Nữ Chính Yêu Nam Phụ

Chương 18: Chương 18: Là như vậy đúng không? Anh Lương!




“Mày…. đồ nghịch tử! Mày nghĩ rằng không nghe lời ba mày là vinh quang lắm sao? Ba vì muốn tốt cho mày, lẽ nào mày muốn đến sở cảnh sát để người khác chê cười?” Lương Khải rất tức giận trước lời nói của con trai, sắc mặt ông vô cùng khó coi, hai tay nắm chặt lại vì giận dữ.

Lương Mạc Tư thấy ông như vậy cũng nhanh chóng bộc phát cơn tức. Anh ta đứng phắt lên, đối diện với cha mình rống to: “Ông chính là một lão già mê muội, tuổi đã lớn mà cònkết hôn với một bà già, lấy một bà già thì thôi đi, đã vậy còn mang theo con chồng trước đến đây (*), hiện tại tôi xảy ra chuyện ông không bảo vệ tôi, còn muốn tôi đi xin lỗi người khác, ông vẫn còn là ba tôi sao?”

(*)Bạn Mạc Tư không tin An Vân Thương chỉ là cháu của Lâm Trầm Nguyệt nên mới nói như vậy

“Là mày có lỗi, mày bắt trói con bé, con bé cũng không làm gì sai, giờ mày chẳng những không chịu xin lỗi, không cảm thấy áy náy vì những chuyện mình đã làm mà còn muốn mắng chửi luôn cả ba mày có đúng không?” Lương Khải giận dữ không kiềm chế được, ông bước nhanh đến trước mặt Lương Mạc Tư, nắm lấy cổ áo anh ta, muốn đánh nhưng lại không nỡ.

An Vân Thương và Lâm Trầm Nguyệt đứng một bên chứng kiến tất cả, mặc dù họ rất tức giận khi bị Lương Mạc Tư nói như vậy, nhưng thấy hai cha con sắp lao vào đánh nhau lại khiến Lâm Trầm Nguyệt hơi lo lắng. Bà đứng lên muốn cản hai người nhưng rồi lại không dám bước tới. Dù sao Lương Mạc Tư cũng rất ghét người mẹ kế như bà, nên bà thật sự không dám tới gần bọn họ lúc này.

An Vân Thương kéo bà đứng cạnh mình, sau đó lạnh nhạt chỉ tay về phía cầu thang, Lương Mạc Sâm đang từ trên lầu đi xuống.

An Vân Thương biết Lương Mạc Sâm tuy rằng cũng là một đứa con ngang tàng ngỗ ngược, nhưng ở trước mặt ba và em trai, anh ta vẫn rất chính chắn bình tĩnh. Lúc này người có thể khuyên can hai người bọn họ, ngoại trừ Lương Mạc Sâm ra chỉ sợ không còn ai.

Nếu anh ta đã xuống đây, vậy chuyện này nhường lại cho anh ta.

Lương Mạc Sâm đang cùng Tả Lâm Lâm thu dọn quần áo, nghe thấy dưới lầu vang lên tiếng hét nên vội vàng chạy xuống, nhìn thấy ba và em trai sắp đánh nhau, hắn cảm thấy trong lòng rất khó chịu, bèn lập tức xông lên kéo ba mình ra, sau đó đá Lương Mạc Tư một cái, lạnh lùng hét lên: “Mạc Tư, cậu khiến anh thật sự quá thất vọng, cậu làm hại người khác anh có thể bỏ qua, nhưng vừa rồi cậu đang làm cái gì vậy? Muốn đánh nhau với ba hay sao?”

Lương Mạc Tư bị anh trai la mắng, khí thế lập tức giảm xuống, anh ta cúi thấp đầu: “Em không phải cố ý, là do ba muốn em xin lỗi An Vân Thương, em bực tức nên mới như vậy.”

Sau khi nghe Lương Mạc Tư nói, Lương Mạc Sâm cũng quay sang nhìn An Vân Thương từ trên xuống dưới, ý tứ rất rõ ràng, anh ta cũng thấy khó chịu với cô!

An Vân Thương nhìn lại nhưng không nói gì, cô biết hiện tại có nói gì cũng không xong, tốt nhất nên im lặng.

“Mạc Sâm, con buông ra đi, tính tình Mạc Tư quá nóng nảy, trước kia cả ngày chỉ biết ăn chơi không làm chuyện gì cho ra hồn, giờ còn dám thông đồng với người ta học đòi bắt cóc, cái mặt già này của ba đã sớm bị nó làm cho mất hết thể diện rồi!” Lương Khải tức giận bỏ tay đứa con lớn ra, ngồi xuống ghế sô pha.

“Ba, việc này cứ giao cho con xử lý. Sức khỏe ba không tốt, đừng nóng giận.” Lương Mạc Sâm xoa dịu ba vài câu, sau đó đột ngột xoay người, ánh mắt xoáy thẳng vào An Vân Thương, giọng nói của hắn khiến người ta lạnh sống lưng: “An Vân Thương, bình thường Mạc Tư và cô cũng không có thù oán gì, lần này là nó hơi quá đáng, nhưng nể mặt ba tôi và tôi, cô có thể không tố cáo nó mà bỏ qua chuyện này được chứ?”

“Ý của anh là muốn tôi và anh ta hòa giải, sau đó cứ để chuyện tôi bị bắt đi, suýt chút nữa đã bị người ta cởi hết quần áo coi như chưa từng xảy ra sao…” An Vân Thương cười nhẹ, “Là như vậy đúng không? Anh Lương!”

“Tôi biết cô cảm thấy rất uất ức.” Ngoài mặt Lương Mạc Sâm tỏ ra tươi cười nhưng lời nói lạnh lẽo vô cùng, “Nhưng dù sao cô cũng đâu xảy ra chuyện gì, quần áo cũng không bị cởi ra, cô đã được cứu về an toàn, không phải sao?!”

“Hay… hay lắm, anh Lương nói rất hay, nếu tôi không bị thương tổn gì thì quả thật nên hòa giải với em trai anh, nhưng người gọi điện thoại bảo tôi đi ra ngoài, hại tôi bị bắt lên xe là Tả Lâm Lâm tiểu thư, tôi nghĩ tôi hẳn là không có lý do gì để hòa giải với cô ta.” An Vân Thương dời mắt nhìn về phía Tả Lâm Lâm đang kéo hành lý đứng ở cầu thang, chuẩn bị xuống dưới. Tuy rằng An Vân Thương đang cười rất tươi, nhưng nụ cười đó lại mang theo giá buốt.

Tả Lâm Lâm bị An Vân Thương nhìn đến mức hoảng sợ, cô ta lo lắng quay sang Lương Mạc Sâm, hòng cầu cứu hắn ta.

Nào ngờ… Lương Mạc Sâm còn chưa mở miệng, Lương Khải đã tức giận trừng mắt nhìn Tả Lâm Lâm, “Cô chẳng qua cũng chỉ là một người giúp việc nhỏ bé, bình thường thấy cô dây dưa cùng con trai tôi, tôi đều mắt nhắm mắt mở cho qua, ai ngờ cô lại thâm độc như vậy, bên này vừa qua lại với Mạc Sâm, bên kia đã chạy đến dạy cho Mạc Tư làm chuyện phạm pháp. Cô đừng mơ tưởng An Vân Thương sẽ tha thứ cho cô, cũng đừng ngu ngốc nghĩ Mạc Sâm sẽ giúp cô, tôi tuyệt đối sẽ không nhân nhượng người như cô đâu. Chờ một lát nữa tôi sẽ bảo lái xe đưa cô đến sở cảnh sát, cho cô vào tù để được giáo huấn trong đó!”

Dù sao Tả Lâm Lâm cũng là người mà Lương Mạc Sâm thích, thấy cô ta bị ba mình thóa mạ, hắn cũng không thể nghe nổi nữa, nhưng lại không thể ngăn cản ba, chỉ đành ra hiệu bằng mắt cho Tả Lâm Lâm, rồi nói: “Em đi trước đi, anh đã sắp xếp chỗ ở cho em rồi, chuyện ở đây cứ để anh lo.”

Tả Lâm Lâm nghe xong liền vui mừng, nhưng vì Lương Khải đang tức giận nên cô ta cũng không dám cười ra tiếng, đành phải ngoan ngoãn kéo hành lý định rời đi.

Lương Mạc Tư và Lâm Trầm Nguyệt im lặng không nói gì, cũng không dám lên tiếng, còn Lương Khải thì bị hành động tự tung tự tác của đứa con trai lớn làm cho tức giận không nói nên lời. Ở đây, dường như chỉ có lời nói của Lương Mạc Sâm mới có tính quyết định, nét mặt anh ta lạnh nhạt. Lương Mạc Sâm biết trong nhà này, tuy ba là người làm chủ nhưng có rất nhiều chuyện lời nói của anh vẫn là trên hết, gần như không có ai dám lên tiếng phản đối.

Chỉ có điều, An Vân Thương không phải là người ngu ngốc như An Vân Thương trong tiểu thuyết gốc kia, sao cô có thể để những kẻ đã hại mình được bỏ qua một cách quang minh chính đại như vậy, Tả Lâm Lâm kia không hề phải chịu một chút trách nhiệm nào, chuyện đâu dễ như vậy.

Cô khẽ cười, lạnh lùng nhắc nhở Tả Lâm Lâm đang định rời đi: “Tả tiểu thư, không nghĩ tới việc hợp tác vui vẻ của chúng ta lại bị cô hủy đi rồi. Thế nào, có phải cô đang định dựa vào thế lực của bạn trai rồi không muốn chịu trách nhiệm về những chuyện mình đã làm sai có phải không?”

Lời nói của An Vân Thương khiến cho Tả Lâm Lâm cười vui vẻ đang định rời đi phải đứng lại.

Tả Lâm Lâm cứng người chậm rãi xoay lại, vẻ mặt kinh ngạc nhìn chằm chằm vào An Vân Thương: “An tiểu thư, cô nói gì vậy, tôi không hiểu, quả thật tôi có gọi điện cho cô nhờ cô ra ngoài đưa tôi vào, nhưng người bắt tôi gọi cho cô là một người đàn ông xa lạ, tôi không phải cố ý.”

Tả Lâm Lâm thừa nhận cô có gọi điện dụ An Vân Thương đi ra ngoài, nhưng mà cô cũng bị người khác lừa gạt nên mới làm như vậy.

Đáng tiếc, An Vân Thương không phải muốn nói tới chuyện này. Cô nhận thấy Tả Lâm Lâm thật sự không có may mắn hợp tác cùng cô rồi, vì thế cô không nương tay nữa. Chẳng phải Tả Lâm Lâm ỷ vào Lương Mạc Sâm thích cô ta cho nên mới kiêu ngạo như vậy sao!

Được thôi, vậy thì An Vân Thương cô sẽ gọt bớt thái độ kiêu ngạo chết tiệt này của cô ta!

An Vân Thương lấy di động ra, tìm lại đoạn ghi âm cô đã âm thầm lưu lại khi nói chuyện với Tả Lâm Lâm.

Những người khác ở đây đều không biết cô đang định làm gì, nhưng Tả Lâm Lâm nhìn thấy nụ cười quỷ dị của An Vân Thương thì lập tức hoảng sợ. Cô ta muốn tiến lên cướp lấy di động của An Vân Thương, nhưng sao có thể làm được chuyện đó.

Khi An Vân Thương mở đoạn ghi âm, giọng nói của Tả Lâm Lâm vừa vang lên, tất cả mọi người đều im lặng, chăm chú lắng nghe.

“Tiểu thư, cô gọi tôi có chuyện gì vậy? Tôi còn rất nhiều việc cần phải làm.”

“Đừng gấp, tôi chỉ làm phiền cô một chút thôi. Tiểu Lâm, cô đang quen với anh Lương phải không?”

“Tiểu thư, cô hiểu lầm rồi, tôi và cậu chủ tuyệt đối không có quan hệ gì đâu.”

“Cô đừng khẩn trương như vậy, tôi cũng không nói là sẽ làm khó gì cô, cô vội vã phủ nhận như vậy làm gì? Tôi đã không còn thích Lương Mạc Sâm nữa, cho nên cô có thể tha hồ mà thích anh ta.”

“Hả?”

“Hả cái gì mà hả? Tôi nói tôi không thích Lương Mạc Sâm, từ lúc anh ta đẩy tôi xuống cầu thang tôi đã nghĩ thông suốt rồi, anh ta đã không quan tâm tôi như vậy, tôi cũng không dại gì mà thích anh ta nữa. Vì vậy, sau này cô là có thể an tâm thích anh ta. Còn nữa, tôi có chuyện muốn nhờ cô giúp, nhân tiện tôi cũng sẽ giúp lại cô, làm cho cô có nhiều cơ hội ở cùng Lương Mạc Sâm, cô có đồng ý không?”

“Cô nói thật chứ?”

“Thật, tôi không việc gì phải lừa cô cả.”

“Vậy cô muốn tôi giúp cô chuyện gì? Nếu là chuyện quá đáng thì tôi sẽ không làm đâu.”

“Sẽ không quá đáng! Chẳng qua tôi chỉ muốn nhờ cô trong những lúc tôi và Lương Mạc Sâm vướng mắc với nhau, thì cô hãy đến mang anh ta đi mà thôi, như thế đối với cô và tôi đều tốt, đâu có gì quá đáng đúng không?”

“Được, tôi đồng ý với đề nghị của tiểu thư, khi nào thiếu gia tới gây khó dễ cho cô, tôi sẽ xuất hiện đưa anh ấy đi.”

“….”

Câu nói tiếp theo của An Vân Thương đã bị ngắt do đoạn ghi âm bị tắt đi, cô biết rõ tính cách của Lương Mạc Sâm hoàn toàn quyết định phong cách làm việc của hắn ta, Lương Mạc Sâm không thích bị người khác điều khiển cuộc sống của mình, nhất là phụ nữ, vả lại hắn cũng chỉ nhất thời cảm thấy hứng thú với cô gái giúp việc này mà thôi.

Lương Mạc Sâm nghe rất rõ ràng, Tả Lâm Lâm đồng ý hợp tác với An Vân Thương, rồi sau đó xem hắn như một thằng ngốc mà đùa giỡn, Lương Mạc Sâm đột nhiên nhớ tới sự việc lần trước khi hắn đập vỡ kính cửa ban công phòng An Vân Thương, Tả Lâm Lâm đã rất nhanh chóng xuất hiện ở cửa phòng, ra sức gõ cửa, cũng không nói muốn tìm An Vân Thương, lúc đó nhất định là cô ta biết hắn đang ở trong phòng An Vân Thương cho nên đến tìm mang hắn đi.

Trời ơi, loại phụ nữ này đúng là quá đáng sợ! hắn chỉ ảm thấy hơi thích cô ta, vì vậy mới đối xử với cô ta tốt một chút, cùng chơi đùa với cô ta. Nào ngờ cô ta ở đằng sau lưng lại bắt đầu muốn thao túng hắn. Lương Mạc Sâm càng nghĩ càng giận, cả người tỏa ra khí lạnh. Hắn xoay người nhìn Tả Lâm Lâm, khóe miệng dương lên thành một nụ cười khinh miệt: “Xem ra tôi cần phải tôn trọng ý kiến của người bị hại rồi. Tả Lâm Lâm, tôi cảm thấy ba tôi nói rất đúng, quả thật nên đưa cô đến sở cảnh sát đi!”

“Phịch!” Hành lý trong tay Tả Lâm Lâm rơi mạnh xuống sàn nhà, phát ra tiếng động lớn.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.