“Ừ, xem ra, tuy rằng dù không nhớ được, cảm giác, vẫn là giống nhau” Công Ngọc Hàn Tuyết hơi hơi thở dài, cảm thấy trong đầu có nhiều hơn một chút ký ức gì đó, cho dù tất cả mọi việc nàng cũng chưa biết rõ ràng, nhưng trước mắt nàng vẫn có thể yên tâm, Thuần Cổ Cô Nặc kia hẳn là đang kiêng kỵ nàng cái gì đó, sẽ không dám gây cho nàng điều gì bất lợi.
Công Ngọc Hàn Tuyết bỗng nhiên nhớ đến lúc ở ngoài thành, những người đó nghị luận, đều nói nàng nhốt nam nhân của Đại Hoàng nữ, cảm thấy có chút đau đầu, nàng từ trước đến giờ cũng không phải người có ham muốn chiếm đồ vật của người khác làm của riêng, nàng vẫn luôn tuân theo nguyên tắc “Tất cả số mệnh đã được định sẵn, không phải cố cưỡng cầu là sẽ đạt được”
Nếu thật sự có nhốt mỹ nam, nàng nguyện ý thả bọn họ, nhưng mà có lẽ tình hình hiện tại không cho phép nàng làm như vậy, nàng vẫn chưa hiểu rõ ràng hết những cục diện rối rắm mà đời trước để lại.
“Lang Nhị, ta nhốt nam nhân khác ở đâu?” Công Ngọc Hàn Tuyết lại đứng dậy, hai mắt hiện lên ánh nhìn lợi hại.
Lang Nhị trầm giọng nói “Chủ tử, Vũ Nhã Thiên Trúc kia đang ở Kỳ Lân địa cung*, còn những nam tử khác đang ở cung lao*”
*địa cung: một nhà giam ở dưới lòng đất
*cung lao: nhà giam ở trong Hoàng cung
Công Ngọc Hàn Tuyết có chút suy sụp, vẻ mặt có chút cứng ngắc, mày nhíu chặt lại, thật đúng là đã nhốt nha, một cái ở trong địa cung, cong lại đều ở tại nơi giống như nhà tu, thật đúng là không đoán được đời trước rốt cuộc nghĩ cái gì, nhớ tới thân hình hư ảo của đời trước, lạnh như băng không chút cảm xúc, có chút tĩnh mịch.
“Vũ Nhã Thiên Trúc, hắn là ai vây?” Công Ngọc Hàn Tuyết cảm thấy cái tên của nam tử này nghe rất êm tai, nhưng rốt cuộc hắn sắm vai nhân vật như thế nào đây.
Lang Nhị có chút kinh ngạc, nàng vẫn nghĩ cho dù chủ tử có quên ai, cũng sẽ không quên nam tử kia, đó là một người siêu phàm tuyệt trần.
Lang Nhị ngước mắt nhìn Công Ngọc Hàn Tuyết, phát hiện vẻ mặt của nàng thực bình thường, không có quá nhiều dao động, lúc này mới mở miệng “Chủ tử, Vu Nhã Thiên Trúc là thần thoại cảu hai quốc nhất thành, chỉ cần người gặp qua mặt hắn, đều bị phong thái và tài hoa của hắn thuyết phục, Đại Hoàng nữ càng là vì hắn, nguyện ý lấy thiên hạ làm sính lễ, cuộc đời chỉ lấy mình hắn, đến Nhị Hoàng nữ cũng chỉ có thể đứng ở xa xa si ngốc nhìn hắn, không dám bất kính, cả nước rất nhiều nữ tử chỉ dám đem sự ái mộ với hắn để dưới đáy lòng” Lang Nhị có chút cứng ngắc nói, nói đến nam tử kia, các nàng Bát lang thần cũng không khỏi thở dài, nhưng mà chuyện của chủ tử, các nàng không có quyền hỏi.
Mắt Công Ngọc Hàn Tuyết lóe lên, nhợt nhạt nói “Truyền bá vô cùng thần kỳ, xem ra cũng là một người tự phụ.”
“Chủ tử, người đã quên, nếu nhớ rõ, sẽ không nói như vậy” Lang Nhị khó có lúc can đảm nói với Công Ngọc Hàn Tuyết như vậy.
Công Ngọc Hàn Tuyết cũng không nói nữa, xỏ giầy vào, nói với Lang Nhị “Lang Nhị, trước tiên mang ta đến chỗ Kỳ Lân địa cung đi”
“Chủ tử, bên ngoài vẫn đang mưa mà!” Lang Nhị có chút kinh ngạc, chủ tử sao nói gió lại chuyển sang mua rồi (ý chỉ sự thay đổi thất thường), mà cũng sắp đến giờ cơm tối rồi, nàng nhớ rõ trước kia mỗi lần chủ tử đi Kỳ Lân địa cung, luôn phải mất thời gian rất lâu mới trở về.
“Đi thôi” Công Ngọc Hàn Tuyết nhẹ nhàng nói, dứt lời, liền cầm chiếc ô bằng trúc bên cạnh bước ra ngoài.
Lang Nhị vội vàng đuổi kịp.
Sau một lúc lâu, hai người đến một lối vào cung điện.
“Lang Nhị, ngươi nói Kỳ Lân địa cung là ở nơi này?” Công Ngọc Hàn Tuyết nhìn nơi không tầm thường chút nào này, hai bên trái phải còn có hơn hai mươi người hắc y nhân canh giữ bên ngoài, Lang Nhị nói những hắc y nhân này là ám vệ do nàng huấn luyện, thay phiên nhau canh giữ ở chỗ này.
Nàng bắt đầu có chút hứng thú đối với Vũ Nhã Thiên Trúc chưa được gặp mặt kia.