Nữ Chính Yêu Nam Phụ

Chương 7: Chương 7: Tôi thật sự không thích anh.




“Lương Mạc Sâm, chúng ta có chuyện gì từ từ nói, anh đừng bước tới đây.” An Vân Thương thấy Lương Mạc Sâm bước tới gần, miệng lại cười kỳ quái, trong lòng bắt đầu thấy luống cuống.

“Đừng tới? Cô đối xử với người cô thích như thế à?”

“Cái gì? Tôi không có thích anh đâu nhé, sao anh lại nghĩ là tôi thích anh vậy?” An Vân Thương không ngờ tên này lại vô sỉ như vậy, nói toạc ra là cô thích hắn. Chờ một chút… hình như cô đã quên thứ gì đó!

Bỗng nhiên nhớ tới, trong truyện đúng là nữ chính An Vân Thương thích Lương Mạc Sâm. Cô vội vàng nặn ra một nụ cười. “Lương đại ca, lần trước bị anh đẩy xuống lầu nên đầu tôi bị đụng thương rồi, cho nên quên mất một vài thứ, lẽ nào trước đây tôi thích anh hả?”

“Cô nói cô không nhớ?” Lương Mạc Sâm nghe thấy vậy không bước đến nữa, anh ta dừng lại, cách cô ba bước chân, ánh mắt nheo lại nhìn cô.

Chắc chắn hắn ta không tin mấy loại mất trí nhớ này, lời nói dối vụng về được thốt ra từ miệng An Vân Thương, hắn càng không tin.

Nhưng thái độ xa lánh của An Vân Thương mấy ngày hôm nay rất rõ ràng, hắn nghi ngờ, lẽ nào cô đang nói thật?

“Anh không tin tôi cũng là lẽ đương nhiên thôi, thế nhưng tôi thật sự không thích anh, cũng không thích gây sự gì với em trai anh cả, cho nên sau này mỗi người chúng ta đi một đường, các anh đừng tới gây phiền phức cho tôi, tôi cũng sẽ không bao giờ nói thích anh nữa.”

“Nhưng tôi không tin cô, làm sao đây?” Hắn cười nhạt, ánh mắt chăm chú đặt cả trên người cô, muốn nhìn cô lo lắng chột dạ.

An Vân Thương giấu một tay ra sau lưng, len lén lấy điện thoại đi dộng bấm một tin nhắn. Nghe Mạc Sâm nói như thế, cô ngẩng đầu lên nhìn hắn đầy khinh thường: “Anh yên tâm đi, trông mặt anh xấu như vậy tôi nhìn đã thấy mất cảm tình rồi, tôi mà còn nói thích anh là đang lừa anh đó.”

“Mặt tôi xấu xí?” Đây là lần đầu tiên hắn nghe thấy có người nói mình xấu xí, hơn nữa còn từ miệng một cô gái đã từng tỏ tình với hắn.

Lời này đúng là có lực sát thương tới lòng tự tôn của đàn ông. Nhưng hắn không tức giận phát cuồng xông đến An Vân Thương, hắn vẫn giữ được bình tĩnh.

“Anh không tin?” An Vân Thương đưa tay chỉ ngăn tủ bên cạnh, khẽ cười khẩy: “Trong này có gương đó, anh có thể tự mình ngắm xem khuôn mặt kia kinh khủng đến thế nào.”

“Cô…” Cuối cùng Lương Mạc Sâm cũng bị chọc giận hoàn toàn, giọng nói của hắn lạnh xuống.

“Cộc cộc cộc….” Cửa phòng của An Vân Thương bỗng vang lên tiếng gõ.

Hai người trong phòng nghe thấy tiếng động này liền im lặng, Lương Mạc Sâm nhíu mày quay đầu lại nhìn cánh cửa, còn An Vân Thương đứng bên kia đang cúi đầu thầm cười trộm. Quả nhiên cô nghĩ không sai, giao dịch cùng Tả Lâm Lâm đúng là rất có lợi, vừa rồi cô nhắn cho Tả Lâm Lâm một cái tin chỉ viết vài chữ: SOS, ở phòng tôi.

Người đang đứng ngoài lúc này chắc chắn là Tả Lâm Lâm.

Người ở ngoài cửa đúng là Tả Lâm Lâm, An Vân Thương vừa gửi tin nhắn đến cô ta đã hiểu, lén lên lầu gõ cửa phòng An Vân Thương. Cô ta biết Lương Mạc Sâm đang ở bên trong, không biết Mạc Sâm có đánh An Vân Thương không, nếu Vân Thương vì bị đánh mà không giúp cô ta nữa thì không được, cô ta còn đang muốn An Vân Thương giúp mình vào được Lương Gia, trở thành thiếu phu nhân.

“Anh mau mở cửa đi.” An Vân Thương thấy Lương Mạc Sâm chỉ liếc mắt qua cánh cửa mà không động đậy gì, vẫn tiếp tục quay lại nhìn chằm chằm vào cô, bèn vội vàng giục hắn.

Lương Mạc Sâm cười nhạt: “Sao cô cứ bắt tôi phải ra mở cửa thế, nếu người ngoài cửa là dì Trầm Nguyệt của cô hoặc cha tôi, bọn họ thấy tôi ở phòng cô thế này, cô nói xem họ sẽ nghĩ gì?”

An Vân Thương mỉm cười, khoát tay ra vẻ anh nghĩ nhiều quá rồi đấy: “Ai nha, không đâu không đâu, tôi không hề lo lắng như vậy, anh cứ đi mở cửa giùm tôi là được.”

“Cô chắc chứ?” Lương Mạc Sâm hỏi lại lần hai.

“Sao anh phiền vậy? Mở hộ cái cửa thì chết ngay à?” An Vân Thương bị hắn hỏi đến bực mình, rít lên.

Lương Mạc Sâm sờ mũi, hắn ta cảm thấy An Vân Thương hình như thực sự mất trí nhớ, tiếng quát cũng rất chân thực, không hề có cảm giác cô gái này đang yêu mình say đắm, ánh mắt cô ta rất tỉnh táo, không giống với loại nữ sinh ngu dốt bị ái tình làm cho mê muội.

Biểu hiện của An Vân Thương khiến hắn tin hơn một chút về việc cô không còn thích hắn nữa.

Nghĩ vậy khiến hắn rất cao hứng, cô nàng An Vân Thương đáng ghét này không còn thích hắn nữa, thật là một chuyện tốt, quá tuyệt vời.

Nhân đà cao hứng, hắn quyết định đi ra mở cửa, nhưng khi cửa mở, nhìn thấy Tả Lâm Lâm đứng bên ngoài khiến hắn vô cùng kinh ngạc.

“Cậu chủ, sao cậu lại ở trong phòng của tiểu thư?” – Mặc dù đã biết Lương Mạc Sâm đang ở trong phòng của An Vân Thương, nhưng khi thật sự nhìn thấy, Tả Lâm Lâm vẫn cảm thấy khó chịu.

Tả Lâm Lâm là cô tình nhân nhỏ của hắn, chẳng lẽ hắn còn không biết tính cách của cô hay sao? Thấy Tả Lâm Lâm có vẻ sắp khóc, thế là bao nhiêu ý nghĩ muốn giáo huấn An Vân Thương bay biến đi đâu mất, hắn nhanh chóng không để ý tới cô mà quay ra dỗ cô tình nhân nhỏ của mình.

Lương Mạc Sâm bước nhanh ra khỏi phòng, ở trước mặt An Vân Thương mà dám ôm Tả Lâm Lâm, dỗ cô ta đừng khóc.

Tả Lâm Lâm không ngờ Lương Mạc Sâm lại ôm mình ngay trước mặt An Vân Thương, cô ta giả bộ nghiêng đầu liếc nhìn An Vân Thương đang đứng trong phòng.

An Vân Thương im lặng nhìn hình ảnh tổng giám đốc Lương Mạc Sâm ôm chặt cô vợ nhỏ bé trong lòng. Cô nghĩ, nếu là An Vân Thương trước đây nhìn thấy cảnh này hẳn sẽ rất đau lòng.

Đột nhiên cô cảm giác có người đang nhìn mình, đưa mắt về phía cửa, hóa ra cô vợ nhỏ bé hiền lành của tổng giám đốc Lương đang lặng lẽ nhìn cô, vừa thương tâm lại vừa tức giận.

An Vân Thương cười toét miệng, sau đó khoát tay ý bảo cô ta mau lập tức đưa Lương Mạc Sâm đi.

Thấy An Vân Thương không tức giận, cuối cùng Tả Lâm Lâm cũng tin cô thực sự không còn thích Lương Mạc Sâm nữa, vì vậy khẽ kéo tay của Lương Mạc Sâm, thỏ thẻ với hắn: “Đứng đây sẽ có người nhìn thấy, chúng ta đi chỗ khác thôi.”

Lương Mạc Sâm ngẫm lại cũng thấy đúng, có An Vân Thương đứng cạnh nhìn chằm chằm vào bọn họ cũng thấy phiền, nên lập tức ôm vai Tả Lâm Lâm đi mất, đầu cũng không thèm ngoảnh lại lấy một lần.

Thấy cả hai dắt nhau đi, rốt cuộc cô cũng được thở phào nhẹ nhõm. Cô đột nhiên nhận ra một điều, tên nam chính trong tiểu thuyết này rất ngoan, chỉ cần là người hắn thích quản hắn, hắn sẽ nghe theo ngay.

Gạt chuyện này sang một bên, An Vân Thương bắt đầu để ý tới việc “thu dọn chiến trường”, nhìn cánh cửa ban công bị Lương Mạc Sâm đá vỡ, cô bất đắc dĩ thở dài, đành lấy điện thoại di động ra lên mạng tìm công ty sửa chữa lắp đặt gần đây nhất, gọi họ tới sửa tấm thủy tinh trên cánh cửa.

Cô cũng chẳng muốn nói chuyện này với ai, tránh làm cho dì Trầm Nguyệt và dượng Lương phải xấu hổ cho nên dứt khoát quyết định tự mình trả tiền sửa kính. Tuy cô có thể đi tìm Lương Mạc Sâm để đòi bồi thường, dù sao kính cũng là do hắn phá nát, nhưng cô lại chẳng muốn tạo thêm cơ hội gặp mặt hắn, thế là đành thôi.

Lúc này vẫn còn sớm, dượng Lương Khải chưađi làm về, dì Trầm Nguyệt đang nghỉ ngơi trong phòng, mà Lương Mạc Sâm và Tả Lâm Lâm không biết đang làm trò gì rồi, cho nên An Vân Thương tự mình mời người đến sửa, không muốn quấy rầy bất cứ ai.

Chỉ có điều khó giải quyết nhất là sau khi sửa xong hẳn trời đã tối rồi, lúc đó người trong nhà sẽ có phản ứng gì? Cũng may lúc thợ lắp đặt làm xong, dọn dẹp chuẩn bị rời đi thì dượng Lương Khải còn chưa về.

An Vân Thương đang cười híp mắt tiễn người thợ lắp đặt kính ra cửa thì đụng phải Lương Khải, cô bất giác chột dạ.

Ai nha, không ổn rồi, dượng Lương nhất định sẽ hỏi cô tại sao lại phải gọi thợ sửa kính đến. Vừa nghĩ vậy đã thấy Lương Khải bước đến gần. “Vân Thương, trong nhà làm sao vậy? Tại sao lại phải mời thợ sửa chữa, con muốn lắp đặt thiết bị gì à?”

Đoán không sai mà, dượng Lương hỏi rồi.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.