Nữ Chủ Nữ Phụ Văn

Chương 6: Chương 6: TG1: Sủng phi của nhiếp chính vương (5)




Hàn Vân Nhược chưa bao giờ cảm thấy khó chịu như vậy. Lúc này nàng bị nam nhân cao lớn đặt trên giường mềm, môi lưỡi bị hắn cuốn lấy, mạnh mẽ cưỡng đoạt không chút lưu tình. Hàn Vân Nhược chỉ có thể trúc trắc đáp lại hắn, bất quá cũng chỉ duy trì được mấy giây.

Nam nhân này quá mức bá đạo, cơ hồ muốn đem nàng nuốt vào trong bụng.

Đầu óc nàng lúc này chỉ còn là một mảnh hỗn độn, thân thể nhỏ bé bị nam nhân ép chặt xuống giường, bàn tay to của nam nhân chậm rãi chạm đến dây lưng đã sớm lỏng lẻo, nam nhân vừa muốn dùng sức kéo ra, Hàn Vân Nhược giống như bừng tỉnh, vội vàng nắm chặt tay hắn, hàm răng vô thức cắn xuống.

Mùi vị tanh ngọt lan tràm trong khoang miệng.

“Vân Nhược?” Hàn Dạ khẽ gọi thiếu niên, trong lòng có chút mất mát. Hắn biết hành vi của mình lúc này quả thực không phải, cũng doạ sợ đến thiếu niên, bất quá hắn muốn nàng đến điên rồi, mỗi đêm đều mơ thấy nàng kiều diễm nằm dưới thân, điều này khiến hắn không cách nào kiềm chế.

Càng muốn đẩy nàng ra xa lại càng không kiềm chế được, mà nàng lúc này lại chủ động nói thích hắn, đem môi thơm dâng cho hắn, điều này khiến dục vọng bị kiềm chế lập tức bùng nổ.

Hàn Vân Nhược nghe hắn gọi tên mình, cảm thấy có chút bối rối. Nàng lúc này vẫn còn là nam nhân, bất quá nam chủ vẫn thích nàng, nói như vậy có phải hay không nam chủ là long dương chi phích, yêu thích nam sắc?

Chắc không phải.

Nghĩ đến cốt truyện bên trong, Hàn Dạ là cùng nguyên chủ dây dưa, cho dù sau khi có sự xuất hiện của Chu Chỉ Nhi, thì nam chủ cũng là cùng Chu Chỉ Nhi kết tóc...

Nghĩ tới, Hàn Vân Nhược thoáng buông lỏng một chút, bất quá vẫn cẩn thận nói:

“Nếu... Ta nói nếu ta là nữ nhân, hoàng thúc có còn thích ta sao?”

Hàn Dạ bị câu hỏi của nàng làm cho ngẩn người, chẳng qua rất nhanh liền đáp: “Chỉ cần là ngươi.”

Chỉ cần là ngươi!

Một câu nói nhẹ nhàng như vậy, lại khiến nàng rung động không thôi.. Hàn Vân Nhược đem tâm tư buông xuống, thẳng thắn nói:

“Hoàng thúc, ta là nữ nhân.”

Hàn Dạ nhìn nàng, cho rằng thiếu niên nói đùa: “Ngươi là hoàng đế, như thế nào là nữ nhân?”

“Là mẫu hậu đem ta cải thành nam nhân để ta có được đế vị.” Hàn Vân Nhược thấy hắn còn chưa tin, liền nhẹ nhàng đem dây lưng tháo xuống. Lớp vải mỏng manh nhẹ nhàng rũ xuống, để lộ lớp vải thô quấn quanh ngực, hai khối thịt mềm oánh nhuận bị đè éo đến biến dạng sưng đỏ, nhìn qua cực kì đáng thương.

Hàn Dạ trừng mắt nhìn trước ngực thiếu nữ, cảm xúc của hắn lúc này ngay cả hắn cũng không hiểu rõ. Là bàng hoàng, kinh ngạc, vui mừng, sợ hãi,... Tất cả cảm xúc đột nhiên ập tới khiến hắn thoáng chốc ngẩn người.

Hàn Vân Nhược nhìn biểu hiện của hắn, cho rằng hắn còn chưa tin tưởng, liền chậm rãi đem băng vải tháo xuống, để lộ ra nhũ thịt non mềm trắng nõn bị đè ép đến ửng đỏ, hai điểm hồng mai trước ngực nàng dựng thẳng, nở rộ trên đỉnh đồi, cực kì bắt mắt.

Hàn Vân Nhược nhẹ nhàng đem tóc dài vén ra sau lưng, lẳng lặng nhìn nam nhân trước mắt.

Hàn Dạ trong cơn kinh ngạc bừng tỉnh, trừng mắt nhìn thiếu nữ trước mặt. Lúc này nàng không còn giống thiếu niên ngây ngô đẹp đẽ mà quả thực là một thiếu nữ xinh đẹp mĩ lệ. Khuôn mặt nàng nhỏ nhắn tinh mỹ, đôi mắt trong suốt như thu thủy lặng lặng nhìn hắn, cánh môi mềm mại khẽ nhếch tiết lộ nàng lúc này đặc biệt chờ mong.

Ánh mắt nam nhân chậm rãi chuyển xuống cần cổ thon dài trắng nõn, chạm đến xương quai xanh tinh xảo, sau đó dần chuyển dịch đến hai khoả mềm mại trắng nõn trước ngực nàng, hầu kết không nhịn được dao động lên xuống.

Mặc kệ nàng còn chưa tới mười lăm, bất quá thân thể nàng phát dục thật tốt. Dôi nhũ thịt tròn trịa no đủ, nhìn qua thực vừa tay, nếu hắn chăm chỉ nhạo nặn một chút, đợi đến khi nàng trưởng thành, nó cũng sẽ lớn lên.

Hắn chưa từng nghĩ bản thân sẽ nhìn thấy cảnh tượng tươi đẹp như vậy. Thiếu nữ lẳng lặng nhìn hắn, ánh mắt trong suốt thuần khiết, ngượng ngùng mà mời gọi. Nàng lúc này không còn là đoá phù dung thanh nhã cao khiết, mà giống như mẫu đơn nở rộ chỉ để hắn nhìn.

Hàn Dạ chậm rãi nâng khuôn mặt nhỏ nhắn tinh xảo của nàng, nhẹ nhàng xoa nắn da thịt non mềm, nhẹ giọng nói: “Vân Nhược, đây không phải mơ?”

Hàn Vân Nhược nghe hắn hỏi ngây ngô, không kiềm chế được mà cười khẽ một tiếng. Tay ngọc đem tay hắn chuyển rời xuống trước ngực, cảm giác non mềm ấm áp truyền từ lòng bàn tay đến dây thần kinh cảm giác khiến Hàn Dạ khẽ run rẩy, hắn chân chính cảm nhận được, đây không phải là mơ, mà là thực tại.

Hàn Dạ lúc này không có quá nhiều suy nghĩ, hắn nâng khuôn mặt nàng lên, gấp gáp tìm kiếm cánh môi mềm mại của nàng, đầu lưỡi trực tiếp xông vào khoang miệng nàng, dùng sức mà nuốt lấy ngọc dịch ngọt ngào từ trong miệng nàng.

Hàn Dạ say mê hôn sâu, đem môi lưỡi thiếu nữ mạnh mẽ chiếm đoạt, bàn tay đặt trên ngực thiếu nữ mạnh mẽ xoa nắn, ngón tay như có như không cọ sát hồng mai, đem hồng mau cứng rắn khi nặng khi nhẹ kéo ra, khiến Hàn Vân Nhược cả người đều tê dại, mềm nhũn bị nam nhân ôm lấy.

“A... “ Trước ngực truyền đến cảm giác tê dại khiến nàng không nhịn được yêu kiều kêu ra tiếng. Hàn Vân Nhược đem tầm mắt mơ màng chuyển xuống, phát hiện trước ngực xuất hiện một cái đầu đen. Cảm giác vừa đau đớn tê dại khiến nàng không nhịn được nâng thân người, tay ngọc nhẹ đan vào tóc dài nam nhân, vừa như muốn đẩy hắn lại không nhịn được đem đầu hắn hãm sâu.

Hàn Dạ nhìn hai bầu ngực đẫy đà trắng nỗn như bạch ngọc, phía trên là đỉnh hồng mai kiều diễm vì thiếu nữ hô hấp mà khẽ lay động, mang theo vô hạn cảnh xuân mê người, hắn như đã nhịn đói lâu ngày mà ngậm lấy chúng, đầu lưỡi trêu chọc đỉnh hồng mai, mạnh mẽ liếm mút, bàn tay đem bầu ngực chưa được âu yếm nặng nề niết xoa.

“Vân Nhược, nàng thật thơm.” Chóp mũi theo động tác của hắn mà cọ sát với da thịt bạch nhuận trên ngực, trong khoang mũi ngập tràn hương sen thơm ngát. Mùi vị kia cơ hồ theo kình tình mà nồng đậm thêm, tựa như mùi vị xử nữ khiến Hàn Dạ hoàn toàn bộc phát.

Hàn Vân Nhược lúc này không nghe được bất kì lời nào từ hắn, hồng mai trước ngực không ngừng bị nam nhân cuồng nhiệt cuốn lấy, đem lý trí của nàng tan ra không còn một mảnh.

Hạ thân lúc này đã ướt át một mảnh, Hàn Vân Nhược không nhịn được vặn vẹo thân dưới, muốn đem hai chân cọ sát vào nhau. Động tác nhỏ của nàng lập tức bị nam nhân chặn lại. Bên tai nàng truyền đến tiếng cười trầm thấp của nam nhân, một bàn tay to lớn lập tức đem quần lụa của nàng kéo xuống, ngón tay như có như không coa vào tiết khố của nàng, phát hiện nó ướt đẫm, nam nhân ý cười càng tăng lên.

“Đói khát như vậy?” Hàn Dạ dùng từ tình thanh âm nói ra lời này. Nếu là bình thường, Hàn Vân Nhược sợ là đã xấu hổ đến muốn cắn đứt lưỡi, bất quá lúc này, nàng chỉ có khao khát từ sâu bên trong cơ thể. Cảm giác ngứa ngáy cùng trỗng rỗng giữa hai chân khiến nàng không nhịn được khát cầu. Tay ngọc gấp gáp đem tay lớn của nam nhân nắm lấy, để nó áp sát vào tiết khố mỏng manh ướt át, cách một tầng vải xoa nắn nhụy hoa.

“A... Thoải mái... “ Hàn Vân Nhược rên lên thư thái. Nàng không biết tiếng kêu của nàng có bao nhiêu say mê hoặc nhân, chọc nam nhân dục hoả cường thịnh, chỉ hận không thể lập tức xỏ xuyên qua nàng.

“Tiểu yêu tinh.” Hàn Dạ nhỏ giọng mắng một câu, tay to đem tiết khố mạnh mẽ xe bỏ, ngón tay thon dài tìm thấy miệng huyệt liền đâm vào, lối mòn nhỏ hẹp đã sớm bị dâm dịch làm cho ướt đẫm, khiến hắn dễ dàng xâm nhập vào nàng.

“A... Ưm... Hoàng thúc... “ Hàn Vân Nhược khẽ kêu ra tiếng, bàn tay không nhịn được mò mẫn sờ loạn trên thân thể nam nhân, môi hồng nhẹ nhàng ghé vào yết hầu hắn hôn liếm, lực đạo nhẹ nhàng như cánh hồng lướt qua, khiến Hàn Dạ càng thêm nóng nảy, động tác trên tay càng lúc càng không kiêng nể.

“A...” Hàn Vân Nhược đột nhiên kêu to, hạ thân bị ngón tay nam nhân khuấy đảo, hoa hạch sung huyết như có như không bị nam nhân chạm qua, khiến nàng vừa thoả mãn lại vừa khát cầu.

Nàng nhịn không được vươn tay chạm vào thịt căn nóng bỏng của nam, nhẹ nhàng vuốt ve, trầm mê rên rỉ: “Hoàng thúc...cho ta.”

Tiếng nói nữ nhân yêu kiều quanh quẩn bên tai giống như ma chú khiến người ta muốn dừng mà không được. Hàn Dạ vốn thương tiếc tiểu cô nương tuổi nhỏ, muốn cho nàng một cái màn dạo đầu, ai biết thiếu nữ so với hắn còn khát cầu hơn.

Hàn Dạ cũng không nghĩ ủy khuất chính mình nữa, đem thịt căn thô dài nhẹ nhàng cọ sát vào tiểu huyệt ướt sũng của nàng, ngón tay mạnh mẽ niết xoa hoa hạch, khiến nàng phân tâm.

“Bảo bối, đau liền cắn ta.” Hàn Dạ trầm giọng nói, cũng không đợi nàng đáp lại, thịt căn chậm rãi đâm vào trong hoa huy*t xinh đẹp mê người kia.

Quy đầu vừa mới đi vào lập tức bị huyệt thịt gắt gao xoắn chặt, cảm giác thư sướng kích thích hắn hưng phấn mà mạnh mẽ thẳng lưng, căn thịt thô to đẩy ra huyệt nội chập chùng khúc khuỷu, đường mòn nhỏ hẹp không ngừng đè ép lấy hắn, khiến hắn một đường tiến vào khó khăn, lập tức bóp chặt eo nàng, cường ngạnh tiến vào tận gốc.

Hàn Vân Nhược chưa kịp cảm nhận khoái cảm, một giây sau lập tức cảm nhận được nửa người dưới như bị chia thành hai mảnh, khiến nàng theo bản năng há miệng cắn chặt bờ vai trước mắt, nàng đau đến nỗi đổ mồ hôi, tiểu huyệt căng chặt vì đau đớn mà càng thêm siết chặt, như muốn đem dục vọng của nang nhân bẻ gãy.

“Bảo bối, thả lỏng.” Hàn Dạ nhẹ bóp eo liễu, đôi môi lần nữa tìm đến nhũ thịt no đủ, chậm rãi liếm mút dụ dỗ, muốn đem để nàng buông lỏng một chút. Hắn cảm nhận rõ ràng thịt căn bị đường đi chật hẹp của nàng đè éo, cảm giác sung sướng khiến hắn muốn phát điên, bất quá hắn đối với nàng là thật lòng luyến tiếc, hắn không nghĩ làm nàng bị thương.

Dưới sự trêu chọc của nam nhân, Hàn Vân Nhược chậm rãi thả lỏng thân thể, mà Hàn Dạ cũng cảm nhận được thân thể cứng đờ của nàng buông lỏng, eo liễu nhẹ nhàng vặn vẹo, biểu thị nàng cùng như hắn khát cầu.

Hàn Dạ cũng không nghĩ tiếp tục chịu đựng, tay hắn mạnh mẽ đem eo nhỏ của nàng giữ lấy, thắt lưng nhanh chóng đĩnh động, cự long của hắn bị tầng tầng lớp lớp mị thịt bên trong tiểu huyệt đè ép ma sát từ đầu nấm tới tận gốc, căng chặt như vậy lại thêm thịt mềm lồi lõm trong huyệt thịt liên tục ma sát như hàng trăm cái miệng nhỏ đang không ngừng mút hôn lấy gậy th*t khiến Hàn Dạ sung sướng đến phát run.

Hắn chưa từng trải qua cảm giác sung sướng như vậy, trước kia trong quân doanh, hắn từng nghe qua quân sĩ nói đến khoái lạc lúc làm tình, hắn khi đó khinh thường, bất quá lúc này lại đắm chìm bên trong.

Hàn Vân Nhược bị công kích điên cuồng của nam nhân làm cho không cách nào chống đỡ, hai chân nàng vòng lấy eo thon của nam nhân, ngón chân cuộn chặt. Mỗi lần cự long tiến vào cơ thể, thân thể nàng như bị nam nhân đẩy ngược lại phía sau, cảm giác sợ hãi khiến mị thịt càng thêm xoắn chặt, muốn đem hung khi kia đẩy ra, nhưng ngược lại càng khiến nam nhân điên cuồng.

“Ưm… hoàng thúc..” Hàn Vân Nhược vong tình khẽ gọi, lại đổi lấy một trận đâm chọc mạnh mẽ của nam nhân.

“Bị hoàng thúc thao có phải rất sung sướng không?” Hàn Dạ nhanh chóng đâm vào rút ra, côn th*t hắn quá lớn, mỗi lần đâm vào nhục huyệt của thiếu nữ đều khiến hộ khẩu nhi nhỏ no đủ đáng yêu căng lớn thành cơ nắm tay, gậy th*t nâu sẫm không lồ như thanh kiếm sắc bén đâm thẳng vào giữa thịt mềm đỏ tươi, mỗi lần cắm vào đều đâm đến tận cùng, cản giác chướng bụng như bị xé rách khiến thiếu nữ mới trải mùi đời hai mắt phiếm lệ, không cách nào thừa nhận khoái cảm dồi dào này.

“Nói, có sướng hay không?” Hàn Dạ mạnh mẽ bóp chặt lấy eo thon thiếu nữ, thanh âm trầm thấp vừa như dụ dỗ lại như uy hiếp. Hàn Vân Nhược cố gắng thừa nhận động tác kích liệt của nam nhân, ngoan ngoãn thuận theo:

“Ân… hoàng thúc… Thao…sung sướng…a…ưm…”

Lời nói đứt quãng của nàng khiến nam nhân càng thêm hăng hái, hắn cúi đầu nhìn thiếu nữ trong ngực, lúc này hai mắt nàng phiếm lệ ửng hồng, khuôn mặt như được phủ thêm một lớp phấn hồng, kiều mị diễm lệ. Hàn Dạ không nhìn được cúi đầu đem ngọc dịch không kịp nuốt vào của nàng nuốt vào trong bụng, lưỡi to mạnh mẽ chui vào trong miệng nàng, cuốn lấy hơi thở hỗn loạn của thiếu nữ.

Đôi môi mạnh mẽ chiếm đoạt ngọc dịch, tốc độ đưa đẩy chơi đùa lại càng lúc càng nhanh, mỗi lần rút ra đều kéo theo một lượng lớn dâm dịch ra ngoài, phát ra tiếng nước dâm đãng khiến người nghe mặt đỏ tim đập.

Nam Nhân đỡ lấy thiếu nữ trần truồng, chậm rãi đem cả người nàng ngôi trên bắp đùi mình, thịt căn thuận lợi càng đi sâu hơn. côn th*t thô dài của nam nhân cơ hồ đâm vào miệng tử cung của thiếu nữ, bất quá luyến tiếc không phá bỏ, chỉ mơ hồ cọ, sát, khiến thiếu nữ không ngừng kêu rên.

“Ưm, Hoàng thúc…Chậm…ta không được…” Hàn Vân Nhược thừa dịp nam nhân buông tha môi lưỡi, yêu kiêu xin tha. Nam nhân này bình thường nghiêm nghị, như thế nào trên giường lại như lang như hổ, khiến nàng không cách nào thừa nhận được.

Hàn Dạ nghe lời nàng, động tác không chỉ không chậm mà còn có chiều hướng nhanh thêm, hắn đem đầu lưỡi cuốn lấy thùy tai mềm mại của nàng, cảm nhận được thân thể nàng run rẩy, tiểu huyệt vô thưucs siết chặt, điều này khiến hắn cười khẽ một tiếng, ở bên tai nàng thổi khí: “Còn chậm sao, vậy hoàng thúc lại nhanh thêm một chút.” Lời nói còn chưa dứt, động tác của hắn càng thêm điên cuồng. Hàn Vân Nhược không cách nào thừua nhận được khoái cảm đồn dập, trước mắt đột nhiên trở nên trắng xóa, thân thể nàng thoáng chốc co giật, đạt tới cao trào, thân thể run rẩy một hồi liền bắn ra mấy đợt sóng triều tinh ngọt, dội thẳng lên đầu côn th*t.

Hàn Vân Nhược trải qua cao trào, đầu óc thoáng chốc trống rỗng, bất quá nam nhân trước mắt vẫn như cũ mạnh mẽ trừa động, cơ thể mẫn cảm chỉ có thể miễn cưỡng thừa nhận hắn mạnh mẽ đâm chọc, khoái cảm chưa dứt lại lần nữa trào ra, khiến nàng mơ hồ bật khóc.

“Ưm…a… Hoàng thúc nhanh…chút…” Hàn Vân Nhược mềm nhũn nằm trong vòng tay nam nhân, thanh âm cơ hồ mang theo tiếng nức nở.

“Đợi một chút…ưm…” Hàn Dạ nhắm mắt lại, thân dưới ra sức đẩy nhanh tốc độ, mỗi lần hắn đâm vào, cơ thể Hàn Vân Nhược đều bị đẩy ngược về sau một đoạn ngắn, sau đó lại bị lực lượng mạnh mẽ kéo trở về, hòa nhập vào nhịp độ trừa cắm.

Nghe tiếng thút thít của thiếu nữ, Hàn Dạ yêu thương đem khuôn mặt kiều diễm của nàng khẽ nâng, lần nữa cuốn lấy môi lưỡi nàng, thân dưỡi không chút nghỉ ngơi đĩnh động thêm mấy trăm cái, Hàn Dạ khẽ rên ra tiếng, quy đầu đâm vào miệngtuwr cung non nớt của thiếu nữ, hắn mới miễn cưỡng buông lỏng tinh quan, đem tinh thủy nóng bỏng bắn thẳng vào thật sâu thân thể nàng.

Tinh dịch nam nhân cơ hồ vừa nhiều vừa đặc khiến bụng nhỏ của thiếu nữ trở nên căng trướng. Nàng thẳng tắp xụi lơ trên cơ thể hắn, lại được nam nhanh mạnh mẽ siết chặt, không để nàng ngã xuống.

Thời gian bắn tinh của Hàn Dạ rất dài, ước chừng kéo dài đến nửa khắc. Đợi khi nam nhân nới lỏng vòng tay, đem phân thân nửa mềm thoát ra khỏi hoa huy*t, hỗn độn thủy dịch cùng máu tươi nhàn nhạt chậm rãi tràn ra, biến hoa huy*t đỏ tươi cùng đệm giường trở thành một mảnh hỗn độn.

Thân thể thiếu nữ mềm nhũn ngã xuống đệm giường, hai khỏa mềm mại trước ngực theo hô hấp của thiếu nữ chậm chạp lên xuống, hai chân thiếu nữ vì không kịp thích ứng mà không thể khép laij, để lộ cảnh xuân vô hạn giữa hai chân.

Hàn Dạ bị cảnh tưởng trước mắt làm cho phân thân nửa mềm trực tiếp đứng thắng, bất quá ánh mắt hắn lướt qua bắp đùi vừa mới hết bầm tím của nàng lần nữa đỏ ửng, vết thương kết vảy cũng vì bị động mà có chỗ rỉ ra chút máu tươi. Hàn Dạ thoáng đau lau, cũng không nghĩ đòi hỏi nàng nữa.

Hắn chậm rãi đem khăn mềm giúp nàng lau đi hạ thân, sau đó mới tìm kiếm cao dược bôi thuốc cho nàng. Mắt thấy hoa huy*t của nàng bị chà sát đến một mảnh đỏ tươi, huyệt thịt chưa kịp khép lại, Hàn Dạ chần chừ một chút liền đứng dậy, muốn gọi Tiểu Quế Tử đi lấy cao dược trị thương vị trí kia cho nàng.

Hàn Vân Nhược lúc này cũng đã thoáng tỉnh táo lại, thấy nam nhân muốn rời đi, nàng vô thức nắm lấy tay hắn, mềm mại nhu nhược nói: “Đừng đi.”

Thân thể Hàn Dạ khẽ run, có trời mới biết thanh âm thiếu nữ có bao nhiêu dụ hoặc. Hắn chậm rãi nhắm mắt lại, chậm rãi điều chỉnh lại thân thể, lúc này mới quay đầu nhìn thiếu nữ mềm mại nằm trên nệm giường, giọng điệu ôn nhu mà ngay cả hắn cũng không nhận ra được: “Ta đi tìm thuốc cho nàng.”

“Ta không sao.” Hàn Vân Nhược khẽ mỉm cười, lại nói: “Giúp ta mặc y phục, ta hải trở về Dưỡng Tâm Điện.”

Lời này của nàng khiến Hàn Dạ không nhịn được nhíu mày. Bất quá nghĩ tới, nàng lúc này là hoàng đế, nếu như ngủ tại Noãn Tâm điện sẽ bị nói không hay, lại nói thái hậu vẫn luôn nhìn chằm chằm hắn, nếu như phát hiện ra bất thường, bà ta nhất định biến Vân Nhược trở thành uy hiếp trí mạng của hắn, Cẩm quốc có lẽ cũng phải đổi họ.

Nghĩ tới nàng đã mệt mỏi đến như vậy, thế nhưng vẫn lo lắng cho hắn, lo lắng cho xã tắc, Hàn Dạ không khỏi đau lòng. Nàng rõ ràng nên giống như những công chúa kia, trải qua cuộc sống bình thản, đến tuổi cập kê liền có thể tìm kiếm một phò mã thích hợp, giúp nam nhân kia quản gia, dạy con cái…

Bất quá chỉ cần nghĩ tới nàng sẽ gả cho người khác, đáy lòng hắn lại ngập tràn khó chịu cùng không cam lòng. Hắn thà để nàng mãi mãi trở thành hoàng đế bù nhìn, mà hắn sẽ ở bên cạnh phò tá nàng, giúp đỡ nàng, cũng chiếm giữ nàng. Thân thể cùng tâm nàng, chỉ có thể là của một mình hắn….

Hàn Dạ chặt đứt suy nghĩ, chậm rãi thở ra một hơi, sau đó cẩn thận giúp thiếu nữ mặc lại y phục, sau đó để người đem kiệu đưa nàng trở về.

Hàn Dạ nhìn theo cỗ kiệu đi mỗi lúc một xa, ánh mắt lóe lên tia sáng lạnh. Hắn không nghĩ sẽ ra tay với Chu gia lúc này, bất quá hiện tại, hắn động sát tâm rồi.

Chỉ cần thế lực Chu gia không còn, hắn cùng Vân Nhược có thể quang minh chính đại bên nhau…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.