Nữ Chủ Đại Nhân, Ta Sai Lầm Rồi

Chương 19: Chương 19: Tình cờ




“Bình tĩnh, đối phương có một Đại Linh Sư cấp Ba, còn có một Linh Sư cấp Năm hệ Thuỷ, một Linh Sư hệ Mộc cấp Bốn.” Người có cấp bậc thấp nhất là cô, Tiểu Sắc cảm thấy phong trung lăng loạn*.

*Phong trung lăng loạn: chỉ tâm trạng lo lắng, bồn chồn, tâm tình như gió hỗn loạn.

Mặc Thanh tuy đang mang vẻ mỉm cười, ánh mắt lại hơi chuyển động trên người cô cùng Tiểu Sắc, Thanh Diễm ở một bên hỏi, “Tiểu huynh đệ, chỉ có ngươi cùng đứa bé này sao?”

Đông Phương Minh Huệ một mặt cảnh giác bọn họ, bế thân thể ấm áp của Tiểu Sắc lên, “Các ngươi là ai?”

“Tiểu Sắc Tiểu Sắc, ngươi nói nếu bọn họ muốn giết người diệt khẩu, chúng ta có mấy phần cơ hội chạy trốn thành công?” Đông Phương Minh Huệ ở trong đầu cùng nó giao tiếp.

Tiểu Sắc cúi thấp đầu, nó trước đây còn cảm thấy tiểu hoả bàn của mình gan to hơn trời, đến bây giờ lại co lại, cắn răn, có cảm giác hận sắc không thể thành thép nói, “Chạy cái gì mà chạy, ngươi mà chạy liền bị bại lộ.”

Đông Phương Minh Huệ “...”

Thanh Diễm nắm tay lại thành quả đấm, nghĩ đến bên cạnh còn có một vị tiểu muội đang bị thương, cười nói, “Vị sư huynh này, tại hạ là Thanh Lam giáo Thanh Diễm, đây là ta đại sư huynh Mục Thanh, tiểu muội Thanh Miểu. Ta tiểu sư muội đang bị thương, chúng ta mượn ngươi địa phương để nghỉ ngơi.”

Đông Phương Minh Huệ ý tứ không muốn giới thiệu bản thân, dù sao còn có rất nhiều chỗ khác, “Được.”

Một đoàn bốn người, tâm tư khác dị.

Đông Phương Minh Huệ đề phòng bọn họ động thủ, sợ bản thân sẽ vô tình tiết lộ cho bọn họ.

“Tiểu huynh đệ, ngươi dám đem theo một đứa trẻ đi vào Tử Ma sơn mạch ư? Tại hạ bội phục.” Thanh Diễm một bên chăm sóc Thanh Miểu, một bên muốn moi tin tức từ phía Đông Phương Minh Huệ.

“Khà khà, ngươi nghĩ nhiều rồi, ta chỉ là Linh Sư cấp Một, làm sao dám tự mình dẫn theo một đứa bé xông vào Tử Ma sơn mạch.” Cô cười khan hai tiếng, cố ý không thông báo cho bọn họ là bao nhiêu người.

“Vậy vì sao lại không nhìn thấy người khác? Bọn họ bỏ rơi các ngươi hai người ở đây?”

Đông Phương Minh Huệ lập tức xua tay, “Không, bọn họ để chúng ta đợi ở nơi này, rất nhanh liền sẽ trở lại.” Nói đến đoạn này, cô còn cố ý nhìn vào rừng ngó nghiêng.

“Tiểu Sắc, ngươi mau tìm cách tìm xem Thất tỷ đang ở nơi nào?” Cô căng thẳng đến sống mũi bắt đầu toát mồ hôi lạnh.

“Ngươi ấm đầu à, ngươi Thất tỷ không phải chỉ có một người sao?”

Đông Phương Minh Huệ lười cùng nó giải thích.

May mà Mục Thanh đánh giá cô một phen, sau đó liền một mình ngồi dựa vào gốc cây, cô xem bộ dáng tiều tụy của hắn, đoán trận chiến trước đã hao tổn linh lực của hắn không ít.

Còn về Thanh Diễm, hắn đang ở một bên chăm sóc từng ly từng tí cho tiểu muội bất động kia, còn lau mặt, còn vuốt tóc, một bộ thâm tình.

Đông Phương Minh Huệ rụt rè liếc bọn họ một cái, cố ý hỏi, “Vị cô nương này là làm sao?”

Thanh Diễm nhàn nhạt đáp qua, “Chúng ta bị rơi vào bẫy của một đám người, sư muội vì cứu đại sư huynh mà thương nặng.”

“Thật là đáng tiếc.” Cô ở trong âm thầm lo lắng, nếu như vị Thanh Miểu cô nương này không nhiều chuyện, nói không chừng Mục Thanh gặp hoạ rồi.

“Đại sư huynh đã vì sư muội báo thù, tin tưởng sư muội sau khi tỉnh lại sẽ vui vẻ.”

Đông Phương Minh Huệ đồng tình nhìn hắn một cái, thật là một câu chuyện tình yêu tam giác bi thảm, sư muội sùng bái đại sư huynh, tình nguyện vì hắn mà chết. Có điều vị đại sư huynh này đối với sư muội một chút hứng thú cũng không, nếu không hắn đã tình nguyện đỡ lấy người. Sư huynh lại ái mộ sư muội.... Mối quan hệ này, hiểu cũng không thể hiểu rõ.

“Không tốt, Thất tỷ của ngươi đang đi về hướng này.” Tiểu Sắc kinh hô một tiếng.

“Ngươi lo cái gì, Thất tỷ còn không đến nữa ta cũng sắp không trụ được rồi.” Cái tay đang ôm Tiểu Sắc tàn nhẫn cấu cái mông đầy thịt của nó một cái.

Tiểu Sắc đau đến xoa xoa vùng đó, dùng ánh mắt phẫn nộ trách móc cô.

“Ngốc, trên người Thất tỷ của ngươi có con ấu nhi của phi dực tượng, vừa nãy còn cùng phi dực tượng cái đánh nhau, ít nhiều cũng sẽ có mùi hương của nó. Nàng mà đến, chúng ta đều bị bại lộ.”

Đông Phương Minh Huệ ngơ ngác, “Vậy chúng ta phải làm thế nào để nàng ấy không đến đây?”

Tiểu Sắc lắc đầu như sóng biển vỗ, nó không dám chắc có thể ở trước mắt một vị Đại Linh Sư bịa ra một câu chuyện, hơn nữa cũng không kịp rồi.

Nếu như có tâm điện cảm ứng thì tốt, nhưng cô cùng nữ chủ đại nhân lại chẳng có chút liên kết nào.

“Để đợi lâu rồi, ngươi a, thực sự là để cho ta xem một phen kịch hay.” Đông Phương Uyển Ngọc đối xử với cô ôn nhu, lại âm thầm nháy mắt ra hiệu với cô.

Đông Phương Minh Huệ kinh ngạc hết sức, hoàn toàn không hiểu ý của cô, gấp đến trán đều ứa mồ hôi.

“Thất tỷ, ngươi đến rồi a.”

“Các vị này là -?” Đông Phương Uyển Ngọc liếc cô một cái, mắt quét qua ba người, cũng chỉ dừng lại ở trên mặt Mục Thanh khoảng một giây.

Đông Phương Minh Huệ nuốt nước bọt, “Thất tỷ, bọn họ là đến mượn chỗ nghỉ ngơi.”

“Ồ, ngươi đã nghỉ ngơi đủ chưa? Nếu đã đủ rồi thì chúng ta tiếp tục lên đường.” Đông Phương Uyển Ngọc vô cùng tiếc nuối Mục Thanh vẫn chưa chết. Ở trên điểm này, nàng cùng Đông Phương Minh Huệ cuối cùng cũng cùng tần suất.

“Nghỉ ngơi đủ rồi.” Đông Phương Minh Huệ bế Tiểu Sắc đi, trước khi đi còn cùng bọn họ Thanh Diễm chào hỏi, “Các ngươi từ từ nghỉ ngơi, chúng ta trước đi một bước.”

Hai người đi một đoạn xa, Đông Phương Minh Huệ cố nít thở cuối cùng cũng được thả lỏng.

“Thất tỷ.”

Đông Phương Uyển Ngọc chỉ vào Tiểu Sắc, “Nó là ma thực cùng ngươi kế huyết khế?”

“Đúng thế, đáng yêu không.” Đông Phương Minh Huệ ngốc nghếch đưa Tiểu Sắc giơ ra trước mặt nữ chủ đại nhân, khoe mẽ một phen.

Thanh Mặc đang đánh giá nó, xem rất lâu mới cùng Đông Phương Uyển Ngọc nói, “Nếu như ta không lầm, nó là Mạn Đằng thảo, thuộc loại ma thực cấp trung, không có lực sát thương mạnh.”

Nghe thấy Thanh Mặc nói thế, Đông Phương Uyển Ngọc mới bỏ nghi ngờ đối với Đông Phương Minh Huệ xuống một nửa.

Đông Phương Uyển Ngọc thấy cô chơi đùa vui vẻ với ma thực, giả vờ không để tâm tuỳ tiện nói một câu, “Ngươi làm sao mà dẫn đám người kia đến hang ổ của phi dực tượng? Cũng là nhờ ma thực này giúp đỡ?”

“Ngươi Thất tỷ là nhặt ở đâu à?” Tiểu Sắc đô đô cái miệng, thần sắc nghiêm túc nhìn Đông Phương Minh Huệ, “Vào lúc này nàng không phải nên quan tâm ngươi có bị thương hay không chứ?”

Đông Phương Minh Huệ cứng họng, tiểu hoả bàn đã nhìn thấy chân tướng, nữ chủ đại nhân không chỉ là tỷ ruột của cô, mà còn đối với cô nghi kỵ vạn phần.

“Thất tỷ ngươi đoán đúng rồi, lần này may nhờ Tiểu Sắc cứu giúp, Tiểu Sắc nó cũng quá lợi hại, chỉ cần dùng dây leo của nó vù một cái cướp lấy Tử Vân quả từ trong tay đám người kia, sau đó lại vứt vào trong ổ của phi dực tượng.” Cô cao hứng kể lể, kể đến một điểm cũng không hàm hồ, ít nhất cũng đem những thứ nữ chủ muốn biết nói ra.

Nghe thấy lời khen ngợi, Tiểu Sắc đắc ý cười một cái, cười đến cái trán bóng nhẫy cũng mọc lên một nhành cây màu xanh ngọc, nhàng cây còn đung đưa theo tiết tấu.

“Phụt.” Đông Phương Minh Huệ không kìm được mà cười ra tiếng, cô vuốt cái trán nó, “Tiểu Sắc, ngươi làm sao lại đáng yêu thế này.”

Tiểu Sắc dùng nhánh cây đập tay cô một cái, một bộ dạng cao lạnh quay lưng lại, không nhìn cô còn đang cười ngốc.

Nhìn một người một sủng vui đùa, Đông Phương Uyển Ngọc đối với Đông Phương Minh Huệ bỏ xuống kết tâm, trước đây nàng bị đám người Huyết Sát Minh vây công, lúc sức lực sắp cạn kiệt, lại thấy bọn họ cướp lấy Tử Vân quả chạy đi, sau đó mới biết có người thu hút lực chú ý của đám người đó, nàng mới có thể thuận lợi cướp phi dực tượng ấu.

“Ta đã lấy được con ấu nhi rồi.” Có lẽ vì cảm thấy Đông Phương Minh Huệ không có khả năng gây hại, Đông Phương Uyển Ngọc chủ động nhắc chuyện này.

“Thật sao.” Đông Phương Minh Huệ khoa trương nói lớn, đáy mắt che không nổi sự vui vẻ.

Thực ra cô sớm đã biết, ở thế giới này, vận may đều nằm ở ngón tay vàng của nữ chủ đại nhân, nếu như có thứ mà nàng muốn mà không lấy được, thì quá mất khoa học.

“Lần này uỷ khuất cho ngươi.” Đông Phương Uyển Ngọc thần sắc phức tạp nhìn cô.

Để Đông Phương Minh Huệ đi lấy Tử Vân quả, nàng thực ra cũng có tâm tư, trong lòng vô cùng mâu thuẫn, nàng hy vọng Đông Phương Minh Huệ có thể vẫn còn sống, nhưng cũng mong cô một đi không trở lại.

Lúc đó nàng nói với bản thân, nếu như lần này Đông Phương Minh Huệ có thể an nhiên đem Tử Vân quả trở về, nàng sẽ tha thứ cho cô những chuyện trước đây. Nếu như không thể, chỉ có thể trách vận may của cô không tốt. Còn về ma thú ấu nhi, nàng sẽ nghĩ cách khác.

Kết quả, nàng giống như cược thắng rồi.

Đến về sau, nhờ cô Cửu muội này dẫn một đám người đến, nàng mới có thể ra tay. Đông Phương Uyển Ngọc rất muốn hỏi cô đám người vây công này từ đâu mà đến, nhưng thấy cô đơn thuần cười, lại hỏi không nên lời.

Còn Đông Phương Minh Huệ lại không ngừng thở dài cùng đắng cay, cô trước đây chính là tự bắt nạt mình, nếu như Tiểu Sắc nói, nữ chủ đại nhân bảo cô đi lấy Tử Vân quả nghĩa là muốn cô tìm đường chết.

Xem ra, hận thù của đối phương đối với cô còn rất cao, cô vẫn là nên tiếp tục nỗ lực, hu hu, ngày tháng không dễ trôi.

Mục Thanh đang nhắm mắt dưỡng thần chợp mở to mắt, hắn ngửi ngửi không khí xung quanh, lập tức đứng dậy.

Thanh Diễm ở một bên nghi hoặc hỏi, “Đại sư huynh, làm sao thế?”

Không khí xung quanh có một cỗ mùi hương của phi dực tượng, mùi cực kỳ nhạt, nhưng vẫn không qua nổi khứu giác của hắn, “Đôi tỷ đệ vừa nãy.”

Hắn nhớ lại lúc bọn hắn gặp Đông Phương Minh Huệ, phản ứng của đối phương có mức hơi khoa trương, ban đầu còn nghĩ bởi vì đối phương sợ hắn là Đại Linh Sư, giờ nghĩ lại, đều thấy đáng nghi.

“Đại sư huynh, đôi tỷ đệ vừa nãy làm sao?” Thanh Diễm khó hiểu.

“Bọn họ đã đi bao lâu?” Mục Thanh lại hỏi.

“Cũng đã một canh giờ.” Thanh Diễm cảm giác có gì đó không đúng, nhưng cụ thể là cái gì, hắn cũng không rõ.

Mục Thanh liếc hắn một cái, giải thích, “Nếu ta đoán không sai, đôi tỷ đệ vừa nãy là người tính kế chúng ta, trên người bọn họ có mùi phi dực tượng. Ta đi đuổi, ngươi ở chỗ này chăm sóc Thanh Miểu.”

Nói xong, không cho Thanh Diễm cơ hội tiếp tục truy vấn, chạy theo hướng các cô vừa rời đi.

Mí mắt của Đông Phương Minh Huệ liên tục giật, cô từ ngày hôm qua đã cảm thấy có chuyện lớn xảy ra, bất quá, trải qua vụ xảy ra ở hắc đàm, lại gặp phải người của Huyết Sát Minh, cô liền cho rằng đây là điềm xấu báo nguy.

“Tiểu Sắc, ta cảm thấy sắp có chuyện lớn.”

Tiểu Sắc đang nằm trên lưng cô, giật giật tóc của cô, “Đừng có miệng quạ đen, có thể xảy ra chuyện gì?” Cũng sắp thoát khỏi khu rừng ma thú rồi.

Đông Phương Uyển Ngọc cho rằng cô không thoải mái, dừng lại bước chân, “Hay là trước nghỉ ngơi một chút.”

Nghỉ ngơi một chút?

Đông Phương Minh Huệ lắc đầu, cô thực sự một chút cũng không muốn ở lại cái quỷ địa phương này.

“Thất tỷ, thực ra ta không mệt, chỉ cảm thấy lo lắng.” Từ sau khi nữ chủ đại nhân cướp lấy con phi dực tượng ấu, mí mắt của cô giật không ngừng.

Đông Phương Uyển Ngọc vẫn chưa kịp chú ý đến tình huống của cô.

Một đạo thân ảnh từ trời lao xuống, Mục Thanh lộ ra nụ cười quỷ quyệt, “Hai vị thật là cho ta lĩnh kịch hay.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.