Nữ Chính, Là Do Ngươi Ép Ta

Chương 1: Chương 1: Nhân phẩm của cô tệ như vậy sao?




 Người ta thường nói “ Có loạn thế tức có anh hùng” câu nói rất đúng khi hình nói về Mộ Dung thái tổ tục danh là Mộ Dung Anh, người đã có công chấm dứt chiến tranh liên miên suốt 20 năm mở ra thời kì hòa bình cho Ngạo Thiên quốc này đồng thời đánh tan đạo quân tứ quốc để trở thành quốc gia đứng đầu. 

Hiện tại đã là đời thứ 3 của vương triều Mộ Dung thị, so với ông của mình thì tài năng của Mộ Dung Thái Tông không phải là xuất sắc thế nhưng ông cũng là vị vua được người dân ca ngợi bởi vì trong quãng thời gian ông chấp chính đại nghiệp vẫn có những bước hưng thịnh chậm mà chắc hơn nữa trong những người con của ông không ít người có tài hòa, song nổi bật nhất thì có ba vị đã phong thành vương bao gồm Dực Vương, Húc Vương và Duệ Vương dù sau này ai lên ngôi cũng đảm bảo sự hưng thịnh sau này. 

Ở bên giới của Ngạo Thiên quốc và Tuyết Lăng quốc có một ngọn núi tên là Vân Sương Ẩn, núi đúng như tên, quanh năm mây mù và sương che phủ cộng thêm địa hình vô cùng hiểm trở cho nên không hề thấy dấu vết của con người. Ngọn núi này được chia làm hai đỉnh, một Dương một Âm. Đỉnh Âm quanh năm chảy thấy ánh sáng mặt trời cho nên nơi này rất lạnh lẽo ẩm ướt, cũng bởi thế mà tạo điều kiện cho nhiều loại độc vật, đọc thảo hiếm thấy trên thế gian, những loai độc khó giảng mà trên giang hồ một khi dính phải thì coi như số đã tận; còn đỉnh Dương kỳ hoa dị thảo mọc ngút nàng trải khắp sơn cốc, nhiều loài là thánh phẩm trị bệnh mà thế gian khó cầu được, chính vì thế nó cùng những loại độc ở đỉnh Âm sinh sinh tương khắc. 

Ở nơi giao nhau của hai đỉnh chính là khe núi chướng khí dày đặc che phủ, phàm là những loài chim thú, rắn rết chuột bọ...chẳng loài nào sống được. Vì thế, người ta gọi là “Vô vật cốc“. 

Năm mươi năm trước, có hai tên quái nhân đến Vô vật Cốc nhìn thấy chướng khi, độc vật dày đặc họ chẳng những kiên kỵ mà ngược lại vội quỳ xuống vái trời, vui mừng không xiết, phân chia ranh giới mà dựng hai căn nhà cỏ đối diện nhau mà định cư. Hôm nay vừa tròn mười năm hai gã quái nhân đó đến cốc.

 ”Độc lão, kỳ hạn mười năm đã mãn, ngươi chuẩn bị cho trận chiến này thế nào rồi?” Người nói là một lão nhân áo trắng, râu tóc bạc phơ, gương mặt vô cùng hồng hào, hai hàng lông mày trắng vô cùng đặc biệt, cơ hồi dài đến tận thắt lưng.

 Lúc này lão nhân đang đứng bên núi Dương phía sau lưng kỳ hoa dị thảo tỏa hương nồng nàn, dáng vẻ tựa thần tiên hạ phàm mà đối diện núi Âm một lão nhân cả người so với yêu nghiệp cũng chẳng mảy may kém. Trường bào tím thẫm, áo trong đỏ sậm, phất phơ trong gió, lộ ra vẻ ma mị khác thường. Tóc và lông mày của lão cũng dài như thế nhưng lại có chút màu đỏ sẫm, dung nhan tựa hồ trẻ mãi không già tuy có chút xanh xao.

 Lão nhân này cười lạnh: “ Hừ, Dược lão, đừng tưởng lần trước ngươi thắng ta mà cho rằng từ nay về sau ngươi sẽ không thua. Ta nói cho ngươi biết, hôm nay nhất định ta sẽ khiến cho ngươi mất mặt! Hừ hừ!” 

Nói đoạn lão quay đầu nhìn tiểu cô nương mặc áo xanh lục tuổi chừng 6-7 tuổi, gương mặt tuy non nớt nhưng dựa vào đường nét tương lai chắc chắn là mỹ nhân hiếm có. “Đồ nhi, trận này vi sư nhất định sẽ thắng con chuẩn bị gọi ta một tiếng đại sư phụ đi! Ha ha!” Lão nhân áo trắng, phất tay áo một cái, trên tay xuất hiện rất nhiều viên dược hoàn màu nâu, mỗi một viên cỡ quả trứng chim. “ Độc lão, còn chưa đấu lại bắt đầu ảo tưởng. Chức đại sư phụ của đồ nhi nhất định thuộc về ta!” 

Lão nhân áo tím cũng rút từ tay áo ra mấy viên dược đạn kẹp giữa các ngón tay, chỉ khác là màu của chúng rất rực rỡ và có hình vuông: “Ngươi mới là kẻ ảo tưởng!” 

Mà trung tâm của cuộc đấu tranh giành ai sẽ trở đại sư phụ này của tiểu cô nương, Huỳnh Nhã Như bây giờ nên gọi là Lạc Thanh Linh đang ngơ ngáo nhìn trời thở dài chịu mệnh, sau lại ngước mắt nhìn hai vị “lão' mĩ nam đang vung dược đạn về phía đối phương.

 Nhất thời, một đám bụi màu tím dân lên trong Vô Vật Cốc, rồi khói trắng cuồn cuộn bốc lên, âm thanh như sấm dậy, khắp nơi vang lên những tiếng đùng đoàng, rất hỗn loạn hệt như cảnh đánh nhau của Tề Thiên đại thánh với lũ yêu quái muốn ăn thịt Đường Tăng trong phim Tây Du kí mà dịp hè năm nào cũng chiếu a! 

Lạc Thanh Linh cầm túi gấm chứa thuốc giải được vị sư phụ áo trắng đưa, nếu không có thứ này cô nhất định sẽ vĩnh biệt cuộc đời thêm lần thứ hai mất. Đợi khói bụi tan đi, cô nhìn thấy hai người trong cốc như vừa được hóa đổi ngoại hình cho nhau.

 Người được gọi là “Dược lão”, chiếc áo trắng giờ đã biến thành loang lổ, nhuộm đủ sắc, mặt thì khỏi nói không muốn người ta nhìn thẳng, lấy hai hàng lông mày làm ví dụ, ba phần đuôi biến thành màu đỏ, ba phần giữa là màu xanh biếc, ba phần gốc lại là màu vàng chói trông chẳng khác là thảm họa của nhuộm nhiều màu song thất bại ấy, nếu cô bạn thân của cô ở đây nhất định sẽ buông lời bình luận đây là thẩm họa nghệ thuật của ngành salon tóc.

 Người bị gọi là “ Độc lão” thì ngược lại. Cả người cứ ý như mới từ trong lu nước nhuộm màu trắng, toàn thân trên dưới, từ lưỡi cho đến lông màu đều trắng như tuyết. Nhìn một màn này, Lạc Thanh Linh ôm bụng cười chẳng kiên nể gì. Hai người vốn sửng sờ nhìn đối phương, bị tiếng cười của cô đánh thực cũng cười to.

  Đừng nhìn hai lão nhân có tính cách hết sức trẻ con kia mà bị lừa, chỉ cần nhắm mắt lấy đại thân phận của một trong hai cũng khiến cho rất nhiều người kinh hãi cùng nể phục. “ Y tiên”, “Độc Thánh” chính là những nhân vạt Thái Sơn Bắc Đẩu trong chốn võ lâm, thậm chí ngay cả người trong triều đình cũng phải nhường nhịn bọn họ ba phần dù sao ai có thể biết chắc khi nào bản thân bị mắc bệnh thiểm nghèo hay trúng độc nan giải đây?

  Cũng bởi danh tiếng của hai người mà không ít người dùng kỳ trân dị bảo đến để mong có thể bá họ làm sư, hai người này luôn vui vẻ nhận lấy hết thảy không chừa một món, thậm chí còn đòi hỏi thêm. Nhiều người bị thái độ ậm ờ của cả hai mà cho rằng bản thân trở thành đồ đệ mà ra sức tìm về cho bằng được thứ được họ yêu cầu, tìm được rồi lại bị hai người lật lộng. 

Trước kia cô không biết, cứ cho rằng hai người tuy trẻ con một chút nhưng rất có danh khí song trong hai năm này chứng kiến không biết bao nhiêu người bị hai người họ hố trong lòng không nói ra tư vị gì a! Thì ra người bị hai lão gạt không chỉ có phụ thân và nương của nàng mà còn có ...n+1 người! (iii=_=)? Để chỉ mức độ da mặt dày của hai người này, cô xin kể cho mọi người nghe nhân vật quần chúng xấu số bị hai người bất lương này dùng lời lẽ đầu độc như sau.

 Nhân vật đáng thương: “ Tiểu nhân ngưỡng mộ tài năng của hai, cho nên hôm nay dẫn khuyển tử đến đây để thăm viếng.Đứa trẻ này rất có thiên phú về y thuật khổ nổi lại không tìm được sư phụ giỏi để dạy cho, thân là phụ thân đương nhiên mong muốn cho con mình thứ tốt nhất cho nên tiểu nha mặt dày mong hai vị có thể chỉ dạy một hai đều cho khuyển tử!”

 Lạc Thanh Linh ngồi một bên tay cầm sách một tay cầm dược mà so sánh nghe những lời của hắn tuy không biết có mấy phần thật nhưng khi nhìn gương mặt của hai vị sư phụ tràn đầy cảm không khỏi giật cả mình, hai người này từ lúc nào trở nên giàu lòng thương người như vậy? Phúc diễm này cô còn chưa được nữa là Có khi nào hai người nào đấu y quá hăng say mà dùng lộn thuốc cho nên mới chập dây thần kinh? Có khả năng lắm à, suốt ngày nghịch thuốc suốt như vậy cơ mà.

 Độc Thánh không quan tâm đến ánh mắt kinh ngạc của đồ đệ yêu nhìn mình, vẻ mặt hết sức lưỡng lự nhìn đứa bé trai kháu khỉnh trước mặt một hồi liền thởi dài mà nói: “ Đứa bé này thật không tệ, chẳng qua dạo gần đây ta hết sức bận rộn chỉ dạy cho đồ đệ ngốc nghếch của ta phân biệt dược thảo còn phải lao đao khắp nơi tìm Thạch Long quả để luyện chế đan dược....a!”

 Bên cạnh Y Tiên cũng phụ họa thêm: “Độc lão, ngươi còn quên Thanh băng thảo mà ngươi nhờ ta tìm khả cuối cùng lại bị đồ đệ thân yêu của chúng ta cho là cỏ dại mà lặt nát bấy vào ngày hôm qua!”

 Độc Thánh tỏ vẻ hết sức đau lòng: “ Dược lão, ngươi đừng nói nữa nếu không ta sẽ nhịn không được mất, hai chúng tài năng như vậy không ngờ lại nhận một đồ đề như vậy, đúng là gia môn bất hạnh a!” 

Đứng nghe đoạn nói chuyện của hai người họ, Lạc Thanh Linh nội tâm hộc máu! Hôm qua người nào chê cây thanh băng thảo kia kém chất lượng nén đến xó nào chẳng ai hay kia chứ, giờ lại nói cứ như thật ấy! 

Hơn nữa hai người bọn mang danh nghĩa là chữa bệnh cho cô song lại bịa lý do độc tố còn tồn trong cơ thể cô mà lừa gạt phụ thân, mẫu thân thậm chí là người anh hết sức thông minh của cô để mang cô về đây, thừa dịp cô cùng bất tỉnh nhân sự quyết định cô là đồ đề của họ, một chút quyền từ chối cũng không cho, giờ lại bày ra vẻ mặc là cô bám riết họ không tha, hạ thấp nhân phẩm của cô nâng cao bản thân mình, hai vị sư phụ các người không sợ trời phạt sao? 

Càng nghe hai người phụ họa, cô không khỏi trợn mắt nhìn hai người thao thao bất tuyệt thêu dệt chuyện của cô, nhân vật đáng thương kia khi thỏang nhìn cô vài cái sau lại phụ họa đồng tình và an ủi hai người, đứa bé trai kia liền tục dùng ánh mắt kinh bỉ nhìn cô, mặc dù không nói ra thành lời nhưng cô vẫn hết sức rõ ý của hắn: Ngốc hết thuốc chữa. 

Nhân phẩm của cô thật sự tệ đến mức như vậy sao? Sư phụ người ta không từ ái thì cũng dùng bề ngoài lạnh lùng khắc khe song rất yêu thương đệ tử của mình, có ai giống hai người này không cơ chứ?

 Đoạn đối thoại trên có thể coi là đứng đầu những lời bình luận mà Lạc Thanh Linh hận nhất trong cuộc đời này, làm cho cô sau này thân mang tài năng y dược xuất chúng nhưng chẳng dám vác khuôn mặt thật của mình đi hành nghề đại phu vì nhờ nó mà mỗi khi chữa bệnh thì câu đầu tiên mà không ít người si mê y dược hỏi có: “Bí quyết nào để kiếm cho thần y từ một người dốt y dược trở nên tài giỏi như vậy, năm xưa hai vị sư phụ của người chắc vất vả lắm nhỉ?” 

Nhân vật đáng thương đó vội vả tìm dược mà hai người cần, đứa con trai thì bị hai lão nhân chỉnh suốt một tháng đến khi gặp phụ thân của mình hắn liền khóc nói không muốn học nữa, trong lúc phụ thân đứa trẻ nghi vấn thì người vội nói một cách chính trực rằng đứa bé rất sợ độc vật cho nên không học xong độc y được.

 Nghe vậy phụ thân đứa bé cũng không làm khó, dù sao hắn cũng mong con mình có thể bái Y Tiên làm thầy song lại nghe con mình không những chẳng học được thứ gì mà còn phá hết một đám dược liệu quý: “ Ta biết đứa trẻ này rất thông tuệ, đến mức ngay cả đồ đề ngốc của ta cũng phải báo chào về mức đồ tàn phá những dược liệu quý này.Ta cũng rất yêu thích đứa trẻ này, phá một dược liệu cũng chẳng sao thêm một người hay kém một người cũng không có gì to tát cho dược liệu ta bị lãng phí, nếu là của ta thì không sao khổ nổi những dược liệu kia một người nhờ ta luyện chế, người này rất có thân phận nếu bị phát e là ngài và đứa bé....ai, thật muốn nghĩ tiếp!”

 Vị phụ thân kia bị dọa một phe khi nghe chiến tích tàn khốc của vị chủ nhân các dược liệu kia liền nuốt nước bọt, tốn nước bọt một hồi mới tìm ra cách chính là trong vòng thời gian một tháng hoàn lại số dược liệu đó. Nghe nói vì tìm chúng mà người tán mất hơn phân nữa tài sản của mình, chịu không nổi còn thề không bao giờ cho con cháu học y nữa. Mà biết chân tướng số thảo dược bị phá kia toàn là hàng giá rẽ tiền, Lạc Thanh Linh cảm thấy cũng may mà nhà mình không bị vét ra một xu nào thật sự là may mắn hiếm có a!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.