Nội tâm của hệ thống rất phức tạp, [.........]
Phản ứng của Bạch Trà gần như khiến người ta nghĩ rằng Tô Kình Hoán thực sự sẽ ăn thịt người.
Nhưng là........
Tô Kình Hoán là nam chủ, là nam chủ, sao có thể làm ra chuyện như vậy?
Đó chỉ có thể là do Bạch Trà đã tự bổ não.......
Hệ thống vừa đau lòng vừa hối hận, dường như nó trong lúc vô tình đã hố Tô Kình Hoán. . Truyện Thám Hiểm
Tô Kình Hoán cũng không nhận ra rằng cô gái nhỏ và anh ta hoàn toàn không cùng suy nghĩ.
Sau khi nói được vài phút, Tô Kình Hoán đột ngột hoàn hồn.
Anh nhận ra rằng anh không thể nói một lúc quá nhiều, anh có thể từ từ nói với cô ấy sau.
Tất nhiên, anh cũng sẽ tìm hiểu mọi sở thích của cô.
Lúc này, anh nghĩ, dường như sở thích của mình trở nên ít quan trọng hơn.
Hệ thống căng não vắt óc, nói rất nhiều, mới miễn cưỡng làm dịu xuống cảm xúc của Bạch Trà, [ Trà Trà, tôi thực sự là đang nói đùa, cô chưa quen với thế giới này, cô về sau sẽ dần dần biết được ánh mắt của anh ấy có ý tứ gì, đó không phải là ánh mắt muốn ăn thịt người, đó là đối phương có hảo cảm với cô, là thích, sau này cô sẽ biết!]
Bạch Trà, “...” Ta không tin!
Làm sao có thể có người đối tốt với người khác được như vậy?
Cha mẹ ruột của nguyên chủ còn cả ngày nhìn nguyên chủ sa sút chính mình.
Huống chi, cô và Tô Kình Hoán mới quen biết nhau không bao lâu?
Suy nghĩ của Bạch Trà rơi vào một vòng tuần hoàn vô tận.
Hệ thống gần như muốn đập đầu vào gối chỗ chết, tất cả đều là lỗi của cái miệng rẻ tiền của mình, trước khi Bạch Trà hiểu rõ thế giới này, nó không thể lại thản nhiên nói giỡn lung tung nữa.
Đột nhiên, trong đầu của hệ thống đột nhiên có một ý tưởng lóe lên, [ Trà Trà, hai ngày nữa cô sẽ bắt đầu đi học, cô nên cùng Tô Kình Hoán nói một chút nha!]
Dù nó có nói thế nào đi nữa thì cũng tốt bằng để chính Bạch Trà đi học và trải nghiệm cuộc sống, vấn đề hiện tại của cô chính là cô tiếp xúc quá ít người.
Bạch Trà hai mắt sáng lên, “ Hai ngày nữa em sẽ khai giảng, em trước một tiếng cho anh biết.”
Giọng nói nhẹ nhàng rơi vào tai Tô Kình Hoán.
“Bắt đầu đi học?”
Nga, đúng vậy, nguyên chủ năm nay mới học năm hai, hai ngày nay cô đã quên mất chuyện này.
“ Đến lúc đó tôi sẽ đưa em đi.” anh nói.
Trong lòng cân nhắc một chút, hình như khoảng cách từ nhà đến trường học của cô ấy có vẻ hơi xa, đi lại có chút bất tiện, hình như anh còn có một căn hộ ở gần Học viện điện ảnh, đến lúc đó, chuyển đến đó cũng được.
Bạch Trà hoàn toàn không biết, cô chỉ nói một câu, người nào đó đã sắp xếp mọi chuyện ổn thỏa.
Liên tiếp hai ngày, tâm trạng của Bạch Trà không ổn lắm.
Tô Kình Hoán đương nhiên chú ý tới.
Hỏi cô đã xảy ra chuyện gì.
Cô ấp úng nói với anh: Cô sắp phải đi học và cô chút khẩn trương.
Tô Kình Hoán, “...” Nếu không nhìn thấy ánh mắt né tránh của cô, anh thật sự sẽ tin lời cô.
Tô Kình Hoán và cô vốn không có cũng suy nghĩ, anh cân nhắc một chút, rồi chủ động đi tra xem tình hình ở trường học của Bạch Trà.
Ngay sau đó, anh cảm thấy rất có thể là lý do khiến cô cảm thấy khó chịu.
Buổi tối trước khi đi học.
Anh ta liếc nhìn Bạch Trà đang thu dọn quần áo trong phòng, nhìn vali lộn xộn, Tô Thanh không khỏi dùng ngón tay xoa xoa mí tâm.
“Không phải gấp như vậy đâu.” Anh thở dài, bước tới lấy quần áo trên tay cô, giúp cô thu dọn.
Bạch Trà trông có vẻ bình tĩnh, thật ra cô cũng không sợ anh đến như vậy.
Hệ thống đã nói với cô rất nhiều, và cô cũng cảm thấy suy nghĩ của cô có vấn đề.
Nhìn thấy động tác nhẹ nhàng gấp quần áo của anh, cô liền duỗi tay ra, học theo động tác của anh.
Ân, rất đơn giản!
Thấy cô học rất nhanh, Tô Kình Hoán lặng lẽ ngưng lại động tác.
Trong những ngày ở chung, anh phát hiện, cô có rất nhiều địa phương cùng với người bình thường không giống nhau.