Nữ chính lãnh diệm cao quý

Chương 22: Chương 22




Thật vất vả tiễn Đường Bác và Lạc Nhất Phàm đi, cô thở phào nhẹ nhõm đi vào hội trường thế nhưng giữa đường gặp phải khuôn mặt không mấy thiện cảm của Ngạn Tĩnh, phải nói là một khuôn mặt đen sì mới đúng.

Đường Ninh vẫn vân đạm phong kinh, mỉm cười nói: "Sao anh lại đến đây?"

Ngạn Tĩnh cau mày, "Em nhờ Cách tại sao lại không nhờ anh?"

Đường Ninh nghe vậy, hỏi ngược lại: "Mời Cách đến làm MC, chẳng lẽ phải mời anh làm nhân viên bảo vệ sao? Như vậy được sao?"

Câu nói này lọt vào tai Ngạn Tĩnh lại chuyển thành cô không muốn anh chịu khổ nên mới hành hạ Cách. Vì thế đôi mày Ngạn Tĩnh dãn ra đi cùng cô tiến vào hội trường, "Tí nữa anh sẽ đưa em về!"

Đường Ninh nghiêng đầu nhìn anh ta, không nói gì.

Hai người đi tới khúc quanh, Đường Ninh vô tình thấy hai bóng dáng quen thuộc đứng cách đó không xa đang quay lưng về phía cô và Ngạn Tĩnh. Ngạn Tĩnh thấy cô dừng lại, cũng dừng theo, anh nhìn sang thấy cô để một ngón tay lên môi ra hiệu cho anh im lặng.

Cô kéo Ngạn Tĩnh trốn vào một góc tối. Bàn tay trắng mịn vẫn cầm chặt cổ tay Ngạn Tĩnh khiến anh nóng hết cả mặt. Anh quay sang Đường Ninh, chỉ thấy cô đang chăm chú nhìn bóng dáng hai người đằng trước. Ngạn Tĩnh cũng không hề bận tâm đó là ai, anh chỉ biết lúc này cô đang nắm chặt tay anh không muốn buông ra, đây là điều anh rất hài lòng!

Tựa hồ cảm nhận ánh mắt nóng bỏng của người bên cạnh, cô liền quay sang chỉ thấy Ngạn Tĩnh bình thản nhìn vào khoảng không trước mặt.

Nhưng lúc này, chính sự vẫn rất quan trọng. Cô biết hôm nay chắc chắn cô sẽ có được một thông tin vô cùng hữu dụng, chỉ cần cô kiên nhẫn án binh bất động tại chỗ thôi.

Ở vườn hoa trước mặt, ánh đèn mờ nhạt chiếu xuống, hai cái bóng dáng mà Đường Ninh và Ngạn Tĩnh quan sát chính là La Tinh Tinh và Lâm Gia, định thần lại có thể thấy cách đó không xa còn có Lâm Hạ.

Hiện tại trời đang chuyển thu, gió đêm man mác, thỉnh thoảng có thể ngửi thấy mùi hoa quế trong gió. Lâm Hạ run run lên tiếng trước.

"Gia Gia."

Lâm Gia làm bộ không nghe, đầu không hề quay lại ngược lại La Tinh Tinh lại nhìn thẳng Lâm Hạ.

"Ồ, thì ra là Lâm Hạ tiểu thư, cô sao lại tìm chúng tôi? Không phải cô đang bám váy Đường Ninh hay sao?" Âm thanh của cô ta mềm mại uyển chuyển nhưng lại đầy trào phúng.

Lâm Hạ không hề nói gì, chỉ tập trung ánh mắt vào Lâm Gia phía trước. "Cô tại sao lại nói những lời đó? Coi như..." Lâm Hạ nói đến đây đã không thể nói tiếp, hiện tại cô ta rất đau khổ, "Cô tại sao lại muốn hãm hại tôi như vậy? Còn muốn vu oan cho Đường Ninh! Gia Gia, trước đây tôi chỉ nghĩ cô còn nhỏ tuổi chỉ nhất thời nông nỗi không hiểu chuyện mà thôi."

Lâm Gia đột nhiên xoay người lại khuôn mặt trẻ con mang theo lửa giận ngút trời quát lớn: "Ồ! Thì ra là tôi tuổi còn nhỏ chưa hiểu chuyện? Cô là cái thá gì mà ở đây dám dạy dỗ tôi? Cô ở đây giả bộ uỷ khuất, giả bộ lương thiện, thánh mẫu là muốn cho ai xem? Từ nhỏ đến lớn cô sống đàng hoàng sung sướng, quần áo lụa là, là đứa con quang minh chính đại của ba ba, còn tôi đến bây giờ chỉ là một đứa nhỏ chưa hiểu chuyện mà thôi?"

Đối mặt với lửa giận vô cớ của Lâm Gia, Lâm Hạ lại mỉa mai mỉm cười: "Cô oan ức sao? Cũng tại mẹ cô tự tạo nghiệp thôi, trách ai chứ?"

"Mẹ tôi? Cô nói hay lắm, nếu ba cô là chính nhân quân tử thì tại sao lại cấu kết dâm loạn với mẹ tôi sinh ra tôi? Đừng quên, cô và tôi đều là con gái ruột của ông ta! Dựa vào cái gì tôi chỉ là một đứa con rơi còn cô lại quang minh chính đại là đại tiểu thư của nhà họ Lâm? Tôi từ nhỏ đã theo mẹ chịu khổ, không thể ngẩng đầu lên nhìn ai nhưng bây giờ mẹ cô đã chết, mẹ tôi chính là chủ mẫu của nhà họ Lâm! Tôi có thể cao giọng nói cho cả thiên hạ biết tôi chính là con gái của Lâm Thành nhưng tại sao hôm nay ai ai cũng đều chế nhạo tôi?" Lâm Gia trừng mắt nhìn thẳng Lâm Hạ, phẫn hận nói: "Từ lâu tôi đã hận cô, tại sao đã sinh ra tôi còn sinh ra cô? Mẹ tôi bây giờ đã mang em trai tôi vào sống trong nhà họ Lâm, tại sao cô còn mặt dày sống chung?"

"Tôi không có tư cách sống ở đó? Là tôi mặt dày cố gắng sống chung sao? Đó là nhà của tôi!" Lâm Hạ thật sự nổi giận.

Lâm Gia thấy Lâm Hạ to tiếng với cô ta liền nâng tay lên tát thẳng vào mặt cô ta thế nhưng giữa đường lại bị La Tinh Tinh giữ lại. "Đừng nôn nóng!" La Tinh Tinh nhìn Lâm Gia nói tiếp: "Em muốn ở đây làm lớn chuyện sao?"

Lâm Gia thấy La Tinh Tinh nói như vậy, phẫn ức để tay xuống nhưng ánh mắt vẫn trừng trừng Lâm Hạ như muốn xé xác cô ta ra thành từng mảnh rồi vứt xác cho chó ăn.

La Tinh Tinh kéo Lâm Gia ra sau lưng cô ta, nhìn thẳng Lâm Hạ, nghiêng đầu cười nói: "Quả nhiên là đại tiểu thư của nhà họ Lâm, mẹ cô đã không biết xấu hổ đã đành nay cô là con gái của bà ta cũng cùng một dạng thật chẳng ra làm sao. Cũng chẳng khó nghĩ khi cô mặt dày mày dạn sống ở đó, không chịu ra riêng."

"Cô không được sỉ nhục mẹ tôi!" Lâm Hạ điềm đạm biết lễ nghĩa trước đây đã biến mất, mẹ cô chính là giới hạn cuối cùng của cô, bất cứ ai cũng đều không thể sỉ nhục bà.

La Tinh Tinh nhìn bộ dáng xù lông, không khống chế nổi tức giận của Lâm Hạ kia, cô ta chỉ nhếch môi cười cợt, đi lên phía trước, nói: "Ồ, thì ra là tôi đang sỉ nhục mẹ cô à? Bất quá không phải mẹ cô chả ra làm sao hay sao, ăn ở thế nào mà chồng bà ta lại lén lút ra ngoài ngoại tình thế, còn có dũng khí sinh ra một trai, một gái mang về thế? Đã thế còn mặt dày không chịu ly hôn. Cô hiện nay cũng một dạng như mẹ cô năm xưa, mặt dày ở lại sống bám nhà họ Lâm cũng bởi vì mẹ cô khi còn sống đã kí một văn kiện nói rằng sau khi cô tốt nghiệp xong đại học có thể tự do vô điều kiện nắm giữ 50% cổ phần công ty nhà họ Lâm kể cả tất cả các bất động sản đi kèm hay sao?"

Nói xong La Tinh Tinh "Phi" một tiếng, nói tiếp: "Lúc đó mẹ cô thừa dịp chú tôi uống say dụ dỗ ép ông ấy kí vào bảng thoả thuận đó. Thật đúng là mụ đàn bà không biết xấu hổ!"

Bà Lâm tính cách điềm đạm nhu nhược nhưng vào nửa năm trước khi bà chết đã khẩn cầu ông Lâm ra ngoài nói chuyện với bà một chút. Hiệp định kia, chính là được kí vào lúc đó. Nhưng sau khi bà chết Lâm Thành lại lật lọng nói rằng lúc đó ông bị bà Lâm dụ dỗ khi say rượu nên muốn vô hiệu hoá bản hợp đồng kia. Nhưng lúc đó có nhân chứng chứng thực nên Lâm Thành chỉ có thể câm lặng ăn hoàng liên vào bụng không thể nói gì dù ông có phản đối thế nào thì hiệp định vẫn sẽ được thi hành.

"Ồ thì ra là thế." Lâm Gia một bên phụ hoạ theo.

Lâm Hạ đột nhiên nhìn thẳng vào mắt La Tinh Tinh, bình thường cô không quá để tâm đến những lời nhạo bám của cô ta nhưng lúc này cô ta lại leo lên đầu cô, sỉ nhục người mẹ đã khuất của cô, sao cô có thể nhẫn nhịn được: "Đến cùng là ai không biết xấu hổ cướp chồng của người khác? Cô cho rằng cô là ai? Đừng tưởng dựa vào thân phận là cháu của bà ta mà dám ở đây ăn nói hàm hồ, nếu cô còn dám nói thêm một từ sỉ nhục mẹ tôi nữa thì đừng trách sao tôi độc ác!"

Mặc dù Lâm Hạ lúc này khuôn mặt đã tái nhợt nhưng cô cũng không bao giờ chịu yếu thế trước người lăng nhục mẹ cô.

"Mặc kệ thế nào, mẹ con tôi đã cực khổ một đời rồi. Cũng may ông trời có mắt, biết mẹ tôi yêu ba chúng ta rất nhiều nên đã giáng thiên lôi xuống phán mẹ cô chết sớm. Nói cho cùng dù cô có mặt dày mày dạn đến đâu thì sau khi tốt nghiệp xong cô cũng phải sắp xếp quần áo, cuốn gói ra khỏi nhà chúng tôi. Khi đó mẹ con tôi danh chính ngôn thuận nhận lấy phần tài sản đó. Lâm Hạ cô đừng tự mình đa tình nữa, sở dĩ ba ba nuôi nấng cô nhiều năm như vậy cũng là chờ cô đến ngày ấy một câu dưỡng dục cô nhiều năm mà cuỗm đi phần tài sản đó. Cô nghĩ mẹ con cô thông minh lắm sao? Cô nghĩ mình rất có tiền à? Còn muốn quyên tặng ngôi biệt thự kia à? Thật nực cười!"

"Cô cho rằng ba ba thật sự yêu cô sao? Ông ta rõ ràng biết, mẹ con tôi hành hạ, ức hiếp cô nhưng có lần nào ông ấy đứng ra bênh vực cô hay sao? Nói cho cô biết, ông ấy nuôi dưỡng cô cũng chỉ vì phần tài sản ấy thôi. Cô xem cô thật giống như mẹ cô, đều bị ông ta lừa gạt bán đứng. Cô thử nghĩ đi mẹ cô lừa gạt ông ấy kí bản hiệp nghị đó chẳng lẽ cô nghĩ ông ấy ngây thơ không hề hận chết mẹ con cô? Ông ấy cùng chúng tôi đều mong mẹ con cô sớm chết!"

Nhìn sắc mặt Lâm Hạ ngày càng tái đi, La Tinh Tinh càng đắc ý, cô ta bổ sung thêm: "Cô không biết à? Năm đó cô cắt cổ tay tự vẫn nhưng xui xẻo thay được bảo mẫu phát hiện đưa đi bệnh viện cấp cứu. Lúc đó ông ấy phát hiện rất không vui cứ nghĩ sao cô không sớm chết đi, đỡ cho ông ấy chờ đợi cô chết đến bây giờ, thật đúng là phiền phức!"

"Đương nhiên nếu cô chết rồi, ông ấy có thể danh chính ngôn thuận hưởng cái tài sản đó. Nhưng cô thật tốt số, mấy lần tự sát đều không chết, bây giờ còn bày đặt theo người khác tổ chức cái gì mà đấu giá từ thiện thật đúng là dối trá! Cô thật giống như Đường Ninh, nhìn thấy hai người là tôi đã muốn nôn rồi! Các cô muốn mượn danh buổi đấu giá từ thiện hôm nay để tạo danh tiếng chớ gì? Tưởng tôi không biết chắc!" La Tinh Tinh oán hận nói.

"Cô câm miệng." Lâm Hạ lạnh lùng trừng mắt nhìn La Tinh Tinh, quát lên.

Lúc này một âm thanh vọng vào...

"Mặc dù nơi này rất vắng vẻ, cũng không có ai thường xuyên lui tới thế nhưng giữa "thanh thiên bạch nhật" thế này mà vu cáo hãm hại người khác, loại hành vi này quả thật không tốt cho lắm!"

Ba người đều sửng sốt một chút, không hẹn mà cùng nhau xoay người. Chỉ thấy Đường Ninh một bộ lễ phục hoa hoa lệ lệ từ nãy đến giờ chưa thay đang đứng ở khúc quanh. Mà bên cạnh cô lúc này còn có một nam nhân thân mình cao lớn, rất rõ ràng anh ta chính là Ngạn Tĩnh.

Lâm Gia nhìn thấy Đường Ninh, liền hung hăng chỉ thẳng vào mặt Đường Ninh quát lớn, "Đồ đàn bà không biết xấu hổ, cô dám nghe lén chúng tôi nói chuyện."

"Thứ lỗi cho tôi nói thẳng, đây là nơi công cộng ai cũng có thể đến." Đường Ninh chậm rãi đến trước mặt cô ta, liếc qua sắc mặt đang tái nhợt của Lâm Hạ, sau đó nhìn sang Lâm Gia đang hùng hổ trừng mắt nhìn cô, đôi mi thanh tú khẽ nhướng lên, ngữ khí lạnh lùng chất vấn: "Chẳng lẽ mẹ cô không dạy cô chỉ tay vào mặt người khác rất là vô lễ hay sao?"

Chỉ chỉ chỉ, chỉ chỉ cái gì. Cô rất ghét bị người khác chỉ thẳng vào mặt mình.

Ngạn Tĩnh tức giận lên tiếng: "Cô nói ai không biết xấu hổ? Cô nếu dám ăn nói lung tung thêm một câu nào nữa, tôi liền cho cô đẹp mặt!" Ngạn Tĩnh vốn thẩn thể đã cao to, khuôn mặt trhì âm trầm đáng sợ nay còn quát lớn khiến Lâm Gia đứng bên có chút hoảng sợ.

Lâm Gia trừng Đường Ninh một cái sau đó đứng trốn ra sau lưng La Tinh Tinh.

Đường Ninh cũng không để ý lắm mỉm cười nhạo bám nhìn thẳng La Tinh Tinh lạnh nhạt lên tiếng: "Tinh Tinh, tớ không bao giờ nghĩ rằng quan hệ của chúng ta xấu đến mức cậu phải gọi thẳng tên tớ khi nói chuyện. Đã thế cũng không nghĩ rằng hình tượng trong mắt của tớ trong mắt cậu lại khiến cậu buồn nôn! Điều này khiến tớ rất bất ngờ đó!"

La Tinh Tinh lúc này sắc mặt đã lúc xanh lúc trắng. Cô ta bây giờ rất hận tại sao chính mình lại xuất hiện ở đây, bị kẹt trong cái tình huống xấu hổ như thế này? Lời đã nói ra rất khó để nuốt lại, xem ra những lời cô ta vừa nói, từng câu từng chữ đều lọt vào lỗ tai của Ngạn Tĩnh và Đường Ninh hết cả rồi.

"Ninh Ninh, không Tĩnh, anh đã hiểu nhầm rồi, mọi chuyện không phải như vậy, anh hãy nghe em giải thích một chút!" La Tinh Tinh vẻ mặt đầy hoảng loạn nhìn Ngạn Tĩnh trước mặt.

Nhưng Ngạn Tĩnh chỉ lạnh lùng nhìn cô ta: "La Tinh Tinh, trước đây tôi cứ nghĩ cô là bạn tốt nhất của Ninh Ninh. Nhưng hiện tại thì đã biết, cô không phải. Hơn nữa tôi bây giờ đã biết cô trước đây đều lừa dối tôi!"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.