Bởi vì xác định là người mình yêu, Cố Thịnh Nhân cũng không từ cối. Mà cô ngầm đồng ý cũng khiến Ma Vương vui mừng, trong lúc nhất thời hai người đều không thể kìm lòng được.
Hoàn tất nụ hôn, Cố Thịnh Nhân ngã vào trong ngực của người đàn ông thở gấp, da thịt trắng nõn có chút đỏ bừng, con ngươi xanh biếc biến thành một vũng nước xuân.
Bộ dạng này, hoàn toàn khiến cho người đàn ông không kìm được.
Ma Vương hôn bảo bối trong ngực một cái.
“Sao vậy, sao nàng không tìm người yêu của nàng?” Hắn cố ý nói.
Cố Thịnh Nhân chủ động đưa môi thơm lên an ủi người yêu: “Chàng chính là người ta yêu.”
Cảm nhận được thứ cứng rắn quen thuộc trên đùi, Cố Thịnh Nhân khẽ cười trộm, vẻ mặt lại không hiện gì.
Người đàn ông này, vẫn luôn đối xử thận trọng với cô như thế. Cho dù sau khi xác nhận quan hệ ở hai thế giới trước, có nhẫn nhịn cực khổ đi nữa thì trước khi kết hôn, anh sẽ không chạm vào cô.
Bời vì người đàn ông đó từng nói với cô: “Nàng là bảo vật quý giá nhất thế giới này, ta không thể có nàng qua loa như vậy.”
Ma Vương hôn lên tóc cô, bỗng nhiên nói: “Nàng cảm nhận thay đổi của cơ thể đi.”
Cố Thịnh Nhân làm theo.
“Chuyện này... Ta lại đột phá đến Kiếm Thánh rồi!” Cô thấy có chút không dám tin, đây chính là Kiếm Thánh, một sức mạnh đứng đầu đế quốc!
Ma Vương vừa cười vừa nói: “Một khi ta tái tạo cơ thể, thực lực trở lại đỉnh cao, dưới tác dụng của khế ước cộng sinh, dù nàng có thể đột phá đến tận cảnh giới Kiếm Thánh cũng không có gì kỳ lạ. Nếu như không phải tuổi nàng còn nhỏ, không có cách nào chấp nhận đột phá lần nữa, chắc chắn không chỉ như vậy.” Trong lời nói đều là tiếc nuối.
Cố Thịnh Nhân dở khóc dở cười: “Mười sáu tuổi đã là cường giả Kiếm Thánh, làm người không thể không biết đủ được.”
Ma Vương nghĩ lại cũng đúng, có mình luôn ở bên nàng, cảnh giới Kiếm Thánh cũng đã đủ rồi.
“Đúng rồi, đây là đâu?” Lúc này Cố Thịnh Nhân mới bỗng phát hiện mình ở một nơi xa lạ.
“Đây là nơi ở của tộc Tinh Linh.” Ma Vương đáp.
Cố Thịnh Nhân nhìn qua thấy rất ngạc nhiên, nơi này bố trí kém xa phủ Công Tước tráng lệ, nhưng là bàn về tinh xảo, phủ Công Tước không bằng.
“Đi, ta dẫn nàng đi tới lãnh địa Tinh Linh nhìn chút.” Ma Vương nắm tay Cố Thịnh Nhân đi ra ngoài.
Tinh Linh xứng đáng là một chục tộc được tự nhiên chăm sóc, trên đường đi Cố Thịnh Nhân nhìn thấy Tinh Linh, bất kể già trẻ nam nữ, đặt ở thế giới con người, đều là mỹ nhân khó gặp.
Chẳng qua Cố Thịnh Nhân luôn cảm thấy rất kỳ lạ, những Tinh Linh này nhìn thấy hai người, đều mang vẻ mặt sùng bái kính sợ.
Cô cũng không hề tự luyến những tâm trạng này là bởi vì mình.
Cô nói nghi ngờ của mình ra.
Ma Vương trả lời qua loa: “Cái này ư, ta chỉ nói với họ tin tức của cây sinh mệnh. Nàng biết đấy, sống lâu một chút, biết nhiều vài thứ hơn những người khác.”
Hắn che giấu chuyện mình gặp phải ở suối sinh mệnh. Không phải cố ý giấu diếm, mà đến cả hắn cũng không có cách nào giải thích được tình cảnh đó.
Cố Thịnh Nhân khẽ cười với câu trả lời của Ma Vương.
Nhưng cô cũng hiểu vì sao tộc Tinh Linh có ý tốt với họ như thế, cây sinh mệnh là cây thần của tộc Tinh Linh.
Nghe nói, mỗi một Tinh Linh đều được sinh ra từ cây sinh mệnh, mà lúc Tinh Linh chết, linh hồn được cây sinh mệnh mang đi, chờ tới lần ra đời tiếp theo.
Cây sinh mệnh của tộc Tinh Linh bỗng nhiên biến mất từ mấy ngàn năm trước, cái này cũng khiến mấy ngàn năm nay tộc Tinh Linh không có sinh mệnh mới được sinh ra.
Cho dù tuổi thọ Tinh Linh rất dài, mấy ngàn năm cũng không tính là thời gian dài nhưng không thể phủ nhận, tộ Tinh Linh không có được người mới, cuối cùng sẽ bị diệt vong vào ngày nào đó.