“...”
Mặt Tê Diệu liền đỏ lên một mảnh, đại não trong nháy mắt đứng máy, chân tay luống cuống quên phản kháng, chỉ biết lung tung giãy dụa vài cái.
Anh đem cô ôm vào trong ngực, gương mặt để ở trên cổ của cô, giọng điệu bình tĩnh ẩn giấu mấy phần ẩn nhẫn ở phía dưới: “Đừng nhúc nhích.”
Có thể quang minh chính đại mà ôm cô, mà không phải mượn tên tuổi anh em giả tạo kia, phải lấy thân phận anh cả mà ôm lấy cô.
Tê Vọng không chỉ một lần nghĩ, nếu bọn họ duy trì lấy thân phận anh em hoang đường đó, vậy cả một đời anh đều không có cơ hội thấy được tâm ý của chính mình. Trong nháy mắt nhìn thấy Tê Diệu, anh liền không khắc chế được dục vọng muốn ôm cô.
Cô gái ở trong ngực không ngang ngược càn rỡ giống như ngày thường. Nếu mà dựa theo tính cách của cô, nhất định sẽ đập anh một quyền ngay tại chỗ để anh kiến thức được lợi và hại việc chiếm tiện nghi của cô.
Nhưng giờ phút này, cô mờ mịt luống cuống, mặt đỏ tới mang tai, làm cho cô trở nên vô cùng đáng yêu.
Tê Vọng buông xuống mí mắt, giọng điệu là phá lệ ôn nhu.
“Đừng sợ, có tôi ở đây.”
Tê Diệu nghĩ thầm, cô nhất định là bị thanh âm của người tên là Tê Vọng này mê hoặc, hoặc chính là bị anh hạ độc. Nếu không như thế nào mà sau khi nghe được thanh âm ôn nhu lưu luyến cam đoan kia của Tê Vọng, toàn thân cô như bị mất sức lực, thính tai phiếm hồng, màu hồng thẹn thùng dần dần lan tràn ở trên gương mặt của cô, khiến cho hô hấp cô khô nóng, miệng đắng lưỡi khô.
Tê Diệu mơ mơ hồ hồ nghĩ, xem ở phương diện Tê Vọng bị thương còn tới cứu cô, như thế cứ tùy ý anh ôm nhiều hai lần cũng được.
* * *
Lúc này, một bóng dáng nhanh chóng từ thang lầu chạy tới, lại ở đầu bậc thang đột nhiên dừng lại, rõ ràng là Trình Lịch.
Trên đường cậu đi tới đây đều là chạy vội, thời điểm nhận được tin tức hơi chậm một chút, hơn nữa bị kéo dài, trong lòng Trình Lịch nóng như lửa đốt, kém chút nữa vượt đèn đỏ xảy ra tai nạn xe cộ. Lòng cậu tràn đầy đều là dáng vẻ Tê Diệu bị khi dễ, càng nghĩ càng nôn nóng, tính tình ngang ngược thô bạo ngày càng kích động, chống đỡ lấy cậu một hơi không ngừng vọt tới câu lạc bộ.
Trình Lịch lại như thế nào cũng không nghĩ tới, thứ cậu đối mặt lại là hình tượng hai người đang ôm nhau.
Từ góc độ của Trình Lịch, có thể nhìn thấy hai người đang gắt gao ôm nhau, tay Tê Diệu không biết đặt chỗ nào, cẩn thận từng li từng tí nắm lấy chỗ áo sơmi sau lưng Tê Vọng, ngoan ngoãn ở trong ngực của anh giống như một con cừu nhỏ.
“...”
Trình Lịch trầm mặc một lát, tay nắm chặt thành quyền, bình phục cảm xúc ở trong lòng.
Cậu giả bộ dáng vẻ điềm nhiên như không có việc gì tiếp tục bước nhanh chạy lên trước, một bộ đang tìm kiếm bộ dáng của cô: “Sở Du Du!”
Nghe được thanh âm của Trình Lịch, Tê Diệu theo bản năng một cái tát đẩy Tê Vọng ra, ngay cả chính cô cũng không biết tại sao phải làm chuyện chột dạ như vậy.
Thật vừa đúng lúc, tay của cô vừa vặn đẩy lên vết thương của Tê Vọng, Tê Vọng nhíu lại lông mày đau đớn kêu lên một tiếng, Tê Diệu kịp phản ứng, liền vội vàng hỏi: “Anh không sao chứ?”
“Không có việc gì.”
Anh trả lời mây trôi nước chảy, chỉ là sắc mặt hơi có vẻ tái nhợt.
Có Trình Lịch ở đây, Tê Diệu không muốn nói nhiều. Cô hắng giọng một cái, hỏi hai người bọn họ: “Các người là làm sao biết tôi ở đây vậy?”
Trình Lịch giải thích nói: “Tớ để cho người ta nhìn chằm chằm tới Sở gia, liền sợ cậu xảy ra chuyện.”
Động tác cậu tự nhiên kéo Tê Diệu lại kiểm tra thương thế, xác định trên da thịt trắng noãn của cô không có bất kỳ cái vết thương gì mới từ bỏ. Ánh mắt Tê Vọng ngắn ngủi lưu lại ở chỗ mà cậu mới dùng thủ đoạn bắt lấy Tê Diệu, trên mặt không có biểu tình gì.
Tê Vọng nói: “Tôi đoán.”
Nghe Tê Vọng trả lời, Tê Diệu có chút dở khóc dở cười.
“Các người đi nhanh đi, tôi sợ chờ chút nữa Sở gia liền mang người đến.”
Trình Lịch sắc mặt nhẹ nhàng, thậm chí mang theo vài phần cười: “Cậu sợ cái gì, có tớ che chở cậu, ai dám động đến.”
Tiếng nói của cậu vừa dứt, Tê Diệu rõ ràng có thể cảm nhận được ánh mắt sắc bén đến từ người nào đó.
Tê Diệu chỉ muốn giả chết.