Cố Thịnh Nhân lập tức tỉnh táo khỏi cơn buồn ngủ.
Cô nhìn Ludwig liếc một cái, giữ bình tĩnh nói: “Em đi rửa mặt trước.”
Sau đó cô nhanh chóng đi ra, hai người ngồi đối mặt nhau.
“Kha Nghi, tình cảm của anh đối với em, em cũng biết.” Ludwig nhìn cô chằm chằm: “Anh hi vọng em có thể chấp nhận anh.”
Cố Thịnh Nhân nhìn anh một cái, thực sự trong nửa năm qua Ludwig đã làm đủ nhiều rồi.
Cố Thịnh Nhân nghiêng đầu nhìn anh: “Như vậy, anh nói anh thích em, là dạng thích như thế nào?”
Ludwig nhìn Cố Thịnh Nhân có chút không dám tin, cô, lời này của cô là có ý gì?
“Đương nhiên là muốn kết hôn với em, sống hết đời với em. Không, là yêu, anh yêu em.” Ludwig thành tâm nói.
Cố Thịnh Nhân nhìn anh có chút ghét bỏ: “Em không nhìn ra thành ý của anh.”
Ludwig có chút luống cuống: “Không, Kha Nghi, anh thề, tình cảm của anh trung thành có một không hai với em. Không sợ để em chê cười, trước khi gặp em, anh chưa từng động lòng với bất kỳ cô gái nào, cũng không biết theo đuổi một cô gái như thế nào. Có lẽ anh làm không tốt, nhưng em phải tin tình cảm của anh với em.”
Cố Thịnh Nhân lẳng lặng nghe anh nói xong, không có lên tiếng.
Ludwig chỉ thấy mình chưa bao giờ khẩn trương như vậy, anh nhìn thẳng Cố Thịnh Nhân, hi vọng cô mở miệng đáp lại mình, lại sợ nghe được từ đôi môi đỏ thắm kia là sự từ chối vô tình.
Cố Thịnh Nhân thấy anh bị mình đùa giỡn đã đủ, cuối cùng quyết định nhân từ tha cho anh một lần.
Cô giống cau mày lại giống như hoang mang: “Cái này... Nhưng em nghe nói, người ta thổ lộ, đều phải quỳ một chân xuống đất, đưa nhân lên.”
Ludwig bỏ ra hai giây để hiếu ẩn được ẩn ý trong lời này của Cố Thịnh Nhân.
Sau đó hắn đứng dậy, gần như mừng điên lên, ôm lấy Cố Thịnh Nhân hôn hai cái.
“Em chờ đi, buổi chiều anh sẽ kêu người mang nhẫn tới ngay!”
Cả ngày sau đó, Ludwig đều ở trong căn hộ Cố Thịnh Nhân, hai người ngồi cùng với nhau, thỉnh thoảng trò chuyện, thỉnh thoảng nhận lấy cái hôn ngọt ngào.
Lúc chuông cửa vang lên, Ludwig đeo tạp dề làm bữa tối cho Cố Thịnh Nhân.
Cố Thịnh Nhân đứng dậy đi ra mở cửa.
Là một người ngoại quốc tóc vàng không quen biết.
“Anh là ai?” Cố Thịnh Nhân cảnh giác hỏi.
Ludwig nghe thấy tiếng thì đi ra: “Không phải lo lắng, là anh kêu anh ta tới.”
Cố Thịnh Nhân chú ý tới, lúc người đàn ông kia nhìn thấy Ludwig đeo tạp dề, vẻ mặt như bị bóp méo.
Người đàn ông kia đưa một cái hộp trong tay cho Ludwig, hai người khẽ nói với nhau mấy câu, sau đó người đàn ông nước ngoài này rời đi.
“Kha Nghi, em vào phòng ngủ đi, mười phút sau hãy ra.” Ludwig nói với cô.
Đoán được người đàn ông này đang định làm gì, Cố Thịnh Nhân nghe lời đi vào phòng ngủ.
Đến tận khi Ludwig gọi cô đi ra.
Trên mặt bàn đã bày xong bữa tối đẹp đẽ nhưng hấp dẫn Cố Thịnh Nhân lại là người đàn ông đứng cạnh bàn ăn.
Anh ôm một bó hoa hồng đẹp đẽ trong ngực, nhìn cô nồng nàn.
“Bởi vì thời gian có hạn, anh không thể cho em một nghi thức cầu hôn hoàn mỹ.” Rõ ràng Ludwig có chút áy náy: “Nhưng Kha Nghi, anh thực sự không thể đợi nữa.”
Anh quỳ một chân xuống, khẽ duỗi một bàn tay về phía Cố Thịnh Nhân.
Trong tay anh có một hộp trang sức tạo hình phong cách cổ xưa, bên trong là một chiếc nhẫn đá quý đẹp đẽ phát sáng rạng rỡ.