Bạch Trà cầm con dao gọt trái cây, từng bước từng bước đi đến gần Mạnh Đồng Diệp.
Mạnh Đồng Diệp không thể lui nữa, vì phía sau cô ta là bức tường lạnh băng.
Cô ta mở to mắt nhìn Bạch Trà càng ngày càng gần mình, con dao gọt trái cây trong tay Bạch Trà, nếu như Bạch Trà thật sự động thủ, thì khuôn mặt của cô ta có thể biến thành đoá hoa đỏ máu.
Rõ ràng đó là một hành động nguy hiểm, nhưng bộ dáng của Bạch Trà trông rất vô tội.
Vào lúc này, Mạnh Đồng Diệp cảm thấy người trước mặt mình giống như một tiểu ác ma.
Thật ngây thơ!
Tưởng rằng Bạch Trà thanh khiết ôn nhu, mẹ nó gặp quỷ!
“ Cô, cô đừng lại đó!” Giọng của Mạnh Đồng Diệp run run, vì sợ con dao gọt trái cây vô tình rơi khỏi tay hung hăng đâm vào mặt cô ta.
Nhìn thấy bước chân của Bạch Trà không hề có ý định dừng lại, vào lúc khoảng cách giữa hai người chỉ còn nửa thước, tuyến phòng ngự tâm lý của Mạnh Đồng Diệp hoàn toàn sụp đổ, cuối cùng cô cũng không thể nhịn được nữa. cơ thể theo bức tường từ từ trượt xuống mặt đất.
Bạch Trà, bị bất ngờ bởi tiếng hét, từ từ dừng động tác trong tay.
“Tôi rõ ràng không có làm gì, cậu liền bị dọa thành như vậy, vậy tại sao tôi lại phải động dao kéo vào mặt của mình? Tôi không phải ngu ngốc.”
Bạch Trà giọng nói vẫn ngọt ngào như cũ, cô thu lại dao nhỏ, xoay người cất nó trở lại ngăn kéo.
Mạnh Đồng Diệp thực sự là một người kỳ lạ.
Cô nhỏ giọng thì thầm với Thất Thất, “ Ta nghĩ, ta về sau sẽ đối xử với cô ta tốt hơn một chút, vì tôi cũng muốn chăm sóc cho những đứa trẻ bị thiểu năng trí tuệ.”
Thất Thất, [........Lời này tôi vô pháp trả lời.]
“Điều mà cô ta không dám làm, cô ta làm nghĩ tôi sẽ dám làm đây?
Ai, tôi bất quá chỉ muốn cô ta cảm nhận được cảm giác dùng dao kéo như lời cô ta nói, nhưng tôi còn chưa làm gì, cô ta đã bị dọa sợ thành bộ dáng như vậy! “
Thất Thất, [.........]
[ Đừng rút dao ra! Không thể làm tổn thương người! ]
Thất Thất cảm thấy rằng cần phải cung cấp một số kiến thức pháp lý cho Trà Trà.
Vì vậy, sau khi Bạch Trà rời khỏi ký túc xá mà không do dự, lớp học nhỏ của Thất Thất lại bắt đầu!
Trong ký túc xá, Kiều Vi Vi và Mạnh Đồng Diệp một người trầm tư, một người tìm lại đường sống từ chỗ chết.
Mồ hôi của Mạnh Đồng Diệp gần như ướt đẫm quần áo, cho đến khi chắc chắn rằng bước chân thực sự ngày càng xa mình, cô ta mới run rẩy đứng dậy.
Cô ta đã hiểu tại sao lúc đi tìm Bạch Diên, Bạch Diên lại khẩn trương như vậy.
Giống như đã tìm được đường sống từ chỗ chết, cô ta vô thức sờ sờ vào khuôn mặt của mình, sau đó ánh mắt tràn đầy sợ hãi liếc qua nhìn Kiều Vi Vi.
“........”
Ngay lập tức, cô ta không chút do dự, nhanh chóng thu dọn đồ đạc và những vật có giá trị, xoay người bỏ chạy không thèm quay đầu nhìn lại.
Mẹ nó!
Có người bình thường nào lại cầm dao quơ qua quơ lại trước mặt người khác, nguy hiểm như vậy, mà vẫn vẻ mặt vẫn hồn nhiên vô số tội?
Sợ rằng là ác ma chuyển thế!
Trong nháy mắt, ký túc xá trở nên trống rỗng, chỉ còn lại một mình Kiều Vi Vi.
Dường như tất cả những gì vừa xảy ra chỉ là ảo giác.
Cô ấy nhìn xuống cuốn album trên tay, và chữ ký của Tô Kình Hoán trên album giống như cây thuốc phiện, điều này đã đi sâu vào trái tim cô ấy.
Trà Trà à Trà Trà.
Cậu luôn làm tôi ngạc nhiên.......
Bạch Trà hoàn toàn không biết hành động của cô đã tạo ra bóng ma cho Mạnh Đồng Diệp.
Vào đêm xảy ra sự việc này, Mạnh Đồng Diệp đã nộp đơn xin chuyển đến ký túc xá, không những thế còn chuyển đến lớp khác.
Sau đó, có người hỏi Mạnh Đồng Diệp về việc kim chủ của Bạch Trà và phẫu thuật thẩm mỹ, Mạnh Đồng Diệp suýt khóc làm rõ mọi việc, vứt bỏ thể diện, cũng muốn đem sự việc là sáng tỏ rõ ràng.
Cô ta sợ rằng một ngày nào đó, tiểu ác ma kia sẽ lại cầm dao rạch thẳng vào mặt cô ta.
Mũi dao sắc bén nằm trong tay, mẹ nó, ai có thể ngăn lại được?