Trà Trà từ từ ngước mắt lên và liếc nhìn nữ sinh đang khóc.
Khóc thật sự rất phiền.
Giáo hoa?
Cô dường như không quan biết người này.
Hừ, người không quan trọng, không quan trọng bằng kẹo của cô.
Chu Kình Hoán nhận thấy sự thiếu kiên nhẫn của cô gái nhỏ ở bên cạnh, vì vậy anh nhân cơ hội nói: “ Trà Trà, chuyện tiếp theo, tôi đến xử lý.”
Loại sự việc này, anh đến xử lý, vẫn là tương đối thuận tay hơn.
Hơn nữa nếu để Trà Trà đứng ra xử lý, về sau không chừng có một số kẻ ác ý dội nước bẩn vào Trà Trà của anh.
Vì vậy, tốt hơn vẫn là để anh ta động thủ.
Ngay sau đó, anh ấy nói thêm: “ Em yêu cầu cô ta trả lời tốt các câu hỏi, nhưng cô ta không muốn hợp tác cho lắm, đã như vậy, không cần lãng phí thời gian của em, em nghĩ thế nào?”
Nghe vậy, Trà Trà “ Em nghĩ những gì Chu ca ca nói có lý.”
Chu ca ca cho cô kẹo là một người tốt, vì vậy mọi điều anh ấy nói đều có lý.
Hơn nữa, những gì anh ấy nói là đúng, thật lãng phí thời gian.
Trì hoãn việc cô ấy ăn kẹo.
Vừa rồi cô gần như không kiểm soát được cảm xúc của mình.
Vậy thì để Chu ca ca giải quyết, đợi lát nữa cô mời Chu ca ca đi ăn cơm trưa.
Nga, nghĩ lại liền cảm thấy tuyệt vời!
Không chỉ cảm ơn Chu ca ca, mà cô ấy còn có thể ăn những món ăn ngon!
Thật hoàn hảo khi nghĩ về nó theo cách này!
Chu Kình Hoán nháy mắt với Ninh Phong, Ninh Phong vốn đã rất muốn thử từ lâu, không chút do dự đứng dậy đưa nữ sinh đang khóc đi ra ngoài.
Trà Trà sững người một lúc, nghiêng đầu nhìn Chu Kình Hoán, “Chu ca ca..........Tiểu phong tử là muốn đánh nhau sao?”
Chu Kình Hoán khóe môi khẽ nhích lên, anh không biết nên nói cái gì, nhưng nhất định sẽ không đánh nhau.
Ninh Phong không biết đánh con gái, nhưng nếu chuyện này xảy ra, anh nhất định phải tìm cách giải quyết.
Anh đang băn khoăn không biết nói thế nào, không chuẩn bị trước, giọng nói có chút quan tâm của Trà Trà vang lên, “Nhưng là Chu ca ca, em nghĩ anh mau đến đó đi, tiểu phong tử chỉ là đảm đương mặt ngoài, vạn nhất........Vạn nhất không đánh lại cô gái kia, thì làm sao bây giờ?”
Chu giáo bá,“.........Ân, tôi hiện tại liền đi qua ngay.”
Trà Trà của anh điểm chú ý vẫn khác người bình thường.
Về phần Ninh Phong?
Này yếu..........
Trà Trà nghĩ như vậy, nó vẫn còn khá tốt.
Anh ấy sẽ không nói nhiều.
Khi Chu Kình Hoán rời đi, bầu không khí trong lớp lại một lần nữa lâm vào yên tĩnh.
Không ai dám lên tiếng.
Ai có thể tưởng tượng được rằng có rất nhiều điều đã có thể phát sinh trong một tiết tự học?
Mà bọn họ cũng tận mắt nhìn thấy Chu giáo bá ôn nhu, nhưng cũng không dám đi ra ngoài khoe khoang, ôi, thật sự sợ hãi.........
Nếu mình nói bậy, cảm giác sẽ rất thảm.
Nhưng nói ra, chuyện này quả thực là nữ sinh kia có vấn đề.
Nhàng rỗi không có việc gì, mẹ nó bịa đặt lung tung.
À đúng rồi, giáo hoa cho chỗ tốt.......Ân, giáo hoa??? Giáo hoa!!!
Thế thì câu hỏi lại được đặt ra là, làm sao một nữ sinh xinh đẹp như vậy, lại có thể nghĩ không thông, mới có thể làm ra việc này?
Ây da, bọn họ đột nhiên bắt đầu tò mò, tính tình bát quái không thể nào kiềm chế được.
Đột nhiên, một tin đồn khác xuất hiện trong tâm trí.
Nghe nói trước đây Chu giáo bá và giáo hoa có quen biết?
Nhưng cả hai chưa bao giờ có bất kỳ sự lui tới nào với nhau, và không ai biết tin đồn này là thật hay giả.
Không biết tại sao trong đầu bọn họ âm thầm bổ não một sự kiện yêu hận tình thù kinh thiên động địa,
Chu giáo bá lạnh lùng hung dữ + vừa mềm mại vừa ngoan ngoãn Trà Trà + mỗi ngày đều bị đem ra tới Ninh Phong + giáo hoa Giang Vân Nhạn =???
Cho đến trưa, tan học.
Chu giáo bá và Ninh Phong trở lại phòng học.
Nữ sinh đã đi với bọn họ không thấy trở lại.
Mọi người không dám hỏi chuyện gì đã xảy ra, bọn họ thu dọn đồ đạc rời khỏi lớp học.
Trà Trà thậm chí không bận tâm về vấn đề này.
Trực tiếp đưa Chu Kình Hoán và Ninh Phong đi ăn cơm.
Ninh Phong ở bên cạnh vui mừng khôn xiết, “ Trà ca, cô thật sự muốn mời tôi đi ăn cơm sao?”
Thật vui vẻ a!
Trà ca mời hắn đi ăn cơm.
Trà Trà liếc nhìn hắn m, gật đầu, “ Đúng vậy, mời anh đi ăn cơm.”
Lập tức, cô lặng lẽ liếc nhìn Chu Kình Hoán.
Thấy hắn không phản ứng nhiều, phỏng chừng tiểu phong tử cũng không bị đánh.
Nhưng có lẽ, tiểu phong tử nhất định sẽ muốn thể diện, cho dù bị cô gái đó đánh đến khóc lóc cũng không nói ra.
Tiểu phong tử không muốn nói vì Chu ca ca muốn cho hắn thể diện, anh ấy cũng sẽ không nói.
Vì vậy, cô ấy sẽ coi như không có chuyện gì xảy ra!
[ Nga, Trà Trà quả thật là một người tốt! Suy xét cho Ninh Phong thật chu đáo!]
Có ký chủ tri kỷ như vậy, đi nơi nào tìm?
Thất Thất tràn đầy cảm khái khen ngợi cô.
“Ôi, Thất Thất, đừng khen ta nữa, ta sẽ xấu hổ đấy.”
Lần nào cô ấy cũng bị khen đến đầu óc choáng váng!
Trà Trà: Mặt xấu hổ.
Ba người họ đến một quán ăn gần trường, còn chưa có đi vào, đã bị người chặn lại.
Giang Vân Nhạn nhìn thấy Chu Kình Hoán, Ninh Phong và cô gái nhỏ đi giữa hai người từ xa, ba người hòa hợp, trông rất đẹp.
Ninh Phong là dạng người như thế nào cô ta không rõ ràng.
Nhưng Chu Kình Hoán, sao anh ấy có thể thân thiết với một cô gái nhỏ như vậy?
Khi có tin đồn trong trường, cô ta không muốn tin vào điều đó.
Sau đó, có nhiều tin đồn hơn, và những người xung quanh cô ta đã nhìn thấy nó, nhưng dù vậy, khi mô tả nó với cô ta, cô ta chỉ nghĩ đó là những người cố tình phóng đại lên.
Cho đến giờ phút này, cô ta tận mắt nhìn thấy hai người hòa hợp.
Cô ta cảm thấy tim mình như bị dao đâm.
“Chu Kình Hoán!” Cô theo bản năng kêu lên, trong giọng nói có chút tức giận.
Trong nháy mắt, cô ta đã nhận ra mình không liên quan gì đến Chu Kình Hoán, vì vậy cô ta nhanh chóng khôi phục lại bình tĩnh.
Giang Vân Nhạn buộc mình phải nở một nụ cười đúng mực, và nhanh chóng tiến lên phía trước hai bước.
“ Chú Chu vẫn luôn nhớ đến anh, nếu có thời gian anh có thể quay lại xem một chút, cũng đỡ phải luôn nào cũng nhắc đến anh............”
Trà Trà quay đầu lại, nghi hoặc nhìn Chu ca ca.
Nga?
Không có phản ứng?
Cô suy nghĩ một chút rồi hỏi: Chu ca ca, anh có quen biết cô ấy không?” Nếu có thì quên đi, nếu không biết............
Giang Vân Nhạn dừng lại lời nói, cô ta kinh ngạc nhìn Trà Trà.
Cô ta vẫn luôn giả vờ phớt lờ Bạch Trà, nhưng không muốn gặp một câu hỏi thẳng thắn như vậy.
Sau một chút suy nghĩ, cô ta cười giải thích.
“Tôi và Chu Kình Hoán là hàng xóm của nhau, tự nhiên là...........”
Chu Kình Hoán lạnh lùng mở mặt, “Không quen biết.”
Giang Vân Nhạn, “.............”
Bọn họ từ nhỏ đã là hàng xóm của nhau, anh ấy như thế nào có thể ở trước mặt Bạch Trà nói là không quen biết cô ta?
Đây không phải là ném mặt mũi của cô ta xuống đất sao?
Cô ta mở miệng, muốn nói cái gì nhưng lại không biết nên nói cái gì, tóm lại là đặc biệt xấu hổ.
Và sự bối rối này là do Chu Kình Hoán dành cho cô ta!
Xác định Chu ca ca cùng người cản đường này không có liên quan, Trà Trà nghiêng đầu, trực tiếp nhìn chằm chằm vào Giang Vân Nhạn, “Bạn học này, cậu đang cản đường, chúng ta đi ăn cơm, chúng tôi muốn đi vào ăn cơm, bạn như thế nào lại đứng đây che cửa nhà hàng? Không chỉ là trở ngại người ta kinh doanh, còn làm lãng phí thời gian của khách!”
Liền một nơi lớn như vậy, bị chặn hoàn toàn bởi giáo hoa và các chị em giáo hoa.