Thái độ học tập nghiêm túc của Chu Kình Hoán với Ninh Phong không chỉ làm nổi lên bầu không khí của lớp 10.
Thậm chí mỗi ngày, vẫn có nhiều người cố tình đi qua và nhòm ngó một chút.
Bọn họ muốn xem liệu hai người kia có như trong những lời đồn đại là quyết tâm sửa đổi những lỗi lầm trước đây và học hành chăm chỉ hay không.
Lần nào cũng có người hứng thú vội vàng chạy đến xem.
Cuối cùng, tất cả đều bị chịu đã kích đi trở về.
Vì tin đồn này là sự thật.
Thật còn hơn vàng.
Ai có thể tưởng được giáo bá trước đây sẽ biến hóa nhiều đến như vậy, bây giờ đã trở lại con đường học sinh ngoan???
Vì vậy, cuối cùng, tất cả học sinh đến xem Chu Kình Hoán chăm chỉ học tập, cuối cùng đều im lặng trở về thu dọn sách vở, chăm chỉ học tập.
Khá nhiều giáo viên ngạc nhiên, “!!!”
Thành thật mà nói, họ đều muốn thực hiện một chuyến tham quan.
Để nhiều học sinh nhìn thấy giáo bá đã chăm chỉ học tập, để tự nhìn lại bản thân và chăm chỉ học tập.
Rốt cuộc, điều này thực sự hiệu quả hơn việc họ chăm chỉ mỗi ngày để thuyết phục bọn trẻ học!
Nhưng ý tưởng này chỉ có thể là một ý tưởng.
Thực sự không thể để một đám người vay xem, bởi vì điều đó có thể ảnh hưởng đến Chu Kình Hoán.
Tuy nhiên, họ không thể đi tham quan, nhưng họ có thể ở lớp trên lớp mỗi ngày nhắc đến Chu Kình Hoán, ừm, đó là một đứa trẻ ngoan và chăm chỉ học tập!
Tất cả các học sinh, “................”
Thật mẹ nó kích thích!
Công thần Trà Trà, mỗi khi nghe nói điều này, đều cười đến ngọt ngào.
“Thất Thất, ta nghĩ ta thực sự quá lợi hại! Không chỉ để Chu ca ca học chăm chỉ, mà còn để rất nhiều người cùng nhau học tập chăm chỉ!”
[ Vâng vâng, Trà Trà là lợi hại nhất! ]
Thất Thất không ngờ rằng trời xui đất khiến lại dẫn dắt nhiều người chăm chỉ học tập như vậy.
A, dù sao, đó là một điều tốt!
Nghĩ đến gì đó, Trà Trà lại đột nhiên không vui.
Cô lặng lẽ lấy ra một viên kẹo, bóc vỏ ra rồi cắn một miếng.
“Thất Thất, tiến độ học tập gần đây của Chu ca ca khiến ta hơi buồn, ai nha, còn có tiểu phong tử...........”
Trà Trà thở dài.
Thất Thất, [...............]
Chu ca ca quả thật rất thông minh, hiểu biết nhiều, đọc một lần là biết.
Hoàn hảo với hai từ thiên tài.
Về phần Ninh Phong, tuy hơi khờ khạo nhưng tiến độ học tập của hắn cũng khá tốt.
Tuy nhiên, những ngày này dường như đã gặp phải một chút vấn đề.
Hắn không thể theo kịp rồi nhiều nội dung.
Tiểu phong tử không thể theo kịp, vì vậy cô ấy phải giúp giải thích.
Đang nói chuyện, Chu ca ca đột nhiên xuất hiện???
Vốn dĩ là thiên tài? Đùng một cái lại trở thành người bình thường?
Điều này khiến Trà Trà đặc biệt đau lòng.
Ban đầu, cô mong rằng Chu ca ca về sau sẽ dạy tiểu phong tử, nhưng bây giờ cô phải dạy cho Chu ca ca trước, rồi sau đó mới đến tiểu phong tử.
Oa, làm cho cô ấy mệt mỏi đến muốn khóc thật lớn.
Đang suy nghĩ, Chu Kình Hoán lại cầm đề đi đến đặt nó trước mặt Trà Trà.
Anh ta hạ giọng rất thấp, “Trà bảo?”
Trà Trà sửng sốt, sau đó lo lắng nhanh chóng nhìn xung quanh, thấy không có ai nghe thấy, cô lại nhìn Chu Kình Hoán.
“Chu ca ca! Không phải anh đã nói gọi em là Trà bảo khi không có người sao? Vừa rồi sao có thể gọi em là Trà bảo? Nếu bị nghe thấy được, sẽ rất mất mặt?”
Chu Kình Hoán: “............”
Nhịn xuống, không thể khóc.
Đây không phải là con gấu nhỏ của mình, đây là con vợ nhỏ của mình, con vợ nhỏ là để thương, không thể nặng lời, phải sủng, phải dỗ dành!
Khóe môi khó khăn anh cong lên, “Không ai nghe khi anh gọi em là Trà bảo, Trà bảo sợ cái gì?”