Sau khi Tô Kình Hoán đã thu xếp ổn thỏa thì đã là một lúc sau.
Bạch Trà vẫn chưa dậy.
Anh thở dài, trong mắt nhiều thêm vài tia ấm áp.
Chậm rãi đi về phía cô, định bế cô gái nhỏ lên lầu, nhưng lại sợ đem người đánh thức.
Anh suy nghĩ một chút, xoay người đi vào phòng bếp, định nấu một bữa trưa thật ngon.
Bạch trà trong mơ nhìn thấy một bàn đồ ăn ngon, mũi nhỏ hít hít, khắp nơi tràn ngập mùi thơm của đồ ăn.
Khuôn mặt vốn yên tĩnh đang ngủ say nay đã trở nên không còn yên tĩnh nữa.
Hai móng vuốt nhỏ buông gối ra, ở trong không khí quơ loạn.
Trong giấc mơ: Bạch Trà nhìn một bàn thức ăn trước mặt, nhưng không thể bắt được, thức ăn trước mặt dần trở nên trong suốt, rồi biến mất.
Bạch Trà vội vội vàng vàng.
Đột nhiên có một tiếng đập mạnh.
Cô từ ghế sofa ngã lăn xuống thảm.
“..........Ay da”
[ Trà Trà, cô không sao chứ?]
“Đau quá.” Bạch Trà sờ sờ đầu, giống như sưng lên rồi.
Hệ thống, [..........] ngay cả khi ngủ đều cũng có thể làm chính mình từ trên sofa ngã lăn xuống đất, cô thật sự không phải Trà Trà bình thường.
Tô Kình Hoán vừa định bưng đồ ăn tới bàn ăn trong phòng bếp, chợt nghe thấy tiếng động, nhanh chóng đặt đồ xuống đi nhanh ra phòng khách.
Nhìn thoáng qua đã thấy Bạch Trà đang ngẩn người ngồi dưới đất.
Dường như trên đầu còn có một cục sưng to như cái bánh bao, “.......”
Không cần cô lên tiếng, anh cũng có thể đoán được chuyện gì vừa xảy ra.
Anh thở dài, vừa đau lòng vừa tức giận, đi lên lầu lấy thuốc cho cô.
Khi Tô Thanh Hoàn lấy thuốc xong đi xuống lầu, thì trong phòng khách làm gì còn người nào, “......”
Trong bếp mơ hồ có tiếng động, anh bước tới xem xét, anh tức giận đến mức muốn đánh người.
Cô gái nhỏ đang ăn với khuôn mặt phúng phính, đôi mắt hồng đào xinh đẹp sáng long lanh, khuôn mặt thùy mị và cuốn hút, xinh xắn và quyến rũ, dễ thương và ngoan ngoãn.
“ Đợi chút nữa lại ăn, tôi giúp em bôi thuốc trước.”
Bạch Trà nghe vậy thì sửng sốt, động tác trên tay dừng lại, quay đầu kinh ngạc nhìn về phía Tô Kình Hoán đột nhiên xuất hiện.
“......” Nga, xong rồi xong rồi, ăn vụng bị phát hiện rồi.
Cô ngơ ngơ nhìn người đàn ông đang đi về phía mình, đem hai tay giấu sau lưng, hai mắt mở to, miệng mơ hồ nói: “ Oa, oa em, em không có ăn vụng..............”
Tô Kình Hoán đáy mắt mang theo ý cười, rất phối hợp gật đầu, “ Ân, em không có ăn vụng.”
Bạch Trà mặt nhỏ đỏ bừng, “Không được lặp lại lời nói của em.”
“ Ân, Không lặp lại lời nói của em.” Tô Kình Hoán tiếp tục trêu chọc cô.
Không có biện pháp, cô gái nhỏ quá đáng yêu, vừa nhìn đã muốn trêu chọc, giống như một con mèo lười, nhỏ nhắn mềm mại, nhưng đôi khi lại vung móng vuốt sắc bén về phía bạn.
Bạch Trà tức giận đem thức ăn còn trong miệng nuốt hết vào bụng.
Hừ hừ! Cô không bao giờ nói anh là người tốt nữa.
[ Trà Trà nói có........] đạo lý?
Không, không, không có đạo lý.
Hệ thống suy nghĩ một chút, im lặng im lặng, không nên nói thêm nữa.
Trong trường hợp này, nếu hai vợ chồng son cãi nhau, tốt hơn hết là nên im lặng, nếu không càng nói càng sai, chắc chắn sẽ bị mắng.
Ôm chặt mình, trong lòng sợ hãi.
Tô Kình Hoán cảm thấy đã trêu chọc đủ, nếu còn tiếp tục sẽ có ảnh hưởng không tốt, điều nay anh luôn hiểu rõ, anh cười cười nói: “ Ngoan, để tôi giúp em bôi thuốc trước, bôi thuốc xong, tất cả những món ăn này đều cho em.”
Bạch Chá trừng mắt nhìn hắn, trên mặt giống như viết rõ bốn chữ thật to: Em đang tức giận,
Chóp mũi nhỏ rung động, ánh mắt liếc nhìn về phía đồ ăn ngon Tô Thanh Hoàn làm.
Được rồi, mình sẽ giả bộ tức giận ba giây!
Một, hai, ba, hết giờ rồi.
“ Ân, đều nghe anh.”
Tô Thanh Hoàn cố nén cười đến nghẹt thở, cô gái nhỏ thật dễ dỗ.
Dùng đồ ăn là có thể dỗ dành.
Sau chuyện này, anh lập tức muốn đem người dấu đi, không để cho người khác có cơ hội chạm vào cô!