Bạch Trà rối rắm một hồi, nhìn nồi nước trong bếp vẫn chưa có động tĩnh, lại nhìn vẻ mặt không vui của Tô Kình Hoán.
Cô quay người và chạy nhanh về phía phòng của mình.
Tô Kình Hoán, “...”
Bạch Trà vừa chạy vừa nói thầm với hệ thống, “587, anh ta trông thật đáng sợ!”
Hệ thống do dự một chút, nó không thể đồng ý điều này với ký chủ.
Vì, người đàn ông đó là mục tiêu mà kí chủ phải công lược, trong tương lai cô và anh ta sẽ phải kết hôn, cho nên, nó cần thiết phải giúp ký chủ tiếp thu anh ta.
[ Trà Trà, tôi cảm thấy anh ta thật ôn nhu, anh ta là đang quan tâm cô nha! Đừng sợ, chúng ta tìm một đôi giày để mang, sau đó có thể trở lại tiếp tục nấu mì,]
Hệ thống vui vẻ nói.
Bạch Trà suy nghĩ một chút, hệ thống hẳn là sẽ không nói dối cô.
Ân, có thể là do ảo giác của cô.
Anh ta dường như cũng không làm gì cô.
Nguyên chủ chuyển đến đây cũng không mang nhiều đồ, nhưng trong phòng, hình như có người đã chuẩn bị trước rất nhiều quần áo cùng những vật dụng cần thiết hàng ngày.
Cô từ tủ giày bên trong, tìm được một đôi dép hình thỏ con, trông rất đáng yêu.
Khi cô ấy bước vào bếp với đôi dép thỏ con của mình.
Tô Kình Hoán đã ở trong bếp xắn tay áo một cách thành thạo giúp cô làm món mì trứng.
Dưới ánh đèn rực rỡ, người đàn ông dáng người thon dài.
Khuôn mặt tuấn tú, khí chất ngời ngời, cùng với bộ dáng rửa tay nấu ăn quả thật là không phù hợp chút nào.
Bạch Trà ngơ ngác đứng tại chỗ, thầm nghĩ: Hệ thống không có nói dối nàng, hắn thật sự là người tốt!
[ Trà Trà, cô có cảm thấy những người đàn ông biết nấu ăn đặc biệt có mị lực? ]
Bạch Trà rất phối hợp gật gật đầu, “ Ân, rất có mị lực.”
Cô đôi mắt ngấn nước nhìn chằm chằm tô mì trong tay Tô Kình Hoán, thơm quá thơm quá.
Cô lại nhịn không được xoa xoa bụng.
Khuôn mặt của anh bây giờ thực sự rất có mị lực!
Cô ấy bây giờ thật sự rất đói.
Hệ thống, [...........] bình tĩnh, bình tĩnh! Ký chủ của nó hiện tại cái gì cũng không hiểu, nó phải từ từ hướng dẫn cô.
[ Trà Trà, Tô Kình Hoán là nam thần trong lòng của bao nhiêu thiếu nữ, mà hiện tại, được nam thần quốc dân nấu ăn cho cô, cô cảm thấy thế nào? ]
“ Ân? Mì chắc chắn sẽ rất ngon.”
Bạch Trà nhìn chằm chằm vào tô mì.
Tô Kình Hoán tay cầm đũa, đột nhiên run lên, quay người lại, đối mặt với đôi mắt xanh lục của Bạch Trà, như một con sói đói nhìn chằm chằm vào tô mì do chính tay mình làm.
“...” Nhẹ ho khan hai tiếng.
Người đàn ông tỏ vẻ thờ ơ, “ Mì đã nấu xong.”
“ Vậy em có thể ăn sao?” Bạch Trà vừa bước vào, lại dừng lại, ánh mắt nhìn anh đầy mong đợi.
“ Ân.” Mì này là làm cho cô ấy, nếu cô ấy không ăn thì ai sẽ ăn?
Thấy vậy, Bạch Trà chân thành nói, “ Anh thật là người tốt!”
Ân, thẻ người tốt!
Tô Kình Hoán, “...” chỉ nấu một tô mì chính là người tốt sao?
Định nghĩa về một người tốt của cô ấy thực sự rất nông cạn!
Anh quay lại, đơn giản dọn dẹp nhà bếp một chút, vừa dọn vừa cảm thấy thật khó tin anh khi nào lại làm những việc này.
Đã bao lâu rồi anh ấy không có nấu ăn?
Vậy mà anh lại nấu cơm cho một cô gái nhỏ mới quen nhau mấy ngày?
Nga, không đúng, dù sao thì, đó cũng là vị hôn thê và là...........
Lúc này điện thoại vang lên, đánh gãy suy nghĩ của anh.
“ Kình Hoán, ngày mai cậu có thời gian không? đạo diễn Mộ có một kịch bản, muốn tìm cậu.”
Ngày mai?
Không phải cô gái nhỏ ngốc ngếch nào đó đi hẹn hò sau.
Ah! có một vị hôn phu hoàn hảo như anh vậy mà lại không cần, còn dám bí mật đi hẹn hò?
Rất tức giận!
Lật bàn!
Anh muốn xem người đàn ông mà cô hẹn hò có thể tốt như thế nào!
“Ngày mai tôi có việc. Đổi thời gian đi.”
“Nhưng hành trình mấy ngày gần đây của cậu đang trống mà, không có sắp xếp khác.”
“Việc riêng.” Hai chữ lãnh đạm, không thể nghi ngờ, làm cho người ở đầu dây bên kia, rất ngạc nhiên.
Người đại diện có chút bối rối, nhưng sau khi Tô Kình Hoán nói như vậy, cũng sẽ không hỏi quá nhiều “ Tôi đã biết.”
Chỉ là cô ấy có chút kinh ngạc.
Chưa bao giờ thấy Tô Kình Hoán có việc riêng cần xử lý.............
Đây dường như đây là lần đầu tiên nghe thấy từ hai từ này từ miệng cậu ấy!