Ninh Phong chịu đựng khoảng nửa phút.
Cuối cùng, thật sự không nhịn được mà bật cười thành tiếng.
Anh ta cười và chạy ra ngoài với mong muốn sống sót.
Chu Kình Hoán tức giận nhíu mày, “...........”
Khi hắn muốn hung hăng đánh Ninh Phong một trận, Ninh Phong đã nhanh chân chạy mất rồi.
Anh nắm lấy cây kẹo mút trên tay với nhiều cảm xúc lẫn lộn.
Ninh Phong trước nay chưa bao giờ dám lớn mật như vậy, đương nhiên cũng không nhạy bén như vậy.
Mệt mỏi, anh nghiêng đầu nhìn cô gái nhỏ dễ thương của mình.
Ừm, tất cả đều học được bởi tiểu khả ái này.
Trà Trà chớp mắt nhìn anh, vô tội nhìn anh, như đang hỏi: Sao vậy?
“!!!”
Ba giây sau.
Chu Kình Hoán đút đường vào túi rồi nhanh chóng rời đi, tay ôm mũi.
Trà Trà ngẩn ra, “..........Ngốc, Thất Thất, tại sao anh ta lại bỏ chạy?”
Thất Thất, [ Cái này..........Tôi không biết, có lẽ là đi tìm Ninh Phong! ]
“Này, quan hệ của bọn họ rất tốt, tình anh em.” Trà Trà ghen tị nói.
[ Ai nha m, Trà Trà, Chu giáo bá có tiểu phong tử, cô cũng có tôi nha! ]
“..........Nhưng tiểu phong tử là người, còn ngươi thì không phải.”
Bất ngờ không kịp chuẩn bị, Thất Thất đã bị đâm một đao.
Làm hệ thống là sai sao?
Nó muốn làm hệ thống sao?
Nó cũng muốn trở thành một con người a!
Nghĩ đến đó, Thất Thất oa oa khóc lớn.
Trà Trà xoa xoa hai tay, vẻ mặt bất an.
Thất Thất, Thất Thất như thế nào lại khóc?
Cô sờ sờ túi, rối rắm một hồi mới mới lên tiếng an ủi, “ Thất Thất đừng khóc, ngươi, sau này nếu ngươi có thể bò ra ngoài được, ta sẽ chia kẹo cho ngươi!”
Thất Thất càng khóc dữ dội hơn sau khi nghe lời này.
Trà Trà, “..........”
Sao cô luôn cảm thấy rằng Chu ca ca và Thất Thất đang lừa gạt kẹo mút của cô, nhưng tôi không có bất kỳ bằng chứng thuyết phục nào.
Cùng lúc đó.
Toilet.
Chu Kình Hoán rửa mặt bằng nước sạch, sau khi chắc chắn rằng mũi sẽ không chảy máu, mới yên lặng thở dài.
Anh ta thực sự bị chảy máu mũi trước bộ dáng ngoan ngoãn của cô ấy sao?
Anh cảm thấy rằng có lẽ chính sự xinh xắn nhỏ bé đã lén lút đầu độc anh?
Ninh Phong đứng bên, nghẹn cười đến sắp nội thương.
Xin lỗi, lần đầu tiên anh ấy thực sự thấy Chu ca chật vật như vậy.
Chảy máu mũi?
Hắn nghĩ rằng hắn có thể nhớ cái sự kiện này đến suốt đời.
Chu Kình Hoán tức giận trừng mắt nhìn hắn, “Muốn cười thì cười!” Trong lời nói, hơi có chút sa ngã.
Ninh Phong nhướng mày, vẻ mặt khó tin.
“Vậy thì tôi thực sự cười? Chu ca, anh không thể ghi vào sổ!”
Chu Kình Hoán, “..........”
“Đương nhiên, cho dù anh có ghi vào sổ để sau này tính, tôi cũng không sợ, bởi vì bây giờ tôi vẫn còn có chị dâu nha, tôi tin rằng chị dâu sẽ không thể trơ mắt khi thấy tôi bị anh đánh tàn.........”
Ninh Phong đặc biệt tự hào. Tương lai hắn sẽ hảo hào ôm chân của chị dâu, và hắn sẽ không còn phải như vậy lo lắng về việc Chu ca một lời không hợp liền động thủ.
Chu Kình Hoán lạnh lùng liếc hắn một cái, sau đó xoay người đi ra khỏi toilet.
Chính là Ninh Phong, nhìn chằm chằm bóng dáng, bất giác bật cười.
Không, hắn phải cười ngặt nghẽo một lúc.
Nở một nụ cười, hắn chợt nhận ra điều gì đó.
Ah?
Tại sao lại căng như vậy?
Luôn cảm thấy trong vô tình ăn không ít cẩu lương???
Ồ vâng, hắn vẫn là một con chó độc thân.
“.........” Hắn đột nhiên không muốn cười.
Chu ca của anh giống như cây vạn tuế cũng đều đã nở hoa, vì sao hắn vẫn còn độc thân?
Ninh Phong đột nhiên rơi vào nghi hoặc.
Không, hắn phải suy ngẫm về điều đó một thời gian.
Hắn phải quay lại hỏi chị dâu, trong nhà có chị em gái nào xinh xắn như cô không, cô có thể giới thiệu cho hắn!