Nữ Chính Xuyên Sách Trả Thân Thể Cho Ta!

Chương 72: Chương 72: Gặp mặt




Một tiếng của Tê Vọng kém chút hù đến Tê Diệu.

Tay của cô run một cái, ngón tay đụng phải khung ảnh, khung ảnh theo đó mà rơi, lạch cạch rớt xuống trên mặt đất. May mắn không phải dùng khung bằng thủy tinh, miễn cho kết cục thủy tinh tan nát đầy đất.

Tê Vọng nhanh hơn cô mấy bước tiến lên cầm lấy khung ảnh, đem để ở đằng sau cúp, để cho Tê Diệu hoàn toàn không nhìn thấy.

Rõ ràng không có làm sự tình nhìn trộm riêng tư của người khác, hết lần này tới lần khác Tê Vọng làm hành động như thế, làm cho Tê Diệu cứ cảm thấy có tật giật mình. Cô ngượng ngùng đứng thẳng người, nói: “Anh đã về rồi à?”

Tê Vọng thản nhiên ừ một tiếng.

Bầu không khí giờ phút này của hai người hơi có vẻ xấu hổ.

Màn cửa của phòng bị lôi kéo, cửa chậm rãi đóng lại, đem một sợi ánh nắng cuối cùng che ở ngoài cửa, bên trong phòng ánh sáng tối tăm ái muội. Tê Diệu cùng Tê Vọng chỉ có cách xa nhau một bước, hai người mặt đối mặt đứng đó, trong nháy mắt không khí an tĩnh lại khiến cho Tê Diệu càng thêm không được tự nhiên.

Cô do dự một chút, nói: “Ngày đó, anh vẫn chưa trả lời tôi. Tại sao anh muốn cùng Trình Lịch đi tranh sợi dây chuyền kia? Là có nguyên nhân khác hay sao?”

Cách gọng kính viền vàng, đôi mắt hẹp dài kia nhìn về phía Tê Diệu, ngắn ngủi dừng lại chốc lát, lại thu tầm mắt lại.

Tê Vọng trả lời nhẹ nhàng.

“Ừ.”

Tê Diệu tiếp tục đặt câu hỏi: “Vậy là bởi vì cái gì?”

Ban đầu cô vốn không muốn nhắc tới chuyện này, bất đắc dĩ giờ phút này bầu không khí của hai người thật sự là làm người ngạt thở, trong lúc nhất thời đại não trống rỗng của Tê Diệu không nghĩ không ra những lời khác, chỉ có thể tìm đại chuyện nào đó để nói.

Đối mặt truy vấn* của Tê Diệu, Tê Vọng trầm mặc.

(*Yue: Hỏi ráo riết để tìm ra manh mối)

Tế bào tên là xấu hổ đang điên cuồng kêu gào khắp người Tê Diệu. Cô nên làm thế nào mới có thể để cho hai người thuận lợi đi vào chủ đề kế tiếp đây? Làm sao bây giờ? Làm sao bây giờ?

Tê Vọng: “Đi ăn cơm.”

Tê Diệu: “Ồ.”

Sự thật chứng minh, quả nhiên mạnh mẽ cưỡng ép xoay chuyển đề tài mới là biện pháp hữu dụng nhất.

Thời gian cơm trưa, cha Tê đi Hoán thị thăm bạn tốt, chỉ còn lại mẹ Tê cùng anh em hai người lặng yên ngồi ở bên cạnh bàn cơm ăn cơm.

Cứ cho là có ba người, món ăn tinh xảo cũng bày tràn đầy một bàn, tất cả đều là đồ ăn hai người thích ăn. Mẹ Tê cười híp mắt nhìn qua hai anh em, càng xem càng vui vẻ: “Ngày hôm nay hai người các con đều ăn nhiều một chút nha, làm sao mà đứa nào cũng đều gầy như vậy, thật là khiến người ta đau đầu.”

Tê Diệu nghĩ, Tê Vọng từ trước đến nay cao gầy có thể lý giải, còn cô đây mắt thường nhìn thấy đã muốn từ một thiếu nữ như hoa như ngọc nhẹ nhàng uyển chuyển sắp biến thành cô nhóc mập mạp rồi, mà ở trong mắt mẹ Tê lại là ngày càng gầy gò. Thật không biết là nuôi trẻ hay là nuôi heo con.

Trơ mắt nhìn mẹ Tê gắp cho cô một đống đồ ăn cao giống như núi nhỏ, Tê Diệu vội vàng kêu đủ rồi đủ rồi, miễn cho mẹ Tê tiếp tục gắp thức ăn cho cô.

Mẹ Tê vừa ăn cơm vừa hỏi: “Diệu Diệu, gần đây sinh hoạt ở trường học còn tốt chứ?”

“Rất tốt ạ.” Mỗi ngày trêu mèo ghẹo chó, khi dễ bạn học nhỏ, khi dễ bạn cùng bàn, sinh hoạt của Tê Diệu miễn bàn có bao nhiêu vui sướng.

Một loạt thao tác làm cho ánh mắt của Trầm Hủ nhìn cô tựa như đang nhìn ác bá*, tựa như đang nhìn ma quỷ.

(*Yue: Địa chủ hay cường hào độc ác với nông dân)

Tê Diệu đương nhiên không để bụng.

Mẹ Tê đối với cục cưng nhỏ mềm mại là Tê Diệu gần như là tin cậy chuyện này, lại đem chủ đề chuyển tới trên người của Tê Vọng.

“Gần đây công tác của con rất bận hay sao? Con hẳn nên học cách nghỉ ngơi một chút.”

Tê Vọng nói: “Qua mấy tháng nữa, hẳn là sẽ nghỉ ngơi mấy ngày.”

“A, vừa lúc. Nếu như là khoảng tháng mười hai, người một nhà chúng ta đi trượt tuyết có được hay không? Bao một sân tuyết. Cũng lâu lắm rồi mẹ không có trượt tuyết đó.”

“Đầu gối của mẹ không tốt, vẫn là bớt làm cái vận động này đi.” Giọng điệu Tê Vọng của rất lãnh đạm, bề ngoài lạnh lẽo che giấu lo lắng bên trong.

Tê Diệu nhìn anh, nhìn mẹ Tê, khóe môi có chút ngậm lấy ý cười.

Cô thật sự là càng ngày càng thích không khí của Tê gia. Tựa như một cái “nhà” chân chính, làm cô cảm thấy mười phần thỏa mãn.

Có lẽ là bởi vì nói chuyện phiếm, một bữa cơm ăn hơn một giờ, cuối cùng kém chút làm Tê Diệu không thể đứng dậy nổi.

Giữa trưa mẹ Tê còn có việc phải làm, sau khi lên tiếng nói qua với Tê Vọng, thay đổi một thân váy xinh đẹp, mang theo mũ thục nữ, thời điểm đi ngang qua Tê Diệu thổi qua một làn gió thơm. Tê Diệu đưa mắt nhìn mẹ Tê rời đi, lúc này mới tiến đến bên cạnh Tê Vọng.

(Continue)

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.