Thời gian ở Sở gia có chút gian nan hơn nhiều, không cần đóng vai con gái nhỏ của Tê gia, lại cần đóng vai một đứa con gái khác dùng đến thân thể của cô, sau khi trở về không thể phóng thích tính cách làm chính mình như cũ.
Tê Diệu không khỏi lâm vào trầm tư -- Có phải là cô tự tìm thứ không thoải mái cho mình hay không?
Cũng may rất nhanh, không biết cha Sở lại mưu đồ tốt cái gì, trước bữa cơm tối để dì giúp việc bảo cô cùng Sở Giảo Giảo cùng nhau ăn cơm, ở trên bàn cơm vui vẻ thoải mái mà tỏ vẻ, yến hội đêm mai hai người cần phải có mặt.
Tê Diệu không phải người ngu, đương nhiên rõ ràng chỉ sợ cha Sở lại nghĩ kỹ kế hoạch bán con gái rồi.
Cô gắp lên một khối tôm bóc vỏ đưa vào trong miệng, nghe hai người là cha Sở cùng Sở Giảo Giảo dối trá thăm hỏi, buông xuống đôi mắt, che giấu đi trào phúng nơi đáy mắt.
“Du Du, lễ phục tham dự cha đã chuẩn bị cho con, nhớ kỹ đêm mai trang điểm cho chính thức một chút.”
Cha Sở một bộ dáng cha hiền, đại khái đã sớm quên vài ngày trước là như thế nào đem cô bán vào trong tay người khác. Tê Diệu thấy đồ ăn thực vô vị, qua loa gật đầu để bày tỏ mình biết rồi.
Vừa lúc, sáng mai lấy thân phận của Sở Du Du có mặt, không biết sẽ lại phát sinh sự tình thú vị như thế nào.
Tê Diệu dám khẳng định.
Nếu như Sở Giảo Giảo còn nghĩ hố cô như hố tên giả mảo, ngày mai nhất định sẽ làm trò cười lớn ở trước mặt thiên hạ.
Cô bảo đảm.
Hôm sau.
Tê Diệu thay đổi một chiếc váy dài màu rượu đỏ cổ khoét hình chữ V, nổi bật lên màu da tuyết trắng của cô, quyến rũ động lòng người. Cô ngồi ở trước bàn trang điểm, giày vò trang điểm hơn một giờ, thời gian dài không trang điểm, thậm chí ngay cả bóng mắt cô đánh ra cũng vô cùng kỳ quái, Tê Diệu chà sát phấn trang điểm, đem làn da khỏe mạnh trắng nõn lăn lộn đến phấn hồng một mảnh.
Cô càng vẽ càng tức, kém chút có ý nghĩ táo bạo ném đồ vật chạy lấy người. May mà cuối cùng trước thời điểm lên đường cũng đã sửa sang tốt hết thảy.
Tê Diệu cùng Sở Giảo Giảo ngồi ở hàng sau xe Bentley, hai người nhìn điện thoại của mình, giống như là hai người xa lạ chán ghét lẫn nhau, dạng quan hệ chị em này, cũng chỉ có độc nhất mình cô cùng Sở Giảo Giảo có.
Chiếc xe chậm rãi chạy, Sở Giảo Giảo cúi đầu gửi tin nhắn, không chút để ý mà nói: “Buổi tối hôm nay, tôi sẽ định một vị hôn phu mới.”
“Ồ.”
“Cô cũng phải nỗ lực cố lên nha.”
“Ồ.”
“.. Cô không có lời nào khác muốn nói sao.”
“Ờ.”
“...”
Thái độ cà lơ phất phơ tức chết người này của cô, gần như để Sở Giảo Giảo cho rằng em gái thật của mình đã trở lại. Nhưng mà nếu là Sở Du Du, đầu tiên nhất định sẽ không đáp ứng điều kiện của cha Sở đưa cô lên trên giường của gã đàn ông khác, sau đó còn có thể tâm bình khí hòa* tham gia yến hội, nghĩ cùng đừng nghĩ.
(*Yue: Tâm bình khí hòa, tâm thái ổn định, có thể ngay trong cuộc sống đạt đến cảnh giới “được không vui, mất không buồn, không bởi tốt xấu của ngoại vật và được mất của bản thân mà buồn mà vui“. - nguồn dkn.com)
Sở Giảo Giảo sao có thể biết. Chị đại táo bạo sống êm đẹp ở Tê gia nửa năm, vì để tránh cho cỗ thân thể yếu ớt kia của chính mình không thể chỉ động một chút lại thở không nổi đi bệnh viện, đương nhiên phải tâm bình khí hòa, tận lực giảm bớt cảm xúc dao động, để cho cô có thể sống lâu thêm mấy ngày.
Dù cho Tê Diệu lại tức giận, cũng sẽ không tức giận giống như trước.
Tê Diệu vui vẻ thoải mái mà nghiêng chân chơi điện thoại, cho đến khi tới khách sạn, một câu đều không có nói qua cùng Sở Giảo Giảo.
Châm chọc chính là, thời điểm hai người bước vào cửa chính khách sạn, còn phải nể tình lẫn nhau, nắm lấy khuỷu tay nhau. Chỉ là lúc này đây, ánh mắt của mọi người đã dồn dập nhìn về phía Tê Diệu từ lâu.
Cô mặc một bộ váy dài màu rượu đỏ, môi hồng răng trắng, tóc dài gợn sóng rối tung ở đầu vai, khuyên tai hình học màu bạc lóe ra cảm xúc băng lãnh, nhất là cặp mắt vũ mị đào hoa kia, nhẹ nhàng vén lên, liền có vô số phong tình.
Vài ngày trước, Sở Du Du không biết làm sao lại giống như biến thành người khác, mị lực giảm đi, hiện giờ rốt cục cũng trở về phong thái của dĩ vãng, càng nhìn càng làm lòng người ngứa ngáy.
Sở Giảo Giảo sóng vai đi cùng đã sai khi cho rằng ánh mắt của mọi người tập trung ở trên người chị ta. Chị ta thận trọng nâng lên chiếc cằm thon, tiếp nhận ánh mắt như lễ rửa tội của bọn họ, nổi bật lên như để cho Sở Du Du ở bên người càng thêm không chịu nổi.
Mấy tên khách nam trẻ tuổi trẻ tiến lên bắt chuyện, bọn họ cùng Sở Giảo Giảo giao tiếp tương đối nhiều, lễ phép mà không mất phong độ, chỉ là thời điểm một bên nói chuyện với Sở Giảo Giảo, ánh mắt liếc qua lại liếc nhìn về phía Tê Diệu.
Tê Diệu như người không việc gì bưng một ly rượu lên khẽ nhấp một cái.
Có lẽ là bởi vì bị ảnh hưởng bởi thân thể của Tê Diệu, hoặc có lẽ là bởi vì đã lâu lắm rồi không uống rượu, cô nhấp hai cái, chỉ cảm thấy hương vị đắng chát tan ra ở trong miệng, hoàn toàn không cảm nhận được cảm giác sung sướng như ngày xưa.
Tê Diệu không phục mà tiếp tục nhấp hai cái --
Sau một phút, cô xuất hiện ở bên cạnh bàn có món điểm tâm ngọt, bưng một đĩa bánh gato nhỏ, câu được câu không bắt đầu ăn.
Hiện tại cô không cần bất luận cái phong độ lễ phép gì. Có khả năng, cô còn không có giả bộ được mấy ngày, Sở gia tan đàn xẻ nghé. Sở Giảo Giảo hài lòng đi làm cái thứ mà chị ta khoái trá, Tê Diệu thì để Trình Lịch hỗ trợ bán qua tay những cái bất động sản cùng đồ trang sức châu báu kia, đi tới một nơi xa lạ bắt đầu cuộc sống mới.
Điều kiện tiên quyết là, cha Sở mất đi năng lực khống chế các cô.
Tê Diệu ở chỗ này như có điều suy nghĩ, đã thấy đám người dần dần tụ tập ở phía trước mặt, phần lớn là lấy người trẻ tuổi làm chủ, còn có khách khứa vỗ tay cổ vũ, Tê Diệu ngẩn người, bưng ly rượu tiến lên.
Người chơi đàn dương cầm của dàn nhạc khách khí đứng ở một bên, chỗ ban đầu vốn dành cho người chơi đàn dương cầm ngồi, biến thành một người khác.
Sở Giảo Giảo.
Chị ta mặc sườn xám Trung Quốc cách tân kiểu dáng trang nhã, sườn mặt ưu nhã mê người, trong nháy mắt hấp dẫn lực chú ý của khách khứa ở đây.
Tê Diệu còn nhớ rõ, lúc trước bọn họ đều gọi Sở Giảo Giảo là “Tiểu Vương Vũ giai*“. Khóe môi của cô ngậm lấy một tia mỉm cười trào phúng, nhìn Sở Giảo Giảo bắt đầu chuẩn bị diễn tấu.
(*Yue: Mình nghĩ có thể gọi là: “Vua giai điệu” chăng)