Rất nhanh, kỳ thi giữa kỳ đã kết thúc, kết quả kỳ thi có cao có thấp, khiến cho đám học sinh có bất ngờ, cũng có bình thản hay buồn bã.
Không ngoài dự tính của mọi người, đứng đầu cao nhất chính là Cố Dạ Hàn, người ngay sát phía sau là Ngô Phàm, những càng tên khác cũng không có nhiều đổi mới, đều là người của lớp một. Đáng vui mừng nhất chính là, Hàn Vân Nhược thế nhưng lại có thể xếp hạng thứ mười lăm, có thể nói là khiến cho người ta nhìn bằng con mắt khác.
Hàn Vân Nhược sau khi nhìn bảng thành tích của mình, nhìn điểm toán học cùng vật lý mặc dù có chút thấp hơn so với các môn khác, bất quá vẫn tương đối cao, điều này khiến cô không khỏi cười trộm.
Này cũng không phải cười trộm do làm việc mờ ám, chẳng qua là vì đề thi lần này hầu hết đều được Cố Dạ Hàn dự đoán ra, điều này khiến cô có thể dễ dàng hoàn thành bài thi như vậy. Hàn Vân Nhược nhìn điểm thi, lập tức kéo tay Cố Dạ Hàn, không chút e dè nơi này là địa phương đông người mà cho Cố Dạ Hàn một cái hôn thật vang.
Cố Dạ Hàn sủng nịnh mỉm cười, bàn tay to bao lấy tay nhỏ nhắn của cô, kéo cô rời đi.
Ở một phía khác của bảng thông báo, Thẩm Tình Tình ánh mắt chết lặng nhìn bảng thông báo, mặc dù thời gian gần đây cô ta đã rất cố gắng ôn luyện, bất quá thành tích lại xếp ngoài top 500, điều này đồng nghĩa với việc cô ta sẽ bị chuyển đến lớp chót, hơn nữa thành tích này chính là thuộc nhóm đội sổ.
Thẩm Tình Tình cắn cắn môi, ánh mắt không nhịn được lướt đi trên bảng thông báo. Cô ta theo bản năng tìm từ cuối bảng đi lên, bất quá lướt nhìn hồi lâu, đều không thấy tên Hàn Vân Nhược xuất hiện..
Lúc này, Tần Tuyết cùng Đông Vũ cũng rồng rắn lôi kéo nhau chen vào, nhìn thấy Thẩm Tình Tình, Tần Tuyết vui vẻ hỏi: “Tình TÌnh, thành tích lần này tốt sao?”
Thân thể Thẩm Tình Tình thoáng cứng lại, cô ta lập tức trang lên vẻ mặt sầu muộn: “Không tốt lắm, cậu biết mà, mấy ngày trước khi thi mình bị bệnh, không thể ôn tập được…”
Thấy cô ta buồn rầu, Tần Tuyết lập tức an ủi: “Tình Tình cậu đừng buồn quá, sau này lên cao nhị không phải lại có kỳ thi nữa sao, cậu cố gắng một chút, mình tin cậu nhất định có thể vào lớp một.”
“Ừ, mình sẽ cố gắng.” Thẩm Tình Tình nắm chặt tay, cô ta như thế nào cảm thấy con ả Tần Tuyết này là đang đùa cợt cô ta đây? Lớp một? Cô ta hiện tại xếp hạng chót đấy!
Thẩm Tình Tình nhanh chóng điều chỉnh tâm tình lại, nghĩ tới việc kia, cô ta tỏ vẻ quan tâm nói: “Cậu xếp hạng bao nhiêu, còn có Hàn Vân Nhược?”
Nhắc đến việc này, Tần Tuyết không khỏi cảm thán: “Mình xếp hạng hai mươi bảy, bất quá thứ hạng của Hàn Vân Nhược đặc biệt cao, so với mình còn cao hơn.” Cô ta ngừng lại một chút, sau đó giống như ngộ ra cái gì, cười cười: “Chẳng qua này cũng không phải chuyện lạ gì, bạn trai cô ta không phải là tên quái dị sao? Xêp hạng cao cũng không lạ.”
Thẩm Tình Tình có chút không rõ ràng, mà Đông Vũ bên cạnh cũng nhịn không được hỏi: “Hai việc này liên quan đến nhau?”
Tần Tuyết khinh thường liếc mắt nhìn Đông Vũ, nói: “Vậy mà cũng phải hỏi, cậu không thấy sao? Tên quái dị kia tất cả các môn đều đạt điểm tuyệt đối đấy, hắn còn đặc biệt giỏi mấy môn học tự nhiên, có thể đoán được đề thi cũng không lạ.”
“Như vậy không phải gian lận sao?” Thẩm Tình Tình nắm chặt tay, không cam nói.
Tần Tuyết lắc đầu cười: “Tình Tình cậu thật ngốc, mặc dù Cố Dạ Hàn có thể đoán trước đề thi, bất quá Hàn Vân Nhược cũng có bản lĩnh, có thể nhớ được những gì đã làm. Đây không thể coi là gian lận, dù sao cũng là cô ta tự viết ra.”
Thẩm Tình Tình rốt cuộc nuốt xuống lời muốn nói.
Hàn Vân Nhược… Vì sao cô lại xuất hiện, vì sao lại cướp đi hào quang của tôi?
Hàn Vân Nhược lúc này không có thời gian quan tâm đến Thẩm Tình Tình bên kia bởi vì sắp tới là mừng thọ của ông cụ Trương gia.
Trương gia ở cách vách Hàn gia, hai nhà vốn là thế giao, từ nhỏ ông cụ Trương gia đã đối với Hàn Vân Nhược yêu thích không thôi, vì vậy lần mừng thọ này đương nhiên cô cũng sẽ xuất hiện, không chỉ có vậy, ngay cả ba mẹ Hàn cũng sẽ xuất hiện.
Hàn Vân Nhược nghĩ đem Cố Dạ Hàn về ra mặt ba mẹ vào thời điểm này.
Trong giờ tự học, các đồng học khác cắm cúi làm bài tập, chỉ có Hàn Vân Nhược ngồi ngẩn người nhìn thiếu niên bên cạnh. Không thể không nói, từ khi chính thức quen biết Cố Dạ Hàn, Hàn Vân Nhược luôn luôn ngẩn người nhìn cậu, khiến cho người nào đó cảm thấy thỏa mãn không thôi.
“Dạ Hàn, sắp tới là tiệc mừng thọ ông nội Trương, em muốn dẫn anh tới đó.”
Động tác lật sách của Cố Dạ Hàn thoáng đình chỉ, bất quá rất nhanh liền tiếp tục, cậu không ngẩng đầu nói: “Gặp ba mẹ em?”
“Thông minh!” Hàn Vân Nhược vươn tay vuốt vuốt mái tóc dài của Cố Dạ Hàn, bất quá có chút rầu rĩ nói: “Dạ Hàn, lát nữa em dẫn anh đi mua quà, thuận tiện cắt tóc được không?”
Lần này động tác lật sách của Cố Dạ Hàn ngừng hẳn lại, cậu hơi mím môi, hồi lâu mới nói: “Em chán ghét anh?”
Hàn Vân Nhược có khổ mà không kêu được, cô lén lút nhìn bốn phía, thấy không có người chú ý mới lén vươn tay cầm lấy tay Cố Dạ Hàn, nhẹ giọng nói:
“Dạ Hàn, em không có chán ghét anh, bất quá ba mẹ em không phải em, em không thể áp đặt suy nghĩ của em cho họ được.” Ngừng lại một chút, cô thấy Cố Dạ Hàn vẫn mím môi, không khỏi thở dài một tiếng: “Dạ Hàn, chỉ là cắt tóc thôi mà, chẳng lẽ anh không muốn tạo ấn tượng tốt với ba mẹ em sao? Không muốn ở bên em?”
Cố Dạ Hàn yên lặng hồi lâu, mà Hàn Vân Nhược cũng không quấy rầy cậu, cô đương nhiên hiểu rõ, Cố Dạ Hàn sở dĩ làm ra dáng vẻ như vậy, chẳng qua là vì muốn tạo cho mình một cái vỏ an toàn, tránh việc phải trực tiếp đối mặt với hiện thực cuộc sống.
Cho dù là vì nhiệm vụ hay vì tình cảm, Hàn Vân Nhược cũng muốn Cố Dạ Hàn có thể hòa nhập với người khác, cô tin tưởng chỉ cần cậu có thể vượt qua bóng ma trong quá khứ, nhất định sẽ có rất nhiều người muốn kết bạn với cậu.
Không biết từ lúc nào, tay của cô đã bị Cố Dạ Hàn nắm lấy, thời điểm Hàn Vân Nhược định thần lại, đã phát hiện Cố Dạ Hàn cúi đầu hôn nhẹ lên mu bàn tay cô, thanh âm của cậu có chút trầm trầm: “Ừ.”
“Dạ Hàn của em thật ngoan.” Hàn Vân Nhược nhịn không được hì hì cười nói, ở thời điểm không ai chú ý liền nhanh nhẹn hôn cậu một cái, sau đó mới cúi đầu nhìn bài tập, lúc này mới có tâm trạng làm bài.
Cố Dạ Hàn vẫn như cũ nghiêng đầu nhìn cô, ánh mắt mang theo ý muốn chiếm giữ
Hạ Hà Truy Nguyệt