Cố Thịnh Nhân bị hệ thống bắt ép tỉnh lại.
Lúc huyết tộc ngủ say mà bị bắt ép tỉnh lại, hậu quả rất nghiêm trọng, nhưng hệ thống cũng không còn cách nào, nếu như không đánh thức kí chủ, chắc chắn hậu quả càng nghiêm trọng hơn, thậm chí nhiệm vụ của thế giới này cũng có thể thất bại.
Rita bị Cố Thịnh Nhân mở mắt ra làm cho giật cả mình.
“Điện hạ?” Rita hoảng hốt trong lòng. Không phải nói là điện hạ đang ngủ say, không thể tỉnh lại ư?
“Rita.” Ánh mắt màu vàng của Cố Thịnh Nhân nhìn nàng ta không chút tình cảm: “Ngươi mang theo nhiều huyết tộc tới lâu đài của ta như vậy, là muốn chúc mừng ta tỉnh lại từ cơn ngủ say ư?”
Trong nháy mắt khí thế Thân vương bao phủ toàn bộ lâu đài, những huyết tộc theo Rita tới đều không khống chế được mà quỳ xuống trước Cố Thịnh Nhân.
Cho dù Rita không hề cam tâm, cũng không ngăn nổi thiên tính huyết mạch.
“Để ta đoán xem ngươi muốn làm gì nhé? Thừa dịp lúc ta suy yếu mà cướp lấy ư?” Cố Thịnh Nhân vẫn ngồi ung dung trong quan tài, cố gắng không cho bất kỳ huyết tộc nào nhìn ra bản thân suy yếu.
Cô bị hệ thống cưỡng ép tỉnh lại, thật ra lúc này vẫn còn trong kỳ suy yếu, sức chiến đấu không bằng một phần mười, nếu Rita muốn liều tới cùng, thực sự cô không thể chống đỡ được.
Vì kế trước mắt, cầu Lancelot có thể phát hiện cấm chế xảy ra vấn đề, vội vàng chạy tới.
Rita run rẩy dưới uy thế của cô: “Ta chỉ vì yêu điện hạ...”
“Cho nên mang theo nhiều huyết tộc cấp cao vậy, giết thủ vệ trong lâu đài Dạ Oanh của ta, sau đó cứ thế xông vào?”
Rita tuyệt vọng trong lòng, nàng ta dứt khoát không thèm giải thích, chỉ quỳ trên đất, chờ Cố Thịnh Nhân quyết định.
Nhưng qua lúc lâu, nàng ta không có nghe thấy động tĩnh của Cố Thịnh Nhân.
Rita ngẩng đầu, thấy Cố Thịnh Nhân dùng ánh mắt phức tạp nhìn nàng ta, có tiếc nuối, có tiếc hận, có đau lòng.
Rita vốn định nhận mệnh cuối cùng lại bị ánh mắt của Cố Thịnh Nhân kích thích.
Bỗng nhiên nàng ta đứng lên, nhìn Cố Thịnh Nhân: “Điện hạ, vì sao tới lúc như này, ngài còn lộ vẻ mặt như vậy với ta? Ngài không biết, cũng vì ngài như vậy, để cho ta ôm một chút hy vọng xa vời không có thực, sau đó, ngài lại tự tay đánh nát hi vọng của ta.”
Cố Thịnh Nhân: Nguy rồi, hình như diễn quá mức!
Rita nói xong lời này, giống như cũng biết mình hoàn toàn không có cơ hội, chờ Cố Thịnh Nhân xử trí mình.
Nhưng nàng ta vẫn không có đợi được hành động gì của Cố Thịnh Nhân.
Rita bỗng nhiên sáng tỏ, nàng ta cắn răng từ từ đứng lên.
“Điện hạ.”
Nàng ta đi tới chỗ Cố Thịnh Nhân thăm dò: “Để ta đoán xem, không phải là ngài không muốn ra tay, mà là... Không có cách nào ra tay ư?”
Nàng ta nhìn Cố Thịnh Nhân, lộ ra nụ cười tuyệt đẹp: “Vừa rồi ngài nói nhiều như vậy, chẳng qua là vì kéo dài thời gian, ngài vốn không thể tự tỉnh, mà bị cưỡng ép tỉnh lại trong lúc ngủ say đúng không?”
Cố Thịnh Nhân âm thầm mắng chửi sao em gái này thông minh như thế.
Rita bỗng ngẩng đầu lên, một luồng sức mạnh hắc ám bắn ra từ trên người nàng ta, huyết tộc vốn bị Cố Thịnh Nhân áp chế từ từ đứng lên.
“Quả nhiên, đến lực áp chế cũng đều như không.” Nàng ta khẽ cười rồi tới gần Cố Thịnh Nhân: “Điện hạ, ngài bây giờ, chắc là sa cơ lỡ vận nhỉ?”
Vẻ mặt Cố Thịnh Nhân không đổi: “Dù ta chỉ còn lại có một chút sức mạnh, Rita, dựa vào ngươi và đám ô hợp này, cũng không chiếm được lợi ích ở chỗ của ta đâu.”
Rita cười lạnh một tiếng: “Có chiếm được không, phải thử qua mới biết được!”