Chẳng phải anh muốn tiền sao? Tôi có.
Mã Tự Lý nhếch mép cười:
- Muộn rồi.
Y đi từng bước tới gần Cố Thăng.
Lão Răng Vàng thấp thỏm nhưng không lùi bước. Gã hỏi:
- Cậu thấy chúng ta nắm được bao nhiêu phần thắng?
- Mười phần.
Cố Thăng đáp không hề do dự.
- Hả?
Tôn Nhược Hiên khó hiểu.
Cố Thăng giải thích:
- Bình thường nhân vật phản diện toàn chết vì nói nhiều.
Nhìn tình hình vừa rồi, Mã Tự Lý nói rõ là lắm.
Lão Răng Vàng:
- …
Nhóm Cố Thăng và Mã Tự Lý lao vào đánh giáp lá cà.
Mã Tự Lý chém thẳng về phía Lão Răng Vàng, Lão Răng Vàng dùng ghế chắn trước mặt.
Lưỡi dao sắc lẹm, Mã Tự Lý lại dùng sức cực mạnh, chiếc ghế bị bổ đôi thành hai nửa một cách dễ dàng.
Đúng lúc này, Cố Thăng phang một gậy lên đầu y.
Thân mình Mã Tự Lý lảo đảo một cái, trán chảy máu ròng ròng. Gã nhìn về phía Cố Thăng.
Cố Thăng không nao núng, khi Mã Tự Lý chém về phía anh, anh nhanh chóng nghiêng người rồi gõ một gậy nữa vào chân gã.
Mã Tự Lý bị đau, đầu gối hơi cong xuống.
- Chúng mày tự tìm đường chết đấy!
Y nghiến răng nghiến lợi rặn ra vài chữ rồi lại ra tay. Mã đao giơ lên cao chém thẳng về phía Cố Thăng, Cố Thăng nhanh tay giơ gậy gỗ lên cản lại.
Nhưng lần này Mã Tự Lý dùng sức rất mạnh, thế như chẻ tre, chém đôi gậy gỗ cơ hồ không gặp trở ngại gì. Cố Thăng quyết định nhanh chóng, bỏ gậy gỗ đi rồi lăn vài vòng trên mặt đất.
Lão Răng Vàng nhận con dao quắm của Tiểu Mi rồi xông lên.
Bên kia, Tôn Nhược Hiên và Trần Lâm đang đánh với nhau, cả hai có thể nói là ngang sức ngang tài.
- Nam Sơn…
Tiểu Mi và Phùng Cường cùng hô lên.
Giữa lúc nước sôi lửa bỏng, Nam Sơn nhắm thẳng về phía Mã Tự Lý, chỉ cầm một mảnh gỗ để bảo vệ mình.
Lúc này Mã Tự Lý đang đấu cùng nhóm Cố Thăng nên không rảnh để bận tâm tới cô. gã cũng chẳng buồn để cô vào mắt.
Nam Sơn vỗ nhẹ lên vai gã một cái.
Bả vai Mã Tự Lý chẳng đau chẳng ngứa. Gã mỉm cười đầy mỉa mai.
Châu chấu đá xe, con gái đánh nhau nhẹ như đùa, gã chẳng buồn quan tâm.
- Nam Sơn, cô đang làm gì thế, mau rời khỏi chỗ này ngay đi!
Mã Tự Lý luyện võ, lại có thêm vũ khí trợ lực, sức chiến đấu mạnh mẽ vô cùng.
Trên đùi Lão Răng Vàng đã trúng một đao, Cố Thăng không có thời gian để ý đến Nam Sơn nữa, chỉ có thể liều mạng thu hút sự chú ý của Mã Tự Lý, không để cho gã chạm tới cô.
Nam Sơn chạm được vào Mã Tự Lý rồi thì mau chóng chạy về chỗ Tiểu Mi đang đợi.
- Nam Sơn Sơn, chị làm gì thế, em sợ chết đi được.
Tiểu Mi lo lắng hỏi.
Nam Sơn hít sâu một hơi rồi đáp:
- Bảo vệ chị nhé.
Tiểu Mi trợn tròn mắt chẳng hiểu sao cô lại nói thế, chỉ biết ngây ra đáp một tiếng “Vâng”.
Và rồi cô thấy Nam Sơn nhắm mắt, cắn răng, lao thẳng đầu vào cột nhà.
Chuyện xảy ra quá nhanh, khi Tiểu Mi ý thức được cái gì vừa diễn ra thì Nam Sơn đã ngã xuống đất rồi.
Mọi người:
- …
Rốt cuộc đây là vụ gì? Chủ động dâng đầu cho địch à?
Mã Tự Lý thấy thế thì phá lên cười:
- Đám cặn bã chúng mày còn không mau ngoan ngoãn tự sát như con bé kia đi. Rơi vào tay tao thì kết cục là sống không bằng chết đấy.
- Lũ cặn bã, chịu chết đi!
Gã hô to một tiếng rồi phóng về phía Lão Răng Vàng.
Lão Răng Vàng bị đánh ngã xuống đất, lưỡi đại đao của Mã Tự Lý sắp chém ngay xuống đỉnh đầu Lão Răng Vàng. Gã nhắm chặt mắt lại, từ bỏ chống cự, chỉ mong được chết cho sảng khoái.
Thế nhưng đao của Mã Tự Lý đột nhiên lại xoắn lên như cuộn bánh cuốn.
Quay tròn, quay tròn, quay mãi không ngừng.
- Chuyện… chuyện gì đây?
Mã Tự Lý kinh hãi nhìn thanh đao trong tay, vẻ dương dương tự đắc trong mắt đã biến mất không thấy tăm hơi.
Ngay khi Nam Sơn ngất đi thì cô đã vào trong cây đại đao của y.
Khi cô thấy nhóm Cố Thăng lâm vào thế yếu thì đã muốn cược một trận, mong mình có thể biến thành cây đại đao trong tay Mã Tự Lý.
May mà cô cược thắng.
Thấy thế, Lão Răng Vàng nhanh chóng bò dậy.
Vất vả lắm mới thoát chết được, Lão Răng Vàng cảm thấy hình như Lão Nha môn đang phù hộ cho mình.
Lão Răng Vàng là thanh niên thế kỉ 21, vốn dĩ gã không tin mấy chuyện ma cỏ. Gã tình nguyện đi làm một tay bác sỹ phụ sản chứ không muốn kế thừa tài nghệ của Lão Nha môn.
Nhưng bây giờ thì gã tin rồi.
Gã hạ quyết tâm phải học hỏi tinh túy của Lão Nha môn, tranh thủ đổi bộ răng vàng khè thành màu đen cho oách.
Mã Tự Lý không tin ma quỷ. Gã lắc lắc đao, thế nhưng không những không trấn áp được nó, mà mũi đao lại còn quay ngược lại đâm về phía gã.
Gã không thể không buông đao rồi mắng nhỏ một tiếng:
- Xúi quẩy.
Phía bên kia, Tôn Nhược Hiên ôm nỗi hận ngùn ngụt mà đánh với Trần Lâm. Bình thường nhìn cậu gầy yếu là thế, vậy mà hôm nay lại bộc phát sức mạnh phi thường, dần cho Trần Lâm không còn sức chống đỡ.
Trần Lâm bị ép cho ngồi bệt xuống đất xin tha.
Dù vậy, Tôn Nhược Hiên vẫn hung hăng nện cho cậu ta mấy đấm.
Mã Tự Lý tay trần đánh giáp lá cà với Cố Thăng, miễn cưỡng giữ được thế hòa.
Trong lòng gã lại nghĩ: Thì ra cây đại đao này mới là bảo bối có linh tính, bao giờ thu phục xong đám giẻ rách này, gã phải lấy nó đi rồi thắp ngày ba nén nhang mà thờ mới được.