Người đàn ông nhìn Cố Thịnh Nhân có chút hồi hộp. Cố Thịnh Nhân bỗng cười, cô giống như buồn phiền nói: “Nhưng mà em không có ngọc bội để tặng anh nên làm sao bây giờ?”
Mạc Đình Viễn ngẩn ra vài giây, lúc này mới kịp phản ứng ý cô là gì. Anh thấy Cố Thịnh Nhân nhìn mình cười, không thể kìm nổi vui sướng trong lòng, kéo cô ôm vào trong ngực.
Một lúc sau, anh mới tỉnh táo lại, buông lòng người trong ngực ra một chút, chống trán lên trán của cô: “Tiêu Tiêu, anh rất vui.”
Cố Thịnh Nhân đưa tay lên xao mặt anh rồi khẽ nói: “Ừ, em cũng rất vui.”
Cũng không biết là ai bắt đầu trước, hơi thở của hai người hòa vào với nhau, hai bên chặt chẽ không thể tách rời.
Đến khi kết thúc nụ hôn, Cố Thịnh Nhân đã là đỏ bừng cả mặt.
Mạc Đình Viễn có chút lưu luyến hôn thêm cái nữa lên môi của cô, sau đó buông người ra.
Không ai còn có tâm trạng tiếp tục ăn cơm, Mạc Đình Viễn lái xe đưa cô về nhà.
Đương nhiên lúc rời đi thì không tránh khỏi cái hôn nồng nhiệt, Mạc Đình Viễn ôm chặt người cô vào trong ngực, để cô cảm nhận được nhiệt tình của mình, khẽ nói nhỏ bên tai cô: “Rất muốn ăn em!”
Cố Thịnh Nhân bỗng nổi ý xấu, chỉ thấy ánh mắt trong veo của cô liếc từ dưới lên, bên trong có sự quyến rũ.
Cô kiễng chân lên, tiến tới thì thầm bên tai Mạc Đình Viễn: “Vậy thì, anh có thể thử một chút.”
Mạc Đình Viễn cảm thấy có một luồng nhiệt dâng từ bụng dưới lên, gần như muốn đốt cháy người.Anh cố gắng khống chế bản thân, cắn răng nhìn cô gái có ý xấu, hôn ngấu nghiến người trong ngực một trận.
“Em chờ đi, đến lúc đó anh sẽ để em được thử một chút!”
Quả nhiên hành động của người đàn ông này rất nhanh, ba mẹ anh nghe nói con trai mình có người thích, hai người già có suy nghĩ muốn được bế cháu rất vui.
Hai bên gặp mặt, Cố Thịnh Nhân rất thạo việc ứng phó với người lớn.
Ba mẹ Mạc Đình Viễn cảm thấy bộ dạng cô gái này rất xinh, khí chất xuất chúng, giáo dưỡng cũng tốt, vô cùng hài lòng.
Đặc biệt là mẹ Mạc, nghe nói cha mẹ của Thẩm Tiêu Tiêu bị tai nạn xe cộ qua đời vào hai năm trước, càng thấy thương cho cô.
Hai người nhanh chóng xác định ngày cưới.
Trương Dương thì vừa mới về khi có việc gấp phải ra nước ngoài một tháng, biết được tin bạn tốt sắp kết hôn.
“Không phải chứ, hành động của Mạc thiếu cậu có nhanh quá không?” Trương Dương gần như trợn tròn mắt.
“Ừ, không biến người ta thành của mình, luôn cảm thấy lòng không yên.” Mạc Đình Viễn đáp lại đàng hoàng.
Trương Dương chỉ cảm thấy lòng mình nhận một vạn điểm tổn thương.
“Ôi trời Mạc thiếu, hôm nào cậu để cho tôi thấy đại thần Lạc Mộc Tiêu Tiêu một chút được không?” Trương Dương nói: “Tôi là fan hâm mộ trung thành của cô ấy.”
Mạc Đình Viễn gật đầu: “Không cần hôm nào, chút nữa Tiêu Tiêu sẽ tới ăn cơm với tôi.”
Lúc này hai người đi tới một quán cà phê thường tới, Trương Dương cảm thấy muốn chán nhìn ra bên ngoài, vừa nghĩ thầm là không biết đại thần Lạc Mộc Tiêu Tiêu có bộ dạng thế nào.
“Hả?” Hắn ta bỗng ngồi thẳng lên, nhìn ra bên ngoài cửa kính: “ Mạc thiếu nhìn kìa, đó không phải mỹ nữ trước đó chúng ta nhìn thấy trong nhà ăn ư? Thì ra chân của cô ấy đi được...”
Trương Dương thấy mỹ nữ kia dừng bước, sau đó đẩy cửa đi vào quán cafe mà mình đang ngồi, sau đó nhìn quanh một lượt, cuối cùng đi về phía mình.
Hắn ta có chút kích động: “Mạc thiếu nhìn kìa, mỹ nữ kia đi về phía chúng ta, cậu nói xem có phải cô ấy chú ý tới tôi không, hôm nay tôi ăn mặc có đẹp trai không...”
Hắn ta không nghe thấy Mạc Đình Viễn trả lời, thấy lạ nhìn sang, phát hiện đối phương nhìn nhìn mình như cười mà không phải cười.