Nữ Chính Không Đủ Ngọt Ngào

Chương 40: Chương 40: Vị hôn thê của ảnh đế (40)




Cả hệ thống Thất Thất chán nản rơi vào tình trạng tự kỷ.

Trà Trà nhà nó đối với nghèo đói có cái gì đó hiểu lầm.

Không nói đến hai ly trà sữa, với con sói đuôi to kia, còn có thể tùy tiện mua được vài cái biệt thự.

Ai, Trà Trà nhà nó thật quá ngây thơ!

Đó là người hay sói, còn không thể phân biệt được!

Rất tức giận! Nó muốn vạch trần bộ mặt thật của con sói đuôi to Tô Kình Hoán kia, nhưng nó lại sợ rằng hảo cảm của Trà Trà dành cho Tô Kình Hoán sẽ giảm đi.

Hảo cảm giảm sút, nếu Trà Trà nổi cơn thịnh nộ, cô ấy không kết hôn với Tô Kình Hoán, thì vi diện này liền xong rồi!

Vì vậy, nó phải nhịn xuống!

Chịu đựng và chịu đựng liền tự bế.

Hệ thống ngốc bạch ngớ ngẩn, tự kỷ trực tuyến!

Tô Kình Hoán hài lòng trả lại trà sữa cho Bạch Trà, ngày nào cũng sẽ mua trà sữa, loại này rất ngon và ngọt!

Bạch Trà nghiêng đầu, nhìn thẳng vào ly trà sữa trong tay, oành oành oành, hình như là bớt đi rất nhiều, không vui a!

Cô mếu máo liếc nhìn Tô Kình Hoán.

Được rồi, trà sữa ít hơn, nhưng tâm trạng của anh ấy có vẻ tốt hơn nhiều, vì vậy cô liền miễn cưỡng không so đo.

Tô Kình Hoán nhìn dáng vẻ ngoan ngoãn của cô, trong lòng rối tinh rối mù.

Ngay cả đáy mắt cũng chứa đầy sự dịu dàng và ôn nhu.

“ Trà Trà ngoan, bây giờ chúng ta về nhà đi, được không?”

Đề phòng lát nữa bị paparazzi nhìn thấy, e rằng không tốt lắm, ước tính hiện tại, có paparazzi đang lao thẳng tới vị trí của họ.

Bạch Trà gật đầu, “ Ân.” Về nhà.

Lông mày nhíu lại, vừa mới cùng Tô Kình Hoán bước một bước, đột nhiên dừng lại.

“Có chuyện gì vậy?” Anh hỏi.

Bạch Trà nghiêm túc suy nghĩ nguyên nhân tại sao vừa tới nhà hàng, vẻ mặt đau khổ nói chuyện với Tô Kình Hoán” Em, em về nhà với anh, nhưng hôm nay anh không được phép làm mấy món chua đó nữa”,

Ngón tay trắng nõn vô thức sờ sờ bụng nhỏ, “ Từ trong bụng chảy ra nước chua”, cô mở to một đôi mắt tròn xoe tố cáo hành vi của Tô Kình Hoán.

Vừa ngoan vừa đáng yêu lại mềm mại.

Ngoại hình ưa nhìn, dễ thương, mềm mại

Có chút ngọt ngào.

Mẹ nó thật là muốn mệnh!

“ Ân, đều nghe lời em, em muốn ăn gì thì chung ta liền ăn cái đó, nhưng bây giờ, chúng ta phải về nhanh thôi.”

Giọng nói của Tô Kình Hoán nhẹ nhàng, cả người toát ra vẻ rực rỡ của một người cha.

Bạch Trà gần như bị bộ dạng của anh ta làm cho lóe sáng, luôn cảm thấy kỳ quái, nhưng cô không thể tìm ra lý do tại sao, vì vậy cô liền không muốn nghĩ.

Cô chưa bao giờ làm khó bản thân.

Ân, về nhà ăn tối!

Hai người vừa mới đi được vài bước, sắc mặt Tô Kình Hoán đột nhiên thay đổi.

Anh duỗi tay đột nhiên ôm chặt Bạch Trà, tay còn lại anh ôm chặt đầu cô vào trong ngực, chỉ để phần sau đầu hướng về phía không trung.

Bạch Trà sững người một lúc, mới nhận ra mình bị hơi thở của Tô Kình Hoán vây quanh, hả, hình như có chút thở không nổi?

Cô giãy dụa, giọng nói lo lắng của Tô Kình Hoán vang lên bên tai cô.

“ Trà Trà ngoan ngoãn, đừng nhúc nhích, ôm chặt ta, đừng để người khác nhìn thấy mặt, được không?”

Bạch Trà có chút sững sờ, không hiểu vì sao Tô Kình Hoán sẽ không để người khác nhìn thấy mặt.

Nhưng là.....,,,,,Tô Kình Hoán hẳn là sẽ không hại cô.

Anh ấy có vẻ thực lo lắng và khẩn trương?

Ân? chẳng lẽ đã gặp phải kẻ xấu trong truyền thuyết?

Còn Chưa nghĩ lại, Thất Thất đã ở bên tai cô giải thích, [ Trà Trà, Tô Kình Hoán phải trốn khỏi tay săn ảnh, cô hãy nghe anh ấy.]

“ Ân.”

“Nhưng tại sao anh ấy lại muốn trốn khỏi tay săn ảnh?”

Thất Thất, [..........Thất Thất muốn lên lớp. ]

“Được rồi, ta đang nghe đây.”

Vẻ mặt tò mò của Bạch Trà khiến cho Thất Thất thập phần hưởng thụ.

A, nó phải đem Trà Trà dạy thành thiên hạ đệ nhất!

Nó muốn Trà Trà hướng tới mục tiêu thiên hạ đệ nhất!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.