Đông Phương Minh Huệ lắc đầu, “Không được, lát nữa nếu Thất tỷ không tìm thấy người sẽ lo lắng.” Nhất định là sẽ nổi giận.
Cô không dễ dàng gì mới tạo nên chút hảo cảm, tuyệt đối sẽ không để người khác phá hoại.
Thanh niên kia vỗ đầu một cái, “Là cô nương hôm qua đi cùng ngươi? Ngươi Thất tỷ? Ta sẽ căn dặn để người ở dưới cây đợi nàng ấy, nói cho nàng ấy một tiếng là được.”
Đông Phương Minh Huệ bị thúc giục mấy lần đến dao động, sau đó cô bị đưa đến một biệt viện to, trong viện có một vườn dược bồ lớn, cái nào cũng đầy sức sống, lúc chúng nó nhìn thấy cô còn cùng cô chào hỏi.
Trong viện còn có rất nhiều dược đồng, bọn họ là vì chăm sóc dược liệu mà sinh, chăm sóc thường ngày đều là do bọn họ, nhìn thấy có người lạ tiến vào, lại không liếc ngang liếc dọc, tiếp tục làm công việc.
“Đi theo ta.”
Thanh niên kia tên là Tư Đồ Hạo, những dược bồ này đều thuộc về quyền sở hữu của hắn. Đông Phương Minh Huệ nhìn nhìn, không nhịn được mà nổi lòng thèm, cô cũng muốn sở hữu một dược bồ rộng lớn thế này.
Cô cùng Tư Đồ Hạo đi vào tiểu viện của biệt viện, trong viện có một cây thực vật thân đầy gai, mọc thẳng lên trời, cao đến không như là một cái cây non. Trên đất đầy cành cây, còn có dịch thể màu lam, từng bãi lại từng bãi rơi ở một bên.
“Lam Tinh Mộng?”
Tư Đồ Hạo và cô đứng ở cửa ra vào, “Đúng, nó chính là Lam Tinh Mộng mà ta nói cùng ngươi. Trên đất đều là những cành cây đứt gãy khi nó công kích các Linh Sư, dịch thể màu lam đều là từ trong người nó tiết ra. Bởi vì nó không cho người lại gần, vì thế bọn họ không dám vào đây dọn dẹp.”
Đông Phương Minh Huệ nghi hoặc hỏi, “Ngươi trước đây nói nó mới là ấu niên?”
Tư Đồ Hạo gật đầu, “Nó là do ta tự tay gieo hạt nuôi trồng, trước đây đều đào rễ của nó ra xem độ tuổi, nhưng trong nửa năm trước nó đột nhiên lớn bổng lên, bất kỳ ai tiếp xúc đều bị nó công kích, vì thế chúng ta cũng không xác định nó đã bao nhiêu tuổi.”
Đông Phương Minh Huệ nghe hắn nói liền khẽ lắc đầu, Lam Tinh Mộng cao đến chừng này, gốc rễ ở dưới cây nếu như lại ngắn bé, căn bản sẽ không chống đỡ được cơ thể này.”
“Ta muốn ở riêng cùng với nó.” Cô nói.
Tư Đồ Hạo vô cùng nghi hoặc, nhắc nhở một câu, “Nó trước đây có công kích qua Đại Linh Sĩ, Linh Vương hệ Mộc, ngươi xác định muốn ở một mình?”
“Đúng, ngươi còn muốn trị bệnh cho nó không. Nếu đã muốn thì phải nghe ta.” Đông Phương Minh Huệ cây ngang không sợ chết đứng, thực ra cô cũng sợ, nhỡ như cái cây thực vật này giống như Tiểu Sắc thì phải làm sao đây?
“Được được, nhưng nếu như ngươi gặp nguy hiểm thì phải hô lớn ngay.” Tư Đồ Hạo không yên tâm khuyên nhủ lần nữa.
Đợi hắn đi rồi, Đông Phương Minh Huệ ngồi xuống đất, ngay chỗ cách nó không xa, “Này, ngươi tên là gì?”
Hỏi liên tiếp ba bốn lần, đối phương đều không trả lời.
Đây là loại thực vật lạnh lùng nhất mà cô từng gặp, gai góc kín đầy người nhìn đáng sợ biết bao, không phù hợp với tên của nó, cô thậm chí còn hoài nghi Tư Đồ Hạo đã nuôi phải một cây thực vật biến dị.
“Ngươi không nói gì, ta chỉ có một mình cũng quá đơn điệu rồi, ta là Đông Phương Minh Huệ, ngươi có thể gọi ta là Minh Huệ.” Đông Phương Minh Huệ chống lấy đầu, lải nhải nói, “Ta nói với ngươi một bí mật, ta là bỏ nhà ra đi, mới đến Tuyết đô còn chưa được hai ngày, vốn là muốn đi tìm công việc, nhưng mà ta cái gì cũng không biết, ta thực sự vô dụng.”
Lam Mộng Tinh lắc thân, kết quả bởi vì thân cây quá lớn, khiến cho nó rụng mất mấy cái lá, lá bay đến trước mặt Đông Phương Minh Huệ.
Cô nhặt nó lên, phát hiện lá của Lam Tinh Mộng rất kì quái, hoa văn của nó lại là hình tròn, “Oa, lá của ngươi đẹp quá, có thể tặng ta hai cái làm kỉ niệm không?”
Cây dùng sức lắc hai cái, càng thêm nhiều lá rụng xuống.
Đông Phương Minh Huệ nhặt từng cái lên gom lại, còn rất trân trọng mà cho vào bên trong nhẫn không gian, trong lòng lại nghĩ lát nữa đem mấy cái lá đổi với Tư Đồ Hạo thành ngân lượng.
Dù sao đối phương rất cưng chiều Lam Tinh Mộng.
Kết quả trong không gian rung lắc một trận, những cái lá vừa để vào toàn bộ đều bị một cỗ năng lượng hút sạch.
“Mau xin nó nhiều lá hơn đi.” Âm thanh yếu ớt của Tiểu Sắc.
“Ý, Tiểu Sắc, ngươi tỉnh.” Đông Phương Minh Huệ kinh hỉ vạn phần, cô còn nghĩ Tiểu Sắc còn muốn đợi cô đạt đến Linh Sĩ mới tỉnh lại.
Hô hoán cả ngày, Tiểu Sắc lại không phản ứng.
“Lá?” Đông Phương Minh Huệ thấy kì lạ nhặt một cái lên, bỏ vào trong miệng thử một miếng, vị đắng chát, nhưng còn mang theo linh khí nồng đậm.
Lẽ nào đây là lý do Tiểu Sắc tỉnh lại?
Đông Phương Minh Huệ tỉnh ngộ, nếu như cô sở hữu nhiều dược liệu có nhiều linh khí hơn, Tiểu Sắc cũng sẽ tỉnh lại nhanh hơn.
Nhận ra điều này, cô càng kiên định đi vào Học viện Hoàng gia.
“Lam Tinh Mộng, ta cùng ngươi thương lượng một chuyện, ta có một tiểu hỏa bàn bị thương, lá của ngươi lại có thể giúp nó.” Đông Phương Minh Huệ biết thực vật loại sinh này là một gia hỏa đơn tế bào, ngươi càng cùng chúng nó lắt léo, càng khiến chúng nó mơ hồ, chi bằng có chuyện gì thì nói luôn chuyện đấy.
Lam Tinh Mộng lắc thân cây, là tiếp tục rụng xuống.
“Cảm ơn, ngươi có cần ta giúp gì không?”
Đông Phương Minh Huệ một bên chăm chỉ nhặt lá, một bên dùng ý niệm cùng nó giao lưu, nguyên tắc thứ hai của cô và thực vật là trao đổi qua lại công bằng.
Có lẽ cảm giác ôn hoà từ trên người cô toả ra rất mạnh, Lam Tinh Mộng đang căng thẳng cũng cảm thấy thư giãn, nó đột nhiên mở miệng nói, “Ta thích mùi hương ở trên người ngươi, ngươi có thể mỗi ngày đều đến bồi ta không?”
Đông Phương Minh Huệ ngơ ngác, giọng nói cũng thật non nớt, giống như một đứa trẻ, chẳng lẽ nó thực sự đúng như Tư Đồ Hạo nói, vẫn là ấu thể?
“Cũng có thể, nhưng đợi ta đi học viện rồi, liền không thể đến chơi cùng ngươi nữa.” Đông Phương Minh Huệ nhẫn nại giải thích cho nó.
“Không thể đưa ta đi sao?” Lam Tinh Mộng dùng nhánh gai của nó cuốn lấy tay của Đông Phương Minh Huệ, kết quả đâm vào da cô, lập tức xuất hiện hai cái lỗ, máu chảy không ngừng.
Nhánh gai bị nhiễm máu, lập tức thu hồi lại.
Lam Tinh Mộng giống như đứa trẻ làm sai chuyện, không lên tiếng.
Đông Phương Minh Huệ xé góc áo của mình để cầm máu, vuốt vuốt cành cây của nó, “Lam Tinh Mộng, đem ngươi đi cũng không phải là không thể, nhưng ngươi trước tiên phải hoá thành dạng người.”
“Tiểu hoả bàn của ta Tiểu Sắc có thể hoá thành một đứa trẻ con, nó hiện tại chưa thể ra ngoài, đợi nó khoẻ rồi, ta sẽ giới thiệu các ngươi làm quen, được không?”
Lam Tinh Mộng vẫy cành gai của nó, rất vui vẻ. Bất quá nhành gai vừa chạm vào Đông Phương Minh Huệ, giống như bị doạ sợ, lập tức thu lại.
Đông Phương Minh Huệ vỗ người nó, vuốt gai nhọn của nó, “Ngươi nghỉ ngơi, ngày mai ta lại đến thăm ngươi.”
Lam Tinh Mộng cả người khô héo, không vui vẻ một tí nào.
Thấy cô sắp đi ra khỏi viện, Lam Tinh Mộng mới phát ra âm thanh non nớt, “Ngươi tức giận rồi?”
Đông Phương Minh Huệ nghi hoặc, “Ta làm sao sẽ tức giận, vì sao sẽ hỏi thế?”
Lam Tinh Mộng vẫy cành cây vẫn còn đang dính máu đến trước mặt cô, “Ta vừa nãy không cẩn thận làm ngươi bị thương.”
Trước đây cũng có rất nhiều người đến đây, bọn họ một khi bị thương liền sẽ điên cuồng công kích nó, khiến nó đứt mất nhiều cành cây, chảy ra rất nhiều dịch thể.
Vì thế nó một chút cũng không thích bọn họ.
“Sẽ không, ngươi cũng không phải cố ý.” Đông Phương Minh Huệ vuốt nó, cô cùng với rất nhiều thực vật giao lưu, cách bọn nó biểu thị thân thiết chính là dùng cành cây lá xanh trêu đùa ngươi, cùng ngươi thân mật.
Thực vật rất đơn thuần, bình thường sẽ không chủ động công kích người khác, trừ phi chịu uy hiếp.
Lam Tinh Mộng nũng nịu đung đưa, nó cảm thấy được cô vuốt vô cùng thoải mái, “Ngươi vuốt nhiều hơn nữa đi, ta rất thích.”
Đông Phương Minh Huệ an ủi nó một lúc, cùng nó nói rất nhiều đạo lý, nó mới cho đi.
Tư Đồ Hạo còn lo lắng tiểu nha đầu kia bị Lam Tinh Mộng nuốt chủng, nhưng lúc lén lút ở bên ngoài xem lén suýt nữa thì đâm đầu vào đất.
Cảnh tượng bạo lực máu tanh không có xảy ra, ngược lại là thấy Đông Phương Minh Huệ cùng Lam Tinh Mộng hoà thuận, cô ngồi ở bên cạnh Lam Tinh Mộng, không ngừng vuốt ve nó.
“Ngươi xem, nó không phải rất tốt sao, lần sau đừng gọi Linh Sĩ Mộc hệ gì gì nữa, nó là bởi vì quá tịch mịch, không có ai chơi cùng.” Đông Phương Minh Huệ giữ chặt cổ tay mình, tức giận nhìn Tư Đồ Hạo.
Tư Đồ Hạo cạn lời, vấn đề này làm sao từ miệng cô nói ra lại biến thành chuyện do đứa trẻ làm nũng, nhưng vẫn khen ngợi, “Ngươi là ngươi đầu tiên không bị nó công kích.”
Đông Phương Minh Huệ nhấc cổ tay bị thương lên, “Bồi thường.”
“Được, ngươi muốn cái gì?” Tư Đồ Hạo tâm tình vui vẻ nói.
“Trước tiên là ta muốn vào Học viện Hoàng gia, như chúng ta đã nói.” Đông Phương Minh Huệ nhìn hắn.
“Không vấn đề, ngày mai ngươi cùng ta đi một chuyến đến Học viện Hoàng gia. Nhưng ngươi phải đảm bảo Lam Tinh Mộng phải khoẻ mạnh, nếu không tất cả sẽ bị xoá bỏ.” Tư Đồ Hạo nâng cằm, “Còn có?”
“Ta muốn đi vườn dược bồ của ngươi tìm thuốc chữa trị.” Đông Phương Minh Huệ cố ý nhấc cổ tay, thực ra cô thương không nặng, chỉ là đối với linh dược ở trong dược bồ có chút thèm.
Tư Đồ Hạo vô tư nói, “Đi đi, hay là để ta cho dược đồng lấy cho?”
Đông Phương Minh Huệ lắc đầu, “Tự mình ta là được.”
Rất nhanh, Đông Phương Minh Huệ đã tìm thấy vài nhánh dược liệu có linh lực mạnh nhất trong dược bồ, cô cùng bọn nó giao tiếp, liền lấy được vài cái lá cùng nhuỵ hoa, những thứ khác đều không cần.”
Tư Đồ Hạo nhìn những thứ mà cô cầm liền cười haha không ngừng, “Ngươi xác định ngươi chỉ cần những thứ này giúp ngươi trị thương?”
Đông Phương Minh Huệ mới không quản hắn, đem đồ vật đặt vào trong nhẫn không gian, cô rất nhanh đã thấy không gian ở trong nhẫn trấn động, đồ vật giây trước vừa mới đặt đã bị Tiểu Sắc hút sạch.
“Quả nhiên có tác dụng.”
“Ngươi vừa nói gì?” Tư Đồ Hạo nghi hoặc nhìn cô.
Đông Phương Minh Huệ xua tay, “Không có gì, ngày mai ta lại đến xem Lam Tinh Mộng.”
Tư Đồ Hạo tiễn cô đến cửa, lại dặn dò hai tên chiến sĩ đưa cô đến khách trọ.
Đông Phương Minh Huệ còn đang suy nghĩ ngày mai cô nên xin thêm dược liệu có linh lực mạnh mẽ kia về không, vừa đẩy cửa phòng mình, lại đúng lúc bị nữ chủ đại nhân kéo vào.
“Shh-”
Đông Phương Uyển Ngọc đúng lúc chọc vào vết thương của cô.
“Đau đau đau, Thất tỷ, mau buông tay.”
“Ngươi là xảy ra chuyện gì?” Đông Phương Uyển Ngọc thấy cổ tay cô chảy máu, liền để cô ngồi lên ghế, tự cởi nơi băng bó lộn xộn của cô, trên cổ tay còn có mấy cái lỗ nhỏ, “Giải thích cho ta.”
Đông Phương Minh Huệ một từ cũng không thiếu giải thích chuyện của Lam Tinh Mộng cho nữ chủ đại nhân, “Thực ra nó cũng không phải cố ý.”
Tiểu gia hoả, không hiểu chuyện, có thể tha thứ.
Đông Phương Uyển Ngọc đem đan dược ở trong bình sứ đổ ra, bôi lên miệng vết thương của cô, “Đêm nay không được để tay gặp nước.”
“Ồ.”
Đông Phương Minh Huệ thấy nữ chủ đại nhân tìm một cái ghế ngồi cạnh cô, chớp mắt nghi hoặc.
“Nói như thế này, Tư Đồ Hạo đã đáp ứng ngươi, ngày mai sẽ đưa đi Học viện Hoàng gia?” Đông Phương Uyển Ngọc nghiêm túc nhìn cô, “Ngươi làm sao lại cho rằng hắn nói thật? Nhỡ như hắn đưa ngươi đến một nơi xa lạ, sau đó giết người diệt khẩu?”
Đông Phương Minh Huệ: “...” Tự nhiên cảm thấy thế giới này đều là sự độc ác.
“Thôi được rồi, ngươi hôm nay cứ nghỉ ngơi tử tế, ngày mai ta đi cùng ngươi.” Đông Phương Uyển Ngọc nói xong liền trở về phòng ở cách vách.
Đông Phương Minh Huệ vuốt đầu nửa ngày, không hiểu dụng ý của nữ chủ đại nhân.
Bất quá cũng tốt, có nữ chủ đại nhân ở bên cạnh, cô ít nhất là an toàn.
Sáng sớm hôm sau, chiến sĩ của Tư Đồ Hạo phải đến mời Đông Phương Minh Huệ đến biệt viện, Tư Đồ Hạo còn đem linh dịch giao cho cô, “Lam Tinh Mộng nổi tính trẻ con, không cho người lại gần.”
Đông Phương Minh Huệ gật đầu, nhẹ nhàng đi đến cửa ra vào của tiểu viện, trốn ở đằng sau bức tường, nói, “Lam Tinh Mộng, ngươi ở không?”
Vừa nghe lời nói của cô, dây gai của Lam Tinh Mộng liền lục xục hướng đến cửa, chạm nhẹ vào cô, biểu đạt nó rất vui vẻ.
“Ta đem một ít đồ vật cho ngươi.” Đông Phương Minh Huệ lắc lắc bình sứ, dịch thể ở bên trong rung động.
Lam Tinh Mộng kéo kéo y phục cô, kéo cô đến dưới cây, “Không cần, cho ngươi.”
Thì ra là do linh dịch, chẳng trách đối phương không ngừng mọc thẳng lên cao, Đông Phương Minh Huệ nói, “Ngươi không cần bổ sung dinh dưỡng sao?”
“Không cần, không ngon.” Lam Tinh Mộng lôi kéo cô, muốn nghe câu chuyện.
Kể chuyện là sở trường của Đông Phương Minh Huệ, còn bịa chuyện lừa người mà không đỏ mặt, không đúng, là lừa thực vật.
“Lần trước ngươi nói đến khỉ lên núi bái sư.”
Trí nhớ tốt như thế, Lam Tinh Mộng quả là một cây thực vật thông minh, Đông Phương Minh Huệ khen ngợi không keo kiệt.
Đợi chuyện về con khỉ kể được một nửa, Đông Phương Uyển Ngọc đã đến, nàng nhìn Đông Phương Minh Huệ hi hi ha ha ở bên cái cây to đùng đầy gai, có cảm giác kinh hãi.
“Ta trước đây có nói ngươi Cửu muội cổ quái, hoá ra là nàng có bản lĩnh có thể cùng thực vật câu thông, chẳng trách cái cây ma thực kia muốn cùng cô ấy kí huyết khế.” Đây cuối cùng cũng giải thích rõ ràng một chuyện kì lạ rồi.
Ví dụ như, mới ban đầu Đông Phương Uyển Ngọc từng ở trong khu rừng ma thú bỏ rơi cô, kết quả lại bỏ rơi đãi vệ của Đông Phương gia, nhưng lại không bỏ lại các kẹo da bò này được.
Đông Phương Uyển Ngọc không thể tưởng tượng. Truyền thuyết, phải người có tính cách đơn thuần mới có thể nghe thấy lời hô hoán của tự nhiên, Cửu muội của nàng, là người thế này sao?
“Uyển Ngọc, ta từng đọc một quyển sách cổ có nói về một loại tộc, bọn hắn gọi là Vạn Thọ tộc nhân, sinh ra đã có thể cùng đại tự nhiên giao tiếp, cùng vạn vật giao lưu, bởi vì năng lực quá nghịch thiên, cuối cùng tự chuốc hoạ lên người, cả tộc bị diệt vong. Nghe nói bọn họ được gọi là Vạn Thọ tộc, là bởi vì thọ mệnh của bọn hắn rất dài.” Thanh Mặv đột nhiên nói.
Đông Phương Uyển Ngọc hiện lên tia sắc lạnh, “Ngươi cảm thấy Cửu muội là tộc nhân của Vạn Thọ tộc?”
“Không thể biết được, bất quá nếu như để người khác biết cô ấy có thể cùng thực vật câu thông, ta tin nhất sẽ có hoạ lớn khó đỡ.”
“Ta biết rồi.” Đông Phương Uyển Ngọc nhìn một cách rồi lui lại.
“Thất tỷ, ngươi làm sao lại đến rồi?” Đông Phương Minh Huệ kinh ngạc.
Đông Phương Uyển Ngọc chỉ y phục bị cào rách của cô, “Ngươi hôm qua làm sao đáp ứng ta?”
“Nhưng ta không có bị thương a.” Đông Phương Minh Huệ nhún vai, y phục là bị gai nhọn của Lam Tinh Mộng cào rách, Lam Tinh Mộng khi chạm vào cô đã rất ôn nhu rồi, khống chế lực độ hết sức, nếu không sẽ không có y phục.
Tư Đồ Hạo đau đầu, “Thiên cô nương, yên tâm ta sẽ bồi thường những thứ này, không để các ngươi bị lỗ.”
Đông Phương Minh Huệ trừng hắn một cái, “Ta không cần y phục, ngươi để cho ta đến dược bồ lấy ít thuốc, vết thương ở trên tay ta vẫn chưa khỏi.”
Tư Đồ Hạo vội gật đầu, “Lấy xong ta sẽ đưa ngươi đi Học viện Hoàng gia.”
Đông Phương Minh Huệ nhặt thuốc ở trong dược bồ, hai người đứng ở bên ngoài xem.
Thanh Mặc không kìm được cười cười, “Ngươi Cửu muội cũng thành tinh, đừng xem thường cô chỉ chọn lá cây, nhuỵ hoa, thực ra thứ cô chọn đều là tinh hoa linh khí ngưng tụ lại.”
Đông Phương Uyển Ngọc vui vẻ cong lên khoé miệng, người không nên quá đơn thuần.
“Được rồi, chúng ta đi thôi.” Đông Phương Minh Huệ vẫy vẫy dược liệu ở trên tay, để vào trong không gian.
Một đoàn người đi đến lối nhỏ ở Học viện Hoàng gia.
Đông Phương Uyển Ngọc thần sắc bất động, Đông Phương Minh Huệ ở bên cạnh lại nhìn trái nhìn phải,đối với từng viên đá viên gạch của Học viện Hoàng gia đều là hứng thú.
Tư Đồ Hạo sớm đã chuẩn bị cho cô tất cả, đưa cô vào dược tề viện, đối với học viên thủ môn của dược tề viện nói, “Viện trưởng đâu?”
Viện dược tề không nằm trong phạm vi quản lý của viện tổng hợp, nó là độc lập thành lập, cùng đan dược viện nửa giống nửa khác.
Đông Phương Minh Huệ chớp mắt, cô đột nhiên nhớ ra, lãnh đạo của viện dược tề tên là Tư Đồ Hùng, hai người đều có họ Tư Đồ.
“Hồi bẩm sư huynh, viện trường người không ở. Ngươi nếu như có chuyện gấp, có thể đến nơi người làm việc đợi người.” Học viện trông cửa đối với Tư Đồ Hạo rất có lễ mạo.
Tư Đồ Hạo gật đầu đã biết, sau đó sắp xếp Đông Phương Minh Huệ và Đông Phương Uyển Ngọc đi vòng ra sau núi của viện dược tề, “Ta nói cho các ngươi, dược bồ của viện dược tề chúng ta là dược bồ lớn nhất trong Tam Đại Đế Quốc, bên trong có hơn mười nghìn chủng loại linh dược phổ thông, đừng nói đến linh dược trung cao cấp. Cả Học viện Hoàng gia, dù là viện tổng hợp hay viện luyện đan đều phải nhìn sắc mặt dược tề viện mà làm.”
Bất luận là chiến sĩ, Linh Giả, hay là luyện đan sư, đều không thể linh dược loại này. Về điểm này, Đông Phương Uyển Ngọc công nhận.
Đông Phương Minh Huệ nghe xong, mắt đều sáng rực.
Nhiều linh dược thế này, cô lén lút lấy đi thăng cấp chắc không sao đâu nhỉ.