Edit: 1kiss
Beta: Lurcent
- -------------------------------------------------
Cốt truyện chưa bắt đầu được bao lâu đã nát bấy như thế này, tác giả tiểu thuyết gốc bày tỏ mệt mỏi đến mức không muốn yêu nữa.
Có điều cho dù hắn có mệt mỏi đến đâu, thì vẫn cần phải ăn cơm.
Trong thế giới hiện thực, mỗi lần về quê ăn Tết, bữa cơm giao thừa Từ Trạch không bao giờ được ăn hết sạch, mà luôn luôn phải để thừa lại một ít, vì mọi người cho rằng đó là để cầu mong cho “năm mới dư dả sung túc“. Vậy nên đêm hôm trước hắn đã nấu một lượng cơm lớn đủ ăn hai bữa, hôm nay không cần phải làm tiếp nữa.
Đợi đến khi ăn cơm xong, hai người liền bắt đầu tiến hành thảo luận kế hoạch cho hiện tại và tương lai.
Xét về hiện tại, kỳ thực cũng không có nhiều điều để nói, tình hình chính là qua một đêm có một số người liền biến thành tang thi, có một số người thì khi thảm dịch này xảy ra may mắn thoát được, còn có một số ít người thì thức tỉnh dị năng và thành công sống sót đến ngày mùng một năm mới.
Giống như các thiết lập phổ biến khác, tang thi trong cuốn tiểu thuyết này của Từ Trạch giai đoạn đầu tương đối sợ ánh sáng, dưới ánh mặt trời hành động của bọn chúng sẽ khá chậm chạp; nhưng theo dòng thời gian trôi đi, bọn chúng sẽ dần dần trở nên mạnh mẽ, chẳng những ban ngày cũng có thể di chuyển với tốc độ nhanh, mà một trong số đó sẽ còn sở hữu năng lực đặc biệt.
Năng lực của dị năng giả đã thức tỉnh cũng có thể mạnh hơn khi số lần chiến đấu tăng lên, thế nhưng đa số dị năng của bọn họ là tốc độ hoặc thể chất, chỉ một bộ phận rất nhỏ là có thuộc tính liên quan đến “gió”, “lửa“... Dị năng loại “khống chế” hay những dị năng có chiều hướng khác thì lại càng ít.
Có điều dị năng hiếm lạ cũng không có nghĩa là nó rất mạnh, chủ yếu vẫn phải xem năng lực cá nhân của người đó vượt trội đến đâu, chủng loại dị năng mà họ sở hữu có tác dụng gì không.
Ví dụ như, người nào đó có dị năng là hậu đình có thể tự lành lại, cho dù có đạt đến cấp độ cao nhất thì cũng có tác dụng gì.
A, a.
Thần Sáng Thế Từ giới thiệu sơ qua cho Thẩm nữ chính chuyển giới tình hình về tang thi và dị năng giả trong “giấc mơ” của hắn, sau đó lại bắt đầu nói đến bước kế tiếp của hai người bọn trong “giấc mơ“.
“Lúc đó tôi không có nhiều vật tư dự trữ, ở trong nhà ba ngày thuốc men thực phẩm đều sắp cạn hết. Khi tôi ra ngoài tìm thức ăn thì vừa khéo gặp được anh cũng cùng chung cảnh ngộ, hai người chúng ta cứ như vậy liền trở thành chiến hữu. Sau đó dọc đường đi hai ta lại gặp được thêm bốn người khác, chúng ta một đội sáu người như vậy, cùng nhau kề vai sát cánh chiến đấu cho đến giấc mơ của tôi kết thúc.” Từ Trạch lấy cuốn bản đồ giao thông đã mua trước đó giở ra, chỉ vào vị trí của đại học thành phố T ở ngoại ô, nói: “Khi chúng ta rời khỏi thành phố T thì đi ngang qua chỗ này, dự định tá túc một đêm ở đây. Sau đó chúng ta liền gặp được Hà Chí Cường là một thầy đang trực lễ Tết bị kẹt lại ở Đại học thành phố T, anh ta thức tỉnh dị năng thuộc tính “đất”, bảo hộ cho hai mươi mấy học sinh và một vài dân cư gần đó chạy đến nương nhờ.”
Từ Trạch ngừng lại một lát, thở dài tiếp tục nói: “Kết quả đêm đó đột nhiên xuất hiện tang thi triều, ba người chúng ta liều mạng chống đỡ được đến khi trời sáng, nhưng tất cả những người khác đều không may mắn bỏ mạng, bao gồm cả một học sinh có dị năng thể chất. Lúc đó anh... À là tôi, còn bị thương nhẹ, vừa khéo khiến một giọt máu chảy vào vòng ngọc trên tay, khiến nó mở ra không gian tùy thân. Sau đó Hà Chí Cường kia liền gia nhập đội của chúng ta cùng lên đường, là một người trợ lực rất đáng tin cậy.”
Thẩm Tùng Băng sau khi nghe xong nói: “Xem ra chúng ta chuẩn bị đầy đủ hết rồi, cần di chuyển đến nơi kia càng sớm càng tốt, nói không chừng có thể thay đổi vận mệnh của những học sinh và cư dân kia.”
Từ Trạch tất nhiên gật đầu đồng ý.
Đầu tiên hai người bọn họ đi gom hết lương thực ở căn nhà đối diện của Thẩm Tùng Băng, đến cả lọ gia vị cũng bỏ vào không gian tùy thân, sau đó liền phân nhau ra hành động.
Thẩm cựu nữ chính võ công cao cường lại có dị năng thuộc tính “gió”, một thân một mình cầm thanh kiếm thời Đường xử lý hết lũ tang thi rồi đi một vòng quanh tòa nhà thu gom lương thực.
Mà Thần Sáng Thế Từ thì ở nhà phụ trách... nấu cơm, nướng bánh quy rồi lại nấu cơm, nướng bánh quy. Đã có một không gian tùy thân có thể ngưng đọng thời gian, tất nhiên là mang thêm nhiều đồ ăn chín lên đường thì sẽ càng tốt hơn.
Hơn nữa, tạ ơn trời đất, hôm nay là mùng một năm mới nên mọi nhà đều chuẩn bị đồ ăn tết tương đối nhiều, Thẩm Tùng Băng đi một vòng lấy về được đủ loại rau dưa thịt cá phong phú, có thể nấu được đa dạng các loại món ăn —— Vị nữ chính chuyển giới này khi nghe Từ Trạch nói nguyên liệu nấu ăn mà hắn chuẩn bị từ trước trừ cải thảo ra thì chỉ có thịt gà thì vô cùng sững sờ, lập tức liền chạy ra ngoài xử lý tang thi dọn dẹp chiến trường, đặc biệt tích cực chủ động.
Thần Sáng Thế Từ mất gần ba ngày để chế biến hết nguyên liệu mà Thẩm cựu nữ chính thu gom được thành đủ các loại món ăn chính phụ, nhân lúc đồ ăn còn nóng liền cất vào hộp giữ nhiệt cũng do y lấy về, bỏ vào không gian tùy thân, còn đống cải thảo và thịt gà mà hắn dùng tiền để mua trước đó... Xin lỗi, một “nàng Công chúa nhỏ” nào đó thân hình cao lớn, từng làm bộ đội đặc chủng, theo lý thuyết hẳn nên có thể chịu được cực khổ lại bày tỏ rằng: Hắn không muốn ăn.
Thế là, vào ngày mùng bốn này, Từ Trạch mang theo đủ loại thức ăn, đồ Tết với cải trắng, thịt gà và các vật tư khác - hắn cảm giác như cuốn tiểu thuyết tận thế của mình sắp biến thành tiểu thuyết mỹ thực văn - cuối cùng cũng cùng Thẩm Tùng Băng xuất phát hành trình đi tới đại học T.
Ba ngày nay tang thi trong cả tòa nhà đều đã bị xử lí hết, hai người rất thuận lợi tìm được chiếc xe SUV ở trong tiểu khu —— xe của hai người bọn họ một cái thì bị cư dân tiểu khu vứt lại chặn ngang ở cổng hầm đỗ xe dưới đất không khởi động được, một cái ngược lại vẫn ở trên đường như dự kiến, nhưng loại xe Chery QQ này nếu như Thẩm Tùng Băng vẫn còn là nữ thì may ra còn ngồi vừa, chứ đổi thành Thẩm tiên sinh dáng người to cao ngồi ở bên trong thì chân cũng không duỗi ra được.
Thẩm Tùng Băng cạy mở được cửa xe ra rất dễ dàng, khởi động động cơ, sau đó bỏ một ít vật tư lên xe để tránh ánh mắt của người khác (chủ yếu là những thứ mà Từ Trạch đã sớm chuẩn bị từ trước như mì Khang soái phó, giấy vệ sinh Thanh Phượng, băng vệ sinh ABD, cải thảo và thịt gà).
Sau khi sắp xếp ổn tất cả những thứ này, y liền ngồi ở vị trí ghế phụ kế bên ghế tài xế, để Từ Trạch lái xe, còn y phụ trách canh gác và loại bỏ chướng ngại vật.
Bởi vì có mục tiêu rõ ràng, vật tư mang theo cũng đầy đủ, Thần Sáng Thế Từ không giống như nam nữ chính trong tiểu thuyết gốc cứ loanh quanh ở trong thành phố trì hoãn mấy mấy ngày như vậy, mà chạy xe thẳng đến mục tiêu đại học T. Trên đường hai người bọn họ chỉ dừng lại chỗ trạm bơm xăng để đổ thêm thật nhiều xăng dự trữ vào không gian tùy thân, lại cầm thêm một xấp thẻ nạp tiền điện thoại không ai để ý đến trong một cửa hàng nhỏ đã bị càn quét sạch trơn —— Đến ngày tận thế thứ ba, trạm phát tín hiệu di động ở thành phố T đã trở nên vô dụng rồi, nhưng không chừng tới những thành phố khác thì điện thoại di động vẫn có thể sử dụng được, lúc đó có đủ tiền điện thoại là một điều rất quan trọng —— Khi tận thế bạn không đóng tiền điện, công ty điện lực sẽ không cử công nhân đến cắt điện của bạn, nhưng nếu bạn không nộp đủ tiền điện thoại, tổng đài vẫn sẽ ngắt sóng kết nối của bạn như thường.
Cả hành trình đi hai người bọn họ cũng không gặp quá nhiều khó khăn, nếu nhìn thấy có xe phế liệu chặn đường thì Từ Trạch liền đi đường vòng theo bản đồ giao thông, nếu nhìn thấy có vài tang thi lảng vảng quanh đó chặn đường thì Thẩm Tùng Băng liền xuống xe xử lý, nếu nhìn thấy có đám người thừa dịp cháy nhà hôi của chặn đường thì hắn liền lái xe đâm thẳng về phía trước, đối phương đành phải tránh sang một bên, nếu nhìn thấy có người chặn đường nhờ giúp đỡ... Hai người bọn họ lại có thái độ giống hệt nam nữ chính trong tiểu thuyết gốc: Không thu nạp người khác lên xe, nhưng có thể giúp đỡ những người cầu cứu này sửa chữa xe, để bọn họ tự lái xe của mình.
Cho nên đợi khi hoàng hôn buông xuống, bọn hắn đi đến nhà ăn tập thể của đại học T thì phía sau xe đã có thêm ba chiếc xe khác đi theo: một đôi vợ chồng trung niên có con nhỏ, một đôi nam nữ là bạn bè, và một thanh niên độc thân.
Trong tiểu thuyết gốc, vị đồng đội Hà Chí Cường kia của bọn họ đã dẫn các học sinh và những người dân sống gần đó trú ẩn ở phòng ăn thứ nhất. Từ Trạch chờ Thẩm Tùng Băng dọn dẹp mấy con tang thi quanh quẩn ở gần nhà ăn tập thể, sau đó liền xuống xe đập lên cánh cửa sắt đang đóng chặt kêu lên: “Ngài Hà có ở đây không? Tôi là Đàm Gia Viễn ngày trước từng cùng anh nhắn tin tán gẫu ở trên diễn đàn những người sống ở thành phố T đây, tôi và bạn của tôi tới rồi.”
“Thiên vương cái địa hổ![1]” Một thanh âm phát ra từ sau cửa.
“... Hai chúng ta không lập ra ám hiệu như vậy.” Từ Trạch nói.
Sau một khoảng im lặng ngắn ngủi, cửa nhà ăn cửa từ từ mở ra từ bên trong, Từ Trạch cùng mấy người khác đều xe lái tiến vào. Bàn ăn trong nhà ăn đều bị dựng cao lên chắn ngang cửa sổ để ngăn chặn trường hợp tang thi đập vỡ cửa kính chui vào, khiến cho khu sảnh lớn trống trải đã có hai chiếc xe đang đỗ giờ có thêm bốn chiếc vào nữa cũng không quá chật chội.
Đợi đến khi Từ Trạch xuống xe trao đổi với Hà Chí Cường xong xuôi, trên gương mặt trung hậu của vị giảng viên giống như thầy giáo dạy môn thể dục cấp ba này lộ ra vẻ lo âu: “Cậu nói cậu chỉ có một người bạn cơ mà, thoáng cái đã thu nạp nhiều người như vậy, lương thực dự trữ của chúng ta có khả năng...”
Lời của anh ta còn chưa dứt, mấy người suốt dọc đường đi theo hai người Từ Trạch liền vội vàng bày tỏ bọn họ cũng có mang theo lương thực, sau này sẽ cùng mọi người trong đại học T đi tìm kiếm vật tư mới và san sẻ đồ ăn cho tất cả mọi người.
Mà người chồng trong đôi kia vợ chồng trung niên kia còn sở hữu dị năng sức mạnh về mặt thể chất, tuy rằng không phải đỉnh cao, nhưng trong giai đoạn đầu của mạt thế cũng có thể xem như là một nguồn trợ lực chiến đấu không tồi.
Nghe thấy bọn họ nói như vậy, Hà Chí Cường thân là người cầm đầu đoàn đội liền đại diện cho những người may mắn còn sống sót ở đại học T đón nhận đám người vừa đến này.
Thần Sáng Thế Từ và Thẩm nữ chính chuyển giới cực kỳ tự giác nộp ra vài bắp cải thảo cùng một khay lớn thịt ức gà để làm tiền ăn cho mấy ngày tạm thời gia nhập.
Sau đó hai người liền tách ra, một người thì về phía sau bếp phụ giúp nấu cơm tối, một người yên lặng nghe Hà Chí Cường và cậu học sinh có sức mạnh dị năng kia kể lại những chuyện mà bọn họ trải qua từ đêm giao thừa đến nay.
Đợi đến khi Từ Trạch nấu xong cơm tối cho mọi người, sắc trời bên ngoài cũng hoàn toàn tối sầm. Trong phòng ăn mọi người cũng không dám mở đèn trong phòng quá sáng, sợ sẽ thu hút tang thi kéo đến đây, chỉ bật một cái đèn bàn ở góc tối nhất trong cùng của sảnh ăn, mọi người quây quần quanh đèn bàn cùng nhau ăn cơm.
Ngay khi Thẩm Tùng Băng vừa đưa chiếc đũa về phía món ăn mà y chỉ cần liếc mắt một cái liền biết là do bếp trưởng Từ làm, thì nghe thấy bạn học sinh nam nào đó đang canh gác bên cửa sổ hô một câu: “Lại tới rồi.”
Hắn quay đầu lại liếc nhìn Từ Trạch một cái, thấy đối phương khe khẽ gật đầu với mình, ngay lập tức vội vàng gắp vài miếng thức ăn bỏ vào trong miệng, sau đó nhấc thanh kiếm thời Đường vẫn luôn để ở bên cạnh người lên, đi về hướng trước cửa sổ.
- ------------------------------------------------------
Chú thích
[1] Thiên vương cái địa hổ: Đây là một câu được trích từ bộ phim “Trí thủ uy hổ sơn”, là một trong hai câu ám hiệu giữa Dương Tử Vinh và thổ phỉ, câu đầy đủ là “Thiên vương địa cái hổ - Bảo tháp trấn hà yêu”, ngày nay được giới trẻ sử dụng như một cách để trêu đùa với nhau.