Nữ Chính Xuyên Sách Trả Thân Thể Cho Ta!

Chương 6: Chương 6: Chương 3




*

Ban đầu Tê Diệu ngu ngu dại dại, cha Tê mẹ Tê sắp xếp thầy giáo vỡ lòng như cũ, hi vọng thông qua trí lực phục hồi để cho cô lấy tốc độ chậm chạp đuổi kịp người đồng lứa.

Đến mức hiện tại cô ngẫu nhiên biểu hiện ra thông minh bọn họ đương nhiên cho rằng chuyện đó là công lao của thầy giáo vỡ lòng.

Tê Diệu ngay từ đầu cũng không phải không nghĩ tới muốn một cái điện thoại, nghĩ lại, cô dùng di động ghi chép tất cả tất nhiên sẽ bị Tê Vọng biết, nếu mà cô đăng nhập tài khoản xã hội của mình, nhân vật không rõ kia đang dùng thân thể của cô nhất định sẽ phát giác.

Rút dây động rừng không phải ý muốn của Tê Diệu. Cô rõ ràng chuyện này không thể lỗ mãng.

Sự tình Tê Diệu tỉnh lại, ở vòng xã giao đều đưa tới chấn động. Mọi người dồn dập muốn nhìn một chút con gái nhỏ Tê gia hiện tại là một bộ dáng như thế nào, có người thật tâm thật ý lo lắng, người xem kịch vui cũng có khối người.

Vì để tránh cho bị tổn thương, con gái nhỏ của Tê gia hầu như là bị che đến cực kỳ chặt chẽ, trừ bỏ người bên ngoài có quan hệ thân mật, những người còn lại căn bản đừng nghĩ nhìn thấy cô.

Giấu lâu như vậy, dạng gì suy đoán đều có, càng là có người đoán Tê Diệu miệng méo mắt lệch, có sinh lý đặc thù khuyết tật, lúc cha Tê vừa nghe thấy lời đồn đại, tức giận kém chút nữa lật luôn bàn mạt chược. Ông xin nghỉ hưu sớm, cùng mẹ Tê trải qua sinh hoạt dưỡng lão nhàn nhã, nhưng không có nghĩa là Tê gia dễ khi dễ như vậy.

Từ đó, lời đồn đại tạm lắng mấy phần, sau lưng bị người nói thế nào liền không có cách nào quản chế được.

Tất cả mọi người đang suy đoán, Tê Diệu bây giờ khôi phục bình thường, người Tê gia sẽ đem cô mang ra gặp người ngoài hay không?

Lúc mọi người xôn xao suy đoán, cha Tê đi chơi mạt chược, ở trên bàn đánh bài vô cùng tự tin tỏ vẻ, qua mấy ngày tới yến hội nhất định sẽ mang theo Tê Diệu có mặt. Ông muốn Tê Diệu quang minh chính đại đường đường chính chính xuất hiện ở trước mặt mọi người.

Nói xong, còn không có kịp đánh hết một ván, liền bị Tê Vọng gọi điện thoại bảo về.

Tê gia.

Tê Vọng ngồi một mình ở trên ghế sô pha, đối diện anh là ghê sô pha dài, cha Tê, mẹ Tê, Tê Diệu song song ngồi cùng một chỗ, tựa như ba người học sinh tiểu học chịu phạt.

Tê Vọng sắc mặt nghiêm túc, mũi mang gọng kính viền vàng ẩn ẩn có lãnh quang lấp lóe, Tê Diệu đối với biểu tình này của anh rất quen thuộc, Tê Vọng ở trước mặt người ngoài, vĩnh viễn là bộ dạng nghiêm túc lạnh lẽo tính tình hờ hững, môi mím chặt, liếc xéo một chút có thể hù chết người.

Bộ dáng này của anh, cũng làm cho Tê Diệu tìm được mấy phần cảm giác quen thuộc.

“Cha, mẹ, các người ai đưa ra quyết định, để Diệu Diệu đi yến hội vậy?”

Mẹ Tê là người “sủng bé con cuồng ma”, ủy ủy khuất khuất nói: “Tê Diệu nói con bé muốn đi ra ngoài, không phải con cũng đáp ứng rồi à.”

Khuôn mặt nhỏ nhắn tội nghiệp của Tê Diệu cầu xin, hai vợ chồng già không có đường nào chống đỡ, như bị váng đầu liền gật đầu đáp ứng.

“Ý của con là chúng ta cần phải thương lượng một chút.” Tê Vọng thanh âm dừng một chút, dường như cân nhắc xem em gái có thể nghe hiểu ý tứ của anh không, lời nói xoay chuyển, giọng điệu lại hòa hoãn, “Ý của con là, thân thể Diệu Diệu không thật sự tốt, sợ em ấy bị kinh sợ, nhanh như vậy liền mang đi ra ngoài có phải là không quá thỏa đáng.”

“Con bé hôm qua chạy chậm ở sau hoa viên..”

“Con bé học được chạy xe đạp..”

“Con bé còn hiểu chuyện đến cùng dì giúp việc trong nhà nói chuyện phiếm..”

Cha Tê mẹ Tê mỗi khi nói một câu, Tê Diệu liền chột dạ một lần. Những ngày này không phải là cô đang cùng người hầu vệ sĩ trong nhà nói vài lời nói khách sáo, chính là đang nghiên cứu con đường rèn luyện thân thể, bận tối mày tối mặt. Thân thể này thật sự như gà bệnh, chạy có tám trăm mét mà phải ngừng lại năm sáu phút, Tê Diệu cảm giác sâu sắc áp lực to lớn.

Mỗi một ngày trôi qua, cô lại thêm lo nghĩ một ngày.

Không thể nhìn thấy kẻ chiếm thân của cô kia, cô liền một ngày ngủ cũng không ngon.

Cha Tê mẹ Tê không có cách nào có thể đánh động Tê Vọng, mắt thấy sắc mặt như băng sơn vạn năm từ đầu đến cuối không thể chuyển tốt kia của anh, Tê Diệu cọ cọ đôi dép lê lông xù, cúi thấp cái đầu nhỏ xuống, thanh âm mềm mại ấp úng nói: “Ca, ca ca ơi..”

Thanh âm của cô vừa mềm lại ngọt, như chứa lấy mấy phần kẹo bông gòn mềm mại dinh dính lại thẹn thùng như thế.

Một tiếng ca ca, làm cho tâm Tê Vọng đều biến hóa, thật muốn đem ánh trăng trên trời đều hái cho cô.

Tê Diệu trăm phần trăm xác định, lần này trên yến hội người Sở gia nhất định sẽ có mặt, đây chính việc là trước đó cha Sở từng đề cập tới với cô. Cô đem mặt già này đánh cược, vì để cho Tê Vọng đáp ứng, đem lòng xấu hổ cả đời đều đã dùng hết.

Tê Diệu làm việc không từ thủ đoạn xuất ra đòn sát thủ —

Cô nhát gan như cáy vươn tay, trong cái nhìn chăm chú của Tê Vọng, cẩn thận từng li từng tí dùng ngón út câu lấy ống tay áo của anh, nhẹ nhàng lay động.

“Ca ca ơi.. Em muốn đi ra ngoài, muốn đi yến hội cơ..”

Tê Vọng thẳng đến lúc trở về trên máy bay, khuôn mặt vẫn cứng nhắc phát ngốc một lúc lâu, mới rõ ràng chính mình làm ra một quyết định không có lý trí.

Lúc ấy anh nhất định váng đầu.

Nếu không vì sao lại không chút do dự đáp ứng yêu cầu của em gái, để cho em ấy tham gia yến hội.

Chẳng qua vấn đề không lớn, có hắn cùng bạn bè người nhà ở đó, Tê Diệu nửa chút ủy khuất cũng sẽ không phải chịu.

Tê Vọng làm việc vô cùng thích tổng kết lại mà ngẫm nghĩ. Mà giống như vậy, đối với chuyện này chính anh cũng muốn nghĩ lại. Nếu là lần sau gặp lại tình huống giống như thế nữa, sẽ còn vô ý thức đáp ứng Tê Diệu hay không?

“…”

Sẽ. Kết quả quá rõ ràng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.