Nữ Chính Nhà Tôi Đều Biến Thành Nam Hết Rồi

Chương 39: Chương 39: Câu chuyện thứ ba (2)




Tình cờ buột miệng nói ra ngày tận thế, lại bị người trong tương lai sẽ cùng hắn chứng kiến thảm họa diệt vong kia nghe được, Thần Sáng Thế Từ có hơi lo lắng.

Tuy nhiên dù sao hắn cũng là tác giả đã viết vô số tiểu thuyết, đào hố không biết bao nhiều lần, làm sao có thể hoảng loạn trong tình huống này, lập tức cười nói: “Cái công việc rác rưởi ấy tôi đã không muốn đi làm tiếp từ lâu, nhưng ông chủ không phê duyệt đơn xin từ chức của tôi. Lần này tôi nói như thế chắc ông ta sẽ nghĩ tôi bị điên nặng rồi đồng ý cho tôi nghỉ việc thôi, haha, để cho anh chê cười rồi.”

“Lý do bỏ việc của cậu cũng thật mới lạ.” Thang máy rất nhanh đã xuống đến bãi đỗ xe dưới hầm, Thẩm cựu nữ chính vừa bước ra ngoài vừa nói: “Nghỉ việc vui vẻ nhé, hai chúng ta nói chuyện sau.”

“Ừ, hẹn gặp lại.” Từ Trạch và y mỗi người đi một ngả, hắn cũng nhanh chóng tìm thấy chiếc xe yêu quý của nam chính Đàm Gia Viễn —— Chery QQ mẫu mới, hàng phổ thông, phiên bản cải tiến.

...Đờ mờ, chẳng qua chỉ là một thế giới tiểu thuyết tận thế văn thôi mà, có cần phải giống hiện thực như thế không?!

Khởi động chiếc Chery QQ giá phỏng chừng còn không bằng một phần năm tiền mua chỗ đỗ xe (phí đỗ xe ở các bãi công cộng sẽ tăng theo thời gian, khi mua nhà tiện mua luôn chỗ đỗ xe cũng là điều dễ hiểu)[1], Từ Trạch lái xe đi theo GPS [2] đến chợ buôn bán rau củ ở gần đó, mua một xe đầy cải thảo và táo đỏ mang về nhà —— hắn tự nhủ rằng tận thế có rau dưa với hoa quả để ăn là tốt rồi, nếu còn chê cải thảo rẻ tiền, táo đỏ nhạt nhẽo thì mày tưởng mày là Công chúa nhỏ chắc.

Sau đó hắn lại đi đến trại nuôi gà ở ngoại ô thành phố, mua một đống thịt gà về lấp kín tủ lạnh —— hắn lại tự nhủ một lần nữa, tận thế có thịt ăn là tốt rồi, còn muốn thịt heo thịt bò thịt dê, mày tưởng mày là Công chúa nhỏ chắc.

Sau khi nhét thịt gà đầy tủ lạnh, chất đống cải thảo và táo đỏ ở ngoài ban công, hắn lại thở hồng hộc đi siêu thị mua một mớ mì gạo và các gia vị dầu muối tương dấm loại rẻ nhất, tiếp đó là một thùng lương khô lớn không quá đắt tiền. Khi chuẩn bị ra quầy thanh toán, hắn nghĩ ngợi một lát, lại lấy thêm một hộp chocolate nhỏ nữa.

Trước khi thức tỉnh dị năng, nam chính Đàm Gia Viễn chỉ là một anh chàng dân văn phòng bình thường, cũng không phải là kiểu người thường xuyên đi phòng tập thể hình, đợi đến lúc khuân hết những thứ đồ này chuyển về nhà, Thần Sáng Thế Từ cảm giác bản thân đã mệt đến mức sắp ngất xỉu tại chỗ.

Nhưng thực sự không còn cách nào khác, hắn không thể thật thà chờ đến khi có được cái vòng tay không gian tùy thân của nữ chính mới đi mua mấy đống này —— giá cả rau quả thịt cá trước thềm Tết Nguyên Đán thay đổi từng ngày, tiền hôm nay có thể mua đươc một cân táo đỏ, nhưng khi đến cận Tết không chừng chỉ còn có thể xách về nửa cân.

#Nghèo khổ đến mức chỉ có bảy ngàn tệ để chuẩn bị cho ngày tận thế, không có ai thảm thương hơn hắn đâu#

Đêm đó Từ Trạch tắm rửa sạch sẽ, nhanh chóng ngủ thiếp đi.

Ngày hôm sau vừa rạng sáng hắn liền tỉnh dậy, tiếp tục vội vàng chạy đến khu tổng kho sỉ lẻ ở thành phố T, mua nước khoáng Khang sư phụ, giấy vệ sinh Thanh Phụng, băng vệ sinh ABD (dùng để cầm máu, chống ẩm, làm đồ lót giày vân vân), một ít thùng nhựa to để chứa nước, còn lấy thêm lều vải và ba lô leo núi hiệu Con lạc đà —— hai thứ này vốn là hàng nhái, thế mà phải trả tận sáu trăm tệ, Thần Sáng Thế quả thực đau lòng gần chết —— sau đó hắn lại đi mua rất nhiều thuốc thang và băng gạc chính hãng, đèn pin năng lượng mặt trời và máy sạc điện, hòm đựng dụng cụ cơ khí, cuối cùng là một quyển bản đồ dày cộm vẽ toàn bộ các con đường giao thông trên cả nước.

Đợi đến khi mua xong những nhu yếu phẩm cần thiết cho ngày tận thế, Thần Sáng Thế Từ gần như tiêu cạn hết số tiền ít ỏi của nam chính, lại còn nhận được tin nhắn từ bên ngân hàng gửi tới nhắc nhở việc tự động trừ khoản thế chấp nhà thất bại, trong đó ghi rõ tường tận trước ngày nào cần phải nộp tiền vào tài khoản.

... Có sáu ngày nữa thôi là tận thế rồi, ai còn muốn trả nợ tiền mua nhà cho ngân hàng!

Từ Trạch dứt khoát rút hết số tiền còn lại trong tài khoản ngân hàng, sau đó tiện tay mua luôn một cái khuôn làm bánh quy trở về nhà.

Khi Thần Sáng Thế về đến phòng thu xếp lại mọi thứ thì đã hơn năm giờ chiều, hắn đi vào nhà bếp nhưng không phải để nấu cơm tối, mà là dùng bột mì loại cake flour [3], bơ nhạt, trứng gà, đường nâu và bột kem không sữa nhào lại với nhau, nướng một khay to toàn bánh quy hình động vật thơm phức.

Khi đã tỉ mỉ chuẩn bị xong món quà chi phí cực kỳ rẻ này, Từ Trạch nở một nụ cười trên môi, vui vẻ đi gõ cửa nhà hàng xóm đối diện nhà hắn.

“Bạn của tôi vốn định hôm nay dẫn con trai tới nhà tôi chơi, tôi bèn nướng sẵn một ít bánh quy cho đứa nhỏ ăn. Ai ngờ nhà cậu ấy đột nhiên có việc nên không đến được, tôi lại không thích ăn bánh quy nên mang sang cho anh, ngài Thẩm có muốn nếm thử không?” Thần Sáng Thế Từ ngoài miệng thì hỏi như vậy, nhưng trong lòng hắn lại biết rõ khả năng đối phương đồng ý sẽ rất cao, bởi vì tính cách tham ăn chính là một điểm dễ thương mà hắn thiết lập cho vị nữ chính Thẩm Tùng Băng bình thường luôn luôn mạnh mẽ lại vô cùng khí chất này.

“Cám ơn cậu”, quả nhiên, người đàn ông cao to vạm vỡ trước mặt không hề do dự nhận lấy quà của hắn, đưa bánh quy đổ vào khay đồ ngọt trong nhà mình, sau đó trả lại đĩa ăn cho Từ Trạch.

Từ Trạch trò chuyện với y vài ba câu, xác nhận được đối phương vẫn giữ nguyên cái tên “Thẩm Tùng Băng” sau khi từ nữ biến thành nam, hắn liền trở về nhà.

Lại một ngày mệt mỏi trôi qua, đêm đó Thần Sáng Thế Từ nhanh chóng chìm vào giấc mộng đẹp như thường lệ, ngày hôm sau vốn định ngủ nướng thêm một lát, kết quả vào lúc tầm mười giờ liền bị tiếng chuông cửa vang lên đánh thức.

Nhấn chuông cửa nhà hắn chính là hàng xóm đối diện, nữ chính chuyển giới Thẩm Tùng Băng.

“Có chuyện gì không?” Ánh mắt Từ Trạch có chút kỳ quái nhìn Thẩm Từ Băng đang cầm trong tay một hộp sữa đặc, ngái ngủ hỏi.

“Ngày hôm qua bánh quy ăn rất ngon, cám ơn cậu. Không biết có thể làm phiền cậu nướng giúp tôi một mẻ nữa được không? Tôi còn muốn là bánh quy hình động vật như hôm qua.” Thẩm Tùng Băng vừa đưa đồ đang cầm trên tay cho hắn vừa nói: “Có điều cậu có thể đừng dùng bột kem không sữa được không, tôi thích sữa đặc tươi đóng hộp hơn.”

“À ừ.” Thần Sáng Thế Từ buổi sáng vừa ngủ dậy, đầu óc vẫn còn chưa tỉnh hẳn, đưa tay ra nhận đồ, mơ mơ màng màng dẫn người ta đi vào phòng khách, mãi đến khi bước đến phòng bếp nhà mình mới giật mình phản ứng lại.

Đờ mờ ngày hôm qua mẻ bánh quy hắn nướng là hẳn một mâm đấy, cả một mâm siêu to như thế tên này lại xơi hết sạch trong vòng một đêm, mi không sợ bị bệnh tiểu đường sao?!

Hơn nữa muốn hắn nướng thêm một mẻ nữa thì thôi đi, đây còn không thích bột kem không sữa, muốn dùng sữa đặc đóng hộp, hắn không nhớ là mình đã thiết lập nữ chính tham ăn này có thêm tính cách kén cá chọn canh thế đâu —— mi tưởng mi là đại gia Cửu Thiên Tuế kia chắc?! Muốn ăn bánh quy hình động vật thì không nói, nhưng ngày trước hắn cho sữa đặc nhiều hay ít hơn đều bị Cửu Thiên Tuế cào, vốn dĩ hắn không muốn cho nó ăn cái này, kết quả hắn bị cào cho te tua sắp chảy máu mới đành cam chịu thỏa hiệp.

Thần Sáng Thế Từ vừa thầm thổ tào trong lòng, vừa bỏ bánh quy đã nhào bột đóng khuôn vào lò vi sóng, đợi đến khi hắn cài thời gian nướng xong, đi tới phòng khách xem thử, thì lập tức giật mình hốt hoảng... Thẩm Tùng Băng thế mà đang ngắm nghía đống vật tư dự trữ hắn xếp chồng chất ở ngoài ban công thông với phòng khách.

“Cậu chuẩn bị cho ngày tận thế rất đầy đủ đấy.” Thẩm Tùng Băng một ngày trước vừa nghe được nội dung cuộc điện thoại của hắn cười cười nói, “Nhưng mà tại sao lại không có thịt?”

“Ở trong tủ lạnh đấy thôi.” Từ Trạch vô thức trả lời theo bản năng, sau đó vội vàng chữa lại: “Ài, đừng nói nữa. Một khoảng thời gian trước đây tôi xem nhiều phim về tang thi quá, kết quả buổi tối chỉ toàn mơ thấy ác mộng, đến mức sắp suy nhược thần kinh luôn rồi. Tôi nghĩ chi bằng mua một ít đồ tích trữ trong nhà, có khi tâm trạng sẽ thoải mái hơn nhiều.”

Thẩm Tùng Băng nghe xong thì khóe miệng càng nhếch cao hơn: “Vậy sao cậu không chuẩn bị vũ khí?”

Ông đây đến một lúc nào đó sẽ sở hữu dị năng.

Trước là dị năng gió, sau là dị năng thực vật, mi có sợ hay không?!

“Tôi thật ra cũng nghĩ đến, nhưng tôi chỉ là một công dân bình thường, không chừng mua dao phay thôi cũng phải chìa chứng minh nhân dân ra, lấy vũ khí ở đâu được”, Từ Trạch nói.

“Vừa khéo ngày mai chiến hữu trước đây của tôi sẽ đến thăm, bọn tôi hẹn nhau đi bắn súng, cậu có muốn đi chung không, tôi giúp cậu tìm được một cách phòng thân thích hợp” Thẩm Tùng Băng nói: “Không thể để cậu làm bánh quy cho tôi không công được.”

Nghe thấy thế, Thần Sáng Thế mấy ngày nữa sẽ thức tỉnh dị năng thật lòng vô cùng cảm động, nhưng hắn không muốn đi chút nào. Có điều xét đến chuyện có thể gia tăng tình cảm với một thành viên quan trọng trong đoàn đội nhân vật chính, hắn đành gật đầu nói: “Vậy làm phiền anh rồi.”

- -------------------------------------------------------------

Chú thích

[1] Ở bên Trung Quốc, khi mua nhà, thường sẽ có cả lựa chọn mua luôn cả một vị trí để đỗ xe ô tô trong bãi đỗ xe của khu dân cư đó, như vậy vị trí đó sẽ thuộc quyền sở hữu của chủ nhà và họ sẽ luôn luôn đỗ xe thoải mái ở vị trí đó. Nếu không mua vị trí đỗ xe thì họ sẽ phải đi đỗ xe ở những bãi đậu xe công cộng có thu phí thường xuyên, vì lượng xe tăng cao và nhu cầu lớn nên phí đỗ xe ở những bãi đậu xe công cộng này tăng theo thời gian, hơn nữa còn có thể bất tiện về vị trí, thời gian, các vấn đề về luật giao thông... Vậy khi mua nhà nên mua luôn vị trí đỗ xe ở khu đó, tuy tiền mua vị trí đỗ cũng khá cao nhưng bạn chỉ cần trả tiền một lần và không cần phải lo về chuyện đỗ xe ở đâu hay tiền đỗ xe nữa.

[2] GPS: Thiết bị định vị toàn cầu.

[3] Bột mỳ cake flour: Cake flour là loại bột làm từ hạt lúa mì mềm được xay mịn, chứa hàm lượng tinh bột cao cùng hàm lượng protein thấp từ 6-8%. Đây là loại chứa hàm lượng protein thấp nhất trong các loại bột được sản xuất từ hạt lúa mỳ. Nhìn bằng mắt thường loại bột này trông rất mịn mượt và có hạt nhỏ li ti. Để sử dụng, loại bột này được tẩy trắng để làm cho các phân tử protein trở nên bền vững hơn, giúp bột hấp thụ được nhiều đường và chất lỏng hơn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.