“Biểu cô, người đến rồi.” Hàn Vân Nhược vừa nghe tin hữu tướng đến thăm lập tức vội vàng đứng lên tiếp đón.
Hữu tướng nhìn Hàn Vân Nhược phần bụng đã có chút lộ ra không khỏi cảm thấy đau đầu không thôi.
Việc của thái tử cùng với hoàng quý phi bà đã biết từ lâu, cũng biết hai người trong khoảng thời gian này có qua lại, bất quá không nghĩ tới thái tử thông minh như vậy lại không trước tiên phòng bị việc này, hiện tại triều cục căng thẳng, nếu việc này lộ ra, vậy thì ngôi vị thái tử này thực khó mà giữ được.
Bất quá những việc này chỉ có thể tạm gác qua một bên. Hữu tướng theo Hàn Vân Nhược đi vào trong điện, đợi đám người hầu rời khỏi, bà mới lên tiếng:
“Ta đã theo lời của con âm thầm điều tra đến Thiên Châu, phát hiện bên trong quả thực có quân sĩ trang thành dân thường, lực lượng bên trong ước chừng hơn tám vạn.”
“Tám vạn, xem ra nàng ta cũng có vốn liếng để cuồng vọng.” Hàn Vân Nhược gật đầu, lại nói: “Biểu cô, việc này không phải việc nhỏ, trước tiên người đem binh âm thầm bao vây Thiên Châu, con sẽ cho người báo lại tin tức này cho Hiên Vân vương, đến lúc đó chúng ta một lưới diệt gọn Bạch Vi, khiến nàng ta không thể trở mình.”
Hữu tướng không hiểu nhìn nàng hỏi: “Vì sao lại muốn để Hiên Vân vương lập công? Chỉ cần con đem tin tức này cho bệ hạ, tin tưởng địa vị của con trong lòng bệ hạ sẽ càng được đề cao.”
Nghe tới lời này, Hàn Vân Nhược khẽ cười nhạt lắc đầu nói: “Biểu cô, con biết người kì vọng rất nhiều vào con, bất quá đế vương vô tình, con không muốn sau này hài tử của con vì tranh giành hoàng vị mà ngươi sống ta chết. Thà rằng con làm một vương gia bình thản mà sống còn hơn đẩy tử nữ chính mình vào chỗ chết.”
Hữu tướng nghe tới giật mình, còn muốn lên tiếng khuyên nàng, bất quá Hàn Vân Nhược lại nói tiếp:
“Biểu cô yên tâm, Vân cô cô công chính nghiêm minh, chỉ cần Phượng tộc không có mưu đồ bất chính, vin hoa phú quý nhất định có thể kéo dài đến đời đời.”
“Thôi, nếu con đã có kiên quyết, ta cũng sẽ không ép buộc.” Hữu tướng thở dài nói. Điện hạ rốt cuộc đã trưởng thành, bà cũng không cần phải lo lắng cho nàng nữa. Với mưu trí của nàng, cho dù bà dùng lực ngăn cản, đoán chừng nàng cũng có cách để thoát ra.
Thôi, con cháu có phúc của con cháu.
Hai người bàn luận thêm một lúc, của phòng đột nhiên bị người đẩy mạnh ra.
Một nam nô từ ngoài điện chạy vào, mặc dù hô hấp không vững, bất quá vẫn cố gắng nói to:
“Điện hạ, không hay… Hoàng… quý phi bị nữ để giam vào thiên lao, giờ ngọ ngày mai tiến hành xử tử.”
“Ngươi nói cái gì?” Hàn Vân Nhược sợ hãi đến mức đứng bật dậy, động tác quá mức mãnh liệt khiến cho bụng nàng ẩn ẩn phát đau. Bất quá lúc này nàng không có thời gian quản đến việc này.
Hàn Vân Nhược từng bước đi đến trước mắt nam nô, ánh mắt lạnh lẽo thấu xương: “Ngươi nói, rốt cuộc là chuyện gì xảy ra.”
Nam nô bị ánh mắt của nàng dọa sợ, sắc mặt tái nhợt lui về phía sau mấy bước, lắp bắp nói: “Chuyện là….”
“Hắn thế nhưng lại dùng cách này để trả thù?” Hàn Vân Nhược loạng choạng trực ngã, may mắn được Hồ Băng nhanh tay nâng đỡ mới không khiến bản thân luống cuống.
Sau khi từ tướng phủ trở về, hắn luôn luôn bình tĩnh đối mặt với nàng. Nàng mặc dù nhận thức được hắn có điểm kỳ quái, bất quá vì bận rộn chính sự nàng cũng chỉ có thể bỏ qua. Ai mà biết… Ai mà biết…
“Hoàng quý phi thực sự nói như vậy? Tội hành thích vua chính là tội lăng trì xử tử, cho dù hắn muốn báo thù cũng không nên làm như vậy.” Hữu tướng lúc này cảm thấy thập phần đau đầu. Mặc dù việc này đối với bọn họ là có lợi vô hại, bất quá với tình cách này của Vân Nhược, nàng thật sự sẽ để yên sao?
Bà chỉ sợ điện hạ nghĩ quẩn mà làm ra chuyện kinh hãi thế tục. Nếu như để nữ đế biết được quan hệ của hai người, không khóe Vân Nhược sẽ trở thành con cừu thế mạng.
Hàn Vân Nhược yên lặng không nói, ánh mắt nàng hướng ra ngoài cửa sổ, hắc ám bên ngoài nhiễm vào trong mắt nàng, khiến con ngươi vốn đen như mực lúc này càng sâu không thấy đáy.
****
Trong phòng giam u ám, Dạ Hàn Tước yên lặng nằm trên đống rơm. Da thịt hắn sớm đã bị rận rệp cắn đến đỏ rực, hắn cố gắng bỏ qua cảm giác ngứa ngáy khó chịu.
Lúc này, hắn nghĩ đến Hàn Vân Nhược. Không biết nàng lúc này ra sao< nàng sau khi biết tin tức của hắn có hay không tức giận, có hay không trách hắn.
Hắn biết lựa chọn của hắn là ích kỷ, bất quá hắn cùng nàng không có khả năng ở chung một chỗ. Nàng là người sau này sẽ trở thành nữ đế, người bên cạnh nàng nên là người có thể trợ giúp phò tá cho nàng.
Mà hắn, một nhi tử của nô bộc, từng là sủng phi của mẫu thân nàng, mặc kệ sau này nàng cho hắn danh phận nào cũng nhất định sẽ bi người lên án.
Nàng không đáng phải chịu như vậy, nàng nên đứng trên đỉnh cao quyền lực, nàng nên trở thành người tôn quý nhất mà không phải là người bị người khác rèm pha.
Cho nên, hắn chết là lựa chọn tốt nhất. Hắn muốn cắt đứt mối duyên này, khiến nàng buông tay, cũng là có thể khiến tả tướng rơi đài, khiến nàng bớt đi một phần gánh nặng.
Lạch Cạch.
Âm thanh thanh thúy vang lên khiến Dạ Hàn Tước hồi thần, Hắn gắng gượng chống đỡ cơ thể đau mỏi ngồi dậy, nhìn về phía cửa phòng giam.
“Các ngươi là ai?” Nhìn hai kẻ tiến vào dáng vẻ xa lạ, không giống binh lính trong Hình ngục này, Dạ Hàn Tước nghi ngờ hỏi.
Người tiến vào là một nam một nữ. Thấy hắn nhìn về phía này, nữ tử cười lạnh nói:
“Dạ Hàn Tước, ngươi đã dám phản bội tướng gia, vậy thì cũng nên rõ kết cục của chính mình.”
“Ngươi là người của tả tướng?” Dạ Hàn Tước trào phúng cười: “Nàng ta lợi dụng ta nhiều năm như vậy, ta chẳng qua chỉ đánh trả một cái nàng ta đã không chịu được?”
“Bớt nói nhảm đi.” Nữ tử hung ác quát một tiếng, chớp mắt đã tiến lên ép sát Dạ Hàn Tước. Nàng ta đem tóc dài nam nhân nắm chắc lấy ép nam nhân phải ngẩng đầu lên. Không đợi người khác kịp phản ứng, nữ nhân đem bình sứ trong tay dốc vào trong miệng hắn, ép buộc hắn nuốt xuống.
Một dòng nước lạnh lẽo chảy vào trong huyết quản, toàn thân hắn lập tức cảm thấy nóng rực giống như có trăm ngàn con kiến đang ở trên người hắn bò qua.
Hắn rốt cuộc đã sắp chết. Lúc này, hắn đột nhiên rất muốn gặp nàng, rất muốn nói với nàng những thứ mà hắn luôn giấu kín trong lòng.
Bất quá tất cả đã muộn, nếu như còn có kiếp sau, hắn mong có thể lần nữa có được tình cảm của nàng.
“Nhược Nhược, ta yêu nàng.”
PS: Thế là nam chính chết, kết truyện
)