Công Ngọc Hàn Tuyết nhìn nam tử trước mắt, trong tròng mắt hiện lên sự thản nhiên dao động, nàng cũng sẽ không tự kỷ cho rằng nam tử này yêu nàng, lần đầu tiên nàng xuất hiện trước mắt hắn trong bộ dáng bẩn thỉu, còn có trong mắt nam tử này cũng không có tình cảm gì, nếu có cũng chỉ là sự thản nhiên gợn sóng hoặc là nên nói là hứng thú thì thích hợp hơn.
Mà nàng nhất định phải bảo vệ các nàng, chẳng vì nhóm Lang Thần, còn là vì con đường tương lai phía trước chưa biết kia, nàng nhất định phải còn sống, chỉ còn sống mới có hi vọng, còn có nàng chẳng biết tại sao, trong lòng có một ý nghĩ rất mãnh liệt, nàng phải cứu nam tử như yêu tinh bị đóng băng kia.
Công Ngọc Hàn Tuyết trầm tư một lúc, ánh sáng trong mắt chuyển động, lóe lên ý cười giảo hoạt, lấy tay lắc lắc ống tay áo, đối với Mặc Cốc Mộc Huyền nhếch miệng cười nói “Công tử, ngươi đã cứu ta, ta không có cái gì để báo đáp, đành lấy thân báo đáp vậy” nàng thực vừa lòng bộ dáng bẩn hề hề này của mình.
Công Ngọc Hàn Tuyết một bên cúi đầu nói xong, một bên dùng khóe mắt quan sát nam tử tựa trích tiên kia, quả nhiên nhìn thấy thân thể của hắn cứng đờ, trong mắt hiện lên một chút không dám tin, còn có một chút hơi hơi xấu hổ, nam tử này có ý tứ, Công Ngọc Hàn Tuyết thầm nghĩ.
Mặc Cốc Mộc Huyền bị lời nói của Công Ngọc Hàn Tuyết làm kinh ngạc đến nỗi thân mình cứng đờ, tay đang cầm sách cũng run lên, hình như không dám tin nàng sẽ nói như vậy, đôi mắt của Mặc Côc Mộc Huyền hơi nheo lại, chẳng lẽ hắn nghĩ sai lầm rồi sao ?
Nhìn Mặc Cốc Mộc Huyền vừa nãy còn hơi thở nhẹ nhàng nháy mắt biến thành lạnh nhạt, trong tròng mắt kia có sóng ngầm mãnh liệt, trong lòng Công Ngọc Hàn Tuyết cả kinh, nàng biết nam tử này tuyệt đối không đơn giản, còn lợi hại hơn so với sự tưởng tượng của nàng, hơn thế nữa nàng hiểu được nam tử này tuyệt đối không dễ đối ứng phó, nàng phải sử dụng toàn bộ tinh thần mới được.
Công Ngọc Hàn Tuyết hơi hơi chần chờ, sau đó mở miệng nói “Công tử, ta biết cái dạng này của ta cũng khiến cho ngươi chướng mắt, nhưng cũng không ngăn cản sự hâm mộ của ta đối với ngươi, vừa nãy khi nhìn thấy công tử, ta cảm giác như nhìn thấy thần tiên hạ phàm, trong lòng ta rất kích động, ta có thể dọn nhà, giặt quần áo, nấu cơm, giúp ngươi chăm sóc hài tử, còn có thể cùng ngươi nói chuyện giải sầu, ca hát, khiêu vũ,….Công tử yên tâm, ta cái gì cũng có thể làm được” Khi Công Ngọc Hàn Tuyết nói lời này rõ ràng lời nói cứng ngắc, chứa sự không được tự nhiên, hiển nhiên là chưa có kinh nghiệm nói như vậy bao giờ.
Công Ngọc Hàn Tuyết nhìn Mặc Cốc Mộc Huyền vẫn trầm mặc không nói lời nào, nhất là vẻ mặt bí hiểm của hắn, làm cho nàng không dám phớt lờ, dù sao nàng hiện tại không hiểu biết gì về thế giới này, đối với những người sống ở thế giới này lại càng không có cảm giác nắm trong tay, điều duy nhất nàng có thể làm là dừng tất cả ưu thế cùng năng lực của bản thân làm cho mình có gắng sống sót.
Ngươi này rõ ràng có phong cách như tiên nhân, cao nhã như trích tiên, mới đàu nhìn thì thấy dễ dàng ở chung, nhưng mà lại có một hơi thở cường đại, dùng kinh nghiệm kiếp trước của nàng đến xem, nam tử này tuyệt đối không thể khinh thường.
Nghe Công Ngọc Hàn Tuyết mặt không thay đổi nói xong một đống điều, rốt cuộc Mặc Cốc Mộc huyền nhếch khóe miệng, cười nhẹ, tựa như muôn hoa nở rộ, thu liễm lại một thân hơi thở lạnh lẽo cường đại, nháy mắt không khí như được nhiễm ánh nắng ấm áp, hơi thở nháy mắt nhu hòa, khiến Công Ngọc Hàn Tuyết nhìn đều có chút mê man, ni mã, nam tử này cười thật quá có lực sát thương, tâm của nàng không chịu khống chế đều đập nhanh vài nhịp.
“Ừ, ta chưa có con, ngươi không cần chăm sóc trẻ con, những chuyện khác Quỷ Đông sẽ giao cho ngươi” chẳng biết tại sao Mặc Cốc Mộc Huyền lại giải thích đối với nàng, nghe nàng nói sẽ giúp hắn chăm sóc con nhỏ, tâm hắn cảm giác có chút lạnh, hắn không muốn nàng hiểu lầm.
Hơn nữa câu lấy thân báo đáp của nàng hắn cũng không bài xích, tuy rằng hắn biết có lẽ nàng không phải thật lòng.
Đợi đến khi vết thương của Công Ngọc Hàn Tuyết khỏi hắn, nam tử kia nói Quỷ Đông sẽ đến nói với nàng việc nàng phải làm, nói thì cứ nói đi, thế nhưng Quỷ Đông kia lại dùng vẻ mặt quái dị nhìn nàng, nàng không rõ ràng. Nàng muốn gặp mấy người Lang Nhị, nhưng vô luận nàng nói cái gì, Quỷ Đông đều không đồng ý, nói rằng cốc chủ phân phó rằng nàng hiện tại không thể nhìn thấy các nàng, nàng muốn chất vấn nam tử kia, nhưng nàng biết lúc này nàng không thể chọc giận hắn.
Mấy ngày nay, Công Ngọc Hàn Tuyết tận tâm tận lực làm nha hoàn phục vụ cho Mặc Cốc Mộc Huyền bắt đầu từ mỗi buổi sáng sớm, ngay từ đầu trừ bỏ ấm giường, nàng cái gì đều làm, giặt quần áo, nấu cơm.
Về sau, nàng chỉ cần nấu cơm cho hắn, những công việc khác nang không cần làm, lúc bình thường cũng thật rảnh rỗi.
Công Ngọc Hàn Tuyết ngồi ở trên bàn, nhặt rau củ mà có chút không yên lòng, nàng không thích ăn cà rốt, nhưng Mặc Cốc Mộc Huyền mỗi lần đều chọn đồ ăn có cà rốt.
Nhìn Công Ngọc Hàn Tuyết đem rất nhiều đồ ăn lấy ra, Mặc Cốc Mộc Huyền nhíu mày lại, nhẹ nhàng nói với Công Ngọc Hàn Tuyết “Đừng kén ăn” nói xong, liền gắp môt ít rau dưa vào bát cơm của Công Ngọc Hàn Tuyết.
Công Ngọc Hàn Tuyết bĩu môi, thực bất đắc dĩ, hắn vẫn là như thế này, đến nàng ăn cái gì cũng đều quản, mà nàng cũng không thể phản kháng.
“Ngươi không vui ?” Mặc Cốc Mộc Huyền nhìn Công Ngọc Tuyết trầm mặc, lên tiếng dò hỏi, trước kia trong mỗi bữa ăn nàng đều nói nhiều, hôm nay sao lại im lặng như vậy, thấy nàng không vui, tâm hắn cũng cảm thấy rầu rĩ theo.
“Đúng vậy không vui, Mộc Huyền ta muốn ăn thịt” mắt Công ngọc Hàn Tuyết sáng quắc nhìn về phía Mặc Cốc Mộc Huyền, giọng nói lạnh lùng. Ở chung hơn nửa tháng, nàng coi như thăm dò được tính tình của hắn, kỳ thật hắn đối với nàng tốt lắm, nhưng mà chỉ không cho nàng gặp mấy người Lang Nhị, cho nên đôi khi nàng cũng cố tình gây sức ép với hắn, mà hắn lại cực kỳ nhường nhịn nàng, phần lớn thời gian im lặng không nói, cũng sẽ không nổi giận với nàng, xem như là đối với nàng không tồi.
Nàng cũng không phải không ăn thịt không chịu được, nàng cũng chỉ còn biết dùng phương thức này để bức bách hắn, mà mục đích của nàng khi làm việc này chỉ vì muốn có thể được gặp mấy người Lang Nhị.
Mặc Cốc Mộc Huyền buông chiếc đũa xuống, hơi hơi thở dài trong lòng, thời điểm mỗi lúc nàng gọi hắn như vậy, ngay cả khi biết nàng có việc nhờ hắn, nhưng hắn lại thích nàng gọi hắn thân mật như vậy.
Mặc Cốc Mộc Huyền dùng tay lau gạt cơm dính ở khóe miệng của Công Ngọc Hàn Tuyết, bất đắc dĩ nói “Tuyết Dao, ngươi ăn nhiều thịt không tốt cho sức khỏe” thân thể của nàng mặc dù hắn đã dùng loại thuốc tốt nhất để chữa khỏi, nhưng vết thương vừa mới khỏi chỉ nên ăn một chút đồ ăn nhẹ, không nên ăn những thứ có nhiều dầu mỡ, mà nàng vừa mới ăn ngày hôm qua, hôm nay lại lại muốn ăn.
Lại nói lúc ấy lúc khi Công Ngọc Hàn Tuyết nói ra tên mình, là dùng tên ở hiện đại, nàng không biết thân phận của khối thân thể này, cho nên không thể mạo hiểm…. vẫn là dùng tên Tuyết Dao đi.
“Mặc Cốc Mộc Huyền, ngươi nếu không cho ta ăn thịt cũng được, ngươi hãy để ta gặp thủ hạ của ta” Công Ngọc Hàn Tuyết căm tức nhìn Mặc Cốc Mộc Huyền, trong lòng nàng thực lo lắng, nàng khi tức giận sẽ gọi cả họ và tên của hắn, không xác định được tình trạng của các nàng, nàng sẽ bất an.
Mặc Cốc Mộc Huyền có chút bất đắc dĩ, vỗ trán thở dài, nhíu mày nói “Tuyết Dao, ngươi nếu không tự làm hại sức khỏe của bản thân, ta sẽ cho ngươi thấy các nàng” các nàng bị các cơ quan trong trận pháp gây thương tích rất nghiêm trọng, nếu không phải đây là Quỷ cốc, đến đại la thần tiên cũng không cứu được các nàng. Hắn không cho Tuyết Dao gặp bốn người kia cũng là sợ nàng lo lắng, hắn có thể nhìn ra bốn người kia đối với nàng rất quan trọng, cho nên hắn mới dùng các loại thuốc tốt nhất của Quỷ cốc để cứu bốn người kia.
Công Ngọc Hàn Tuyết vừa nghe lời này của hắn, trong lòng liền thả lỏng, nàng biết nam tử này là người nhất ngôn cửu đỉnh, lời của hắn nói ra nhất định sẽ thực hiện. Trong lòng sau khi suy nghĩ cẩn thận, Công Ngọc Hàn Tuyết lập tức đứng dậy đi đến bên cạnh Mặc Cốc Mộc Huyền, cầm lấy tay hắn vui vẻ nói: “Ngươi nói thật chứ ?”. Nàng muốn xác định lại lầm nữa, bởi vì mỗi khi nghĩ đến hành động không chút do dự che chở trước người nàng của các nàng, trong lòng nàng luôn rất cảm động, nghĩ muốn đối xử với các nàng thật tốt, vì các nàng không ngại ở trước mặt Mặc Cốc Mộc Huyền làm một nữ tử mềm mại.
Nàng vừa tới thế giới này, các nàng là người đầu tiên làm bạn bên nàng, cho nên lúc này người nàng tín nhiệm nhất là Bát lang thần, nhưng không biết mấy người Lang Nhất các nàng sao rồi.