Du Lin Lin trầm lặng đứng bên biệt thự.
Khuôn mặt vô cảm với ánh mắt sắc bán khiến người khác nhìn mà sởn da gà.
Đó là một ngôi biệt thự cháy rữa. Cháy đến không còn gì nữa.
Trên tay cô cầm một tấm ảnh, đó là một cô bé đang cười, tay tạo thành hình chữ V, trang phục vô cùng sang trọng ôm một con gấu bông.
Thật nhớ... Những năm tháng ấy...
----------------------------------------------------------------
Cha... Ngài đã từng nói con là người đặc biệt nhất trên thế giới này, đúng, và cha cũng vậy.
Con biết, cha luôn luôn dành những tình cảm tốt nhất cho con, cha không quá thân thiết với con để rồi khi cha mất, con không tháy đau buồn. Nhưng đáng tiếc, con nhìn ra được điều đó. Có nhiều lần con hỏi, mẹ là ai? Cha không trả lời, chỉ cầm tay con, nét mặt buồn bã. Cha biết không, thật ra con biết, con biết tất cả, con biết mẹ là ai, thực chất, mẹ vãn chưa chết. Cha, liệu đó có phải là một tình yêu mà cha mong muốn, liệu có đôi khi cha thấy mình thật ngu xuẩn, liệu có đôi khi cha vùi mình vào đau khổ? Nhưng cho dù thế nào, con cũng chúc cha hạnh phúc, ngay cả kiếp sau.
Cảm ơn cha...
----------------------------------------------------------------
Du Lin Lin đứng trước cửa biệt thự, trên sàn là một tờ giấy rách nát, nhưng không hề bị khói lửa ảnh hưởng.
Chỉ có cha mới cố gắng để làm như vậy.
Du Lin Lin lật tờ giấy lên, là một bức thư, bức thư mà cha để lại cho cô, cha, để lại cho cô...
Du Lin Lin đứng lặng. Lâu lâu vẫn chưa đọc bức thư.
Liệu có phải... Đọc hay không?
Cô vò đầu suy nghĩ.
Nhưng mà, trong thâm tâm, cô vẫn muốn đọc.
Du Lin Lin hạ mắt xuống bên bức thư, lần lượt đọc từng chữ một.
“Gửi con gái thân yêu của ta...
Hẳn là con sẽ đọc được bức thư này, con đã tìm mọi cách để ra khỏi đó, phải không? Cho dù cha đã mất, con vẫn chấp nhận về nguyện vọng của mình chứ? Lin Lin, ta mong con có thể chấp nhận chuyện này.
Ngoài ra, Lin Lin, cha đã sắp đặt cho con một vụ liên hôn, có thể con sẽ không chấp nhận, nhưng đây là mẹ con yêu cầu, ta cũng không làm khác được, đến Long gia, đưa bức thư này cho họ, rồi lúc đó, con sẽ biết xử lí ra sao.
Mong con hạnh phúc.
Cha”
----------------------------------------------------------------
Bức thư kết thúc.
Long gia?
Du Lin Lin cười lạnh.
Chẳng phải họ đã hủy diệt nơi này sao?
Con sẽ không quá đau buồn vì cha mất, cha đừng lo, như vậy...
“Con sẽ không còn điểm yếu này nữa... “Du alin Lin ngồi sụp xuống sàn, ánh mắt hướng lên trời, dòng nước mắt chảy ra...
“Cảm ơn cha đã cho con một cuộc sống tuyệt đẹp, vĩnh biệt... “Du Lin Lin cụp mắt xuống, nở một nụ cười.
----------------------------------------------------------------
Du Lin Lin thu dọn tiền và một số đồ cũ bên trong căn nhà của cô, đồ cũ toàn là đồ hồi nhỏ, cô cũng biết một chút thiết kế, cuối cùng cắt xé một hồi được hai ba bộ gì đó.
Du Lin Lin dọn đến nhà phụ của cha, ở một nơi trong xanh.
Trong ngõ này, chỉ có một ca nhà này mà thôi nên căn bản rất vắng.
Cho dù thế nào, cuộc sống của cô sau này là ở đây, Long gia gì đó, không dám.
Du Lin Lin thu dọn đồ đạc vào nhà, căn nhà trong rất sạch đẹp, chỉ là có tầng tầng lớp lớp bụi mà thôi, dọn một chút là được ấy mà.
Trong đầu Du Lin Lin lại hiện lên vô số hình ảnh trước đây cô cùng cha dọn nhà. Cô lại nở một nụ cười.
#Nắng sẽ cố gắng ra chương nhanh#
#Thanks#