Nữ Chính Nhà Tôi Đều Biến Thành Nam Hết Rồi

Chương 6: Chương 6: Câu chuyện thứ nhất (6)




Sáng ngày hôm sau, khi Từ Trạch tỉnh lại trong phòng khách nhà Lâm Tử Hiên... chỉ có mong muốn duy nhất là xóa luôn truyện xóa luôn ID, phá hủy thế giới này.

Hắn đường đường là tác giả xuyên vào trong tiểu thuyết của mình, lại suýt chút nữa thì bị đám NPC pháo hôi hấp diêm tập thể. Phải dựa vào nữ chính - người đáng lẽ cần được cứu trong nguyên tác - ra tay mới bảo toàn được trinh tiết thì không nói, đằng này hắn còn ngay trước mặt của đối phương thẩm du, bất chấp tất cả cầu xin người ta thao mình, nài nỉ người ta dùng ngón tay đâm vào phía sau mình, rồi còn muốn thứ gì đó thô hơn, sâu hơn...

Trời đù, ngoại trừ cuộc đời của một người đàn ông, tên Lâm Tử Hiên do nữ chính chuyển giới thành nam này còn có cả một dương v*t thô hơn, sâu hơn ư?!

Tuy rằng nguyên nhân là do hắn bị thuốc ảnh hưởng, nhưng... Hắn không còn mặt mũi làm người nữa!

Từ Trạch khóc thầm trong lòng, suy nghĩ có nên nhảy từ trên lầu xuống luôn không, thử xem liệu tự sát có thể xóa sạch quá khứ, quay trở về ngày đầu tiên hắn xuyên đến thế giới này.

Nếu biết trước Lâm Tử Hiên sau khi chuyển giới thừa sức bảo vệ bản thân, hắn cần đếch gì phải cố sống cố chết làm vệ sĩ cho đối phương?!

Đối phương làm vệ sĩ cho hắn còn được!

Hắn thật sự không còn mặt mũi làm người!

Thần Sáng Thế - bạn học Từ đang ngồi ngẩn người ở trên giường, anh hùng cứu mỹ nhân kiêm nữ chính chuyển giới - bạn học Lâm liền đẩy cửa bước vào.

“Trưa rồi mà vẫn chưa thấy cậu tỉnh lại, tôi đến xem cậu đã khỏe hay chưa.” Lâm Tử Hiên trong tay cầm một bộ đồng phục học sinh đã phơi khô cùng với một chiếc quần lót mới tinh, đặt lên trên tủ đầu giường cạnh tay Từ Trạch, nói: “Tôi buổi sáng giặt quần áo tiện thể giặt đồng phục của cậu luôn, cái quần lót này là mới, tôi chưa dùng bao giờ, cho cậu đấy không cần trả lại tôi.”

Nói xong y xoay người rời khỏi phòng, lúc đóng cửa còn ngoái lại dặn thêm một câu: “Thay quần áo xong cậu ra cùng ăn cơm luôn, tôi đã gọi thức ăn ở bên ngoài rồi.”

Nhìn thấy Lâm Tử Hiên đóng cửa rời đi, Từ Trạch rúc cả đầu vào trong chăn.

Người anh em cậu sao có thể bình tĩnh như thế, sao có thể xem mọi chuyện như chưa từng xảy ra a a a!

Tuy rằng như vậy sẽ khiến hắn cảm thấy không quá xấu hổ, nhưng nghĩ đến nhờ bản thân thay nữ chính suýt chút nữa bị hấp diêm tập thể, nhờ bản thân thay nữ chính uốn éo thân thể cầu thao (thực ra chuyện này trong tiểu thuyết gốc không có), đối phương mới có cơ hội thể hiện dáng vẻ chu đáo ân cần, Thần Sáng Thế Từ Trạch buồn bực tới mức chỉ muốn xóa cmn sạch ID viết truyện.

Đáng lẽ phải là Chu Hạo Ba chăm sóc Lâm Tử Hiên, không hề nhắc gì đến chuyện xảy ra ở trên con đường nhỏ kia.

Nữ chính, rốt cuộc mi uống lộn thuốc gì mà biến thành đàn ông vậy!

Tóc đỏ tóc vàng tóc tím, thân phận thật của ba tên pháo hôi kia có phải là ác ma thần thánh nào đó đến từ thời của Cát Hồng (một người luyện đan thời Đông Tấn) không? Đào đâu ra loại thuốc hoán đổi linh hồn không khoa học như thế!

Còn dám chơi trò hấp diêm trước mặt mọi người!

Ba tên đó khi Lâm Tử Hiên còn là nữ chính, thì chỉ định trêu ghẹo sàm sỡ thôi; đổi sang nam chính là Chu Hạo Ba, liền cmn còn chơi luôn bắt uống xuân dược!

Từ Trạch và Lâm Tử Hiên im lặng cùng nhau ăn trưa, rồi lại im lặng nhìn đối phương dọn dẹp bàn ăn. Từ Trạch suy nghĩ trong lòng, rốt cuộc có nên nói lời tạm biệt đi về luôn không, tìm một nơi nào đó thử tự sát xem có quay lại quá khứ được không.

Kết quả bạn cùng bàn xưa nay cao lãnh của hắn lại bất ngờ trở nên chu đáo, bưng một đĩa hoa quả cắt gọt vụng về xấu không dám nhìn bước ra từ nhà bếp. Sau khi kéo hắn ngồi xuống sofa, y đưa nĩa xiên hoa quả qua, nói: “Chúng ta nói chuyện đi.”

Thế nên kể từ khi hắn xuyên tới đây hơn một tháng, đây là lần đầu tiên vị trí người nghe và người nói đảo lại cho nhau. Từ Trạch vừa ăn trái cây vừa nghe đối phương nói: “Chuyện ngày hôm qua là do tác dụng của thuốc, dù sao cũng đã qua rồi, một người đàn ông như cậu cũng không bị tổn hại gì, hôm nay nói xong tôi xem như chuyện chưa từng xảy ra. Hiện tại chuyện học hành mới là chuyện quan trọng nhất đối với cậu, những thứ khác đều không đáng kể.”

Lâm Tử Hiên nói xong thì ngừng lại một chút, sau đó tiếp tục nói: “Tối hôm qua tôi còn đá phía dưới của tên côn đồ kia mấy cái, đại loại chắc cũng gần khiến hắn bị liệt, không biết bọn nó có tìm đến để báo thù không. Khoảng thời gian này cậu đừng học tiết tự học buổi tối nữa, buổi chiều tan học tôi sẽ cùng cậu về nhà. Còn về chuyện học... Nếu như cậu cần, mỗi tối tôi đều có thể giúp cậu ôn bài.”

“Tôi hiện tại không cần gia sư, cám ơn cậu.” Nghe y nói như vậy, Từ Trạch cảm động hết sức, nhưng lập tức từ chối.

Dù sao trước đây hắn đã từng thi đại học một lần rồi, còn thi vào được một trường tốt, chỉ cần mục tiêu không phải là trường nào có tỉ lệ chọi quá cao, thì không cần Lâm Tử Hiên làm gia sư, Từ Trạch vẫn có lòng tin dựa vào vở ghi của đối phương và sự nỗ lực của mình thi đậu được.

Có buổi tối chua xót ngày hôm qua làm gương, hắn nghi ngờ nếu cứ thuận theo tình tiết gốc mà hắn viết trong truyện, mọi chuyện trong tương lai sẽ vì nữ chính biến thành nam mà tạo thành hiệu ứng cánh bướm [1], càng xuất hiện nhiều thay đổi sóng gió.

Cho nên hai người bọn họ tạm thời vẫn cùng nhau ăn cơm trưa ở trường học, buổi chiều tan học cùng nhau về nhà (vì sợ bị trả thù, chuyện này có thể xảy ra) là tốt rồi.

Đáng tiếc, Thần Sáng Thế - bạn học Từ đã tính toán đâu vào đấy, nhưng thế lực thần bí không rõ - Thần Sáng Thế khác ngự trị ở nơi cao hơn lại không hài lòng.

Thế là, một cảm giác đau đớn quen thuộc từ tim truyền đến, Từ Trạch lập tức té xỉu, khi mở mắt ra lại thấy bản thân mình đang nằm trên chiếc giường ở trong phòng khách nhà Lâm Tử Hiên.

Đệt mợ!

Không nên đùa giỡn người ta như vậy chứ!!

Mi nghĩ đây là trò chơi RPG [2], còn muốn lưu tiến trình à?!

Nếu muốn quay ngược thời gian thì sao không quay về một tháng trước đi, quay trở về hôm nay chuyện gì cũng xảy ra cả rồi, có tác dụng đếch gì nữa?!

À quên, vẫn có tác dụng —— Ép hắn phải mời Lâm Tử Hiên đến nhà mình làm gia sư, tiếp tục cốt truyện.

Đúng là ngày đen đủi của hắn!

Thế là, Từ Trạch lại thấy học bá cùng bàn nhà hắn cầm một bộ quần áo đẩy cửa bước vào, nói những lời tương tự, thức ăn gọi ở ngoài cũng y hệt. Y cũng bưng đĩa hoa quả cắt xấu thậm tệ ra, cũng kéo hắn ngồi xuống ghế sofa, cũng trò chuyện không khác gì lúc trước.

Chỉ có một điều duy nhất không giống là, câu nói sau cùng của Lâm Tử Hiên từ giọng điệu trưng cầu ý kiến, đã biến thành “Còn về chuyện học, mỗi tối tôi sẽ giúp cậu ôn bài.“.

Tại sao hắn lại có cảm giác như thiếu nữ nhà lành bị ép làm kỹ nữ sâu sắc thế này?!

Trong thế giới chính mình sáng tạo, không thể đấu lại bàn tay phía sau thúc đẩy vận mệnh, Từ Trạch đành phải ngoan ngoãn gật đầu chấp nhận.

Dù sao cũng là truyện mình viết, có khóc lóc thì bạn cũng phải diễn cho xong.

Thế là, trong nửa học kỳ sau, Từ Trạch trải qua những ngày như thế này: Buổi trưa ở trường học cùng Lâm Tử Hiên ăn cơm, buổi chiều tan học cùng nhau về nhà, cùng nhau đi mua thức ăn, cùng nhau nấu cơm ăn cơm (Từ Trạch phụ trách việc nấu ăn, Lâm Tử Hiên phụ trách việc đứng bên cạnh ra yêu cầu), cùng nhau chuẩn bị cơm trưa cho ngày hôm sau (giống như trước kia), cùng nhau học tập, thỉnh thoảng còn có ngày cùng nhau đi xem phim thư giãn một chút.

Bởi vì trong hai tháng này không có gì đến quấy rối, đến cuối kì thành tích của hắn còn thuận lợi từ yếu kém kiến thức cơ bản trở thành đạt được mức trung bình, cho nên Từ Trạch đối với việc mỗi ngày đều cùng Lâm Tử Hiên đi đi về về này, thực ra không còn phản cảm mấy nữa.

Mỗi ngày có người ở bên cùng mình ăn cơm cùng mình học bài gì đó, so với việc một mình trải qua quãng thời gian cấp ba, cũng cảm thấy hạnh phúc hơn một tí.

À, ngoại trừ việc yêu cầu của nữ chính chuyển giới - Lâm Tử Hiên càng ngày càng nhiều.

Đường đường là một thằng đàn ông, bây giờ ăn một quả táo còn đòi phải cắt theo kiểu tai thỏ!

Lâm Tử Huyên - nữ chính trước đây còn chưa từng gọt táo hình tai thỏ cho nam chính Chu Hạo Ba bao giờ, tại sao bây giờ hắn lại phải gọt cho nữ chính chuyển giới —— mi tưởng mi là con mèo Cửu Thiên Tuế kia chắc?!

Tuy nhiên nói tóm lại, Từ Trạch mặc dù không hài lòng với cuộc sống xuyên qua tiểu thuyết của mình lắm, nhưng hắn thấy như này không tệ.

Sau đó liền đến hai tuần nghỉ đông của lớp mười một.

Từ Trạch là nhân vật duy nhất trong gia đình có đất diễn hơn nửa trang truyện, Lâm Tử Hiên thì mẹ đang quay phim, ba bận xã giao... Cho nên cả kì nghỉ xuân này ngoại trừ giao thừa và mùng một, hai người bọn họ vẫn ở bên nhau.

Hai tuần này ngoài làm đống bài tập nhiều như núi giáo viên giao về, hai người còn cùng đi ra ngoài xem ba bộ phim.

Đúng vậy, Từ Trạch cuối cùng cũng phát hiện ra một điều hạnh phúc khi xuyên vào thế giới tiểu thuyết này, đó chính là hắn có thể xem lại mấy bộ phim tám, chín năm trước hắn từng thích hoặc từng bỏ lỡ trên màn hình chiếu lớn của rạp phim.

Dù sao tiền gửi ngân hàng cha mẹ nam chính để lại với tiền bồi thường của công ty bảo hiểm đủ để hắn học hết đại học vẫn còn dư dả, Từ Trạch lưu hết mấy cốt truyện muốn viết trong máy tính mà không vội triển khai ngay, có thời gian rảnh hơn một chút hắn liền muốn chạy đến rạp chiếu phim chơi (huống hồ theo sự sắp đặt hãm lờ của thế giới này, không biết về sau hắn có còn quay lại với nghề viết lách được không).

Khá bất ngờ là Lâm Tử Hiên lại đồng ý cùng hắn đi xem phim, bất kể hắn chọn phim Hollywood nước ngoài, hay là phim hài kịch trong nước.

Tuy nhiên điều khiến Từ Trạch ngạc nhiên hơn là khi kì thi giữa kỳ sau kì nghỉ đông lớp mười một kết thúc, Lâm Tử Hiên hỏi hắn y có thể chuyển về căn phòng luôn để trống ở nhà hắn không.

- -------------------------------------------

Chú thích

[1] Hiệu ứng cánh bướm: hay Hiệu ứng bươm bướm (tiếng Anh: Butterfly effect) là một cụm từ dùng để mô tả khái niệm trong ý thuyết hỗn loạn về độ nhạy cảm của hệ đối với điều kiện gốc (tiếng Anh: sensitivity on initial conditions). Hiệu ứng này được nhà toán học Edward Norton Lorenz khám phá ra. Khi thực hiện mô phỏng các hiện tượng thời tiết, Lorenz nhận thấy rằng nếu ông làm tròn các dữ liệu đầu vào, dù với sai số bé thế nào đi nữa, thì kết quả cuối cùng luôn khác với kết quả của dữ liệu không được làm tròn. Một thay đổi nhỏ của dữ liệu đầu vào dẫn đến một thay đổi lớn của kết quả. Tên gọi hiệu ứng cánh bướm bắt nguồn từ hình ảnh ẩn dụ: một cơn bão chịu sự ảnh hưởng của một con bươm bướm nhỏ bé vỗ cánh ở một nơi nào đó rất xa cơn bão. (nguồn Wikipedia)

[2] Thể loại game RPG: Rpg tiếng anh là Role Playing Games, là dạng game người chơi sẽ nhập vai vào nhân vật trong game để chiến đấu theo lượt hoặc theo thời gian thực. Khi game bắt đầu, người chơi sẽ tạo cho mình một nhân vật riêng và bắt đầu những cuộc phiêu lưu trong game. Người chơi có thể luyện level nâng cấp thao tác cho nhân vật, thu nhặt các vật phẩm từ các nhân vật đối thủ. Làm nhiệm vụ, lập team làm nhiệm vụ nhóm,...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.